Có lẽ là không khí có phần kỳ lạ, Cố Thiên đứng yên suốt nửa ngày không dám nhúc nhích, hơi thở như ngưng lại, suýt chút nữa không thể thở nổi.
Trong đáy mắt lướt qua một tia bối rối, sau khi lùi ra khỏi bậc thềm, Tụng Trì thuận thế lùi sang một bên.
Lúc này Cố Thiên mới nhớ ra phải thở, khiến đầu óc có chút choáng váng, trong khoảnh khắc lại không biết phải làm sao.
Bị một thằng nhóc chỉ với một hành động làm cho tâm thần rối loạn, Cố Thiên bỗng nhiên cảm thấy mất mặt.
Cậu giả vờ như không có chuyện gì, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt cố tình tránh đi cái nhìn chăm chú của Tụng Trì.
Tụng Trì khẽ nhíu mày, hắn muốn ánh mắt Cố Thiên dừng lại trên người mình.
Hít mạnh một hơi, suýt nữa bị sặc đến rơi cả nước mắt.
Cố Thiên hoàn hồn, tiến lại gần, vỗ vỗ sau lưng Tụng Trì: “Nhóc con, không chịu nổi thì dừng, lần đầu hút thuốc cũng không biết kiềm chế chút à.”
Phải nói thật, thằng nhóc này nhìn thì gầy, nhưng cơ bắp lại khá săn chắc.
Hoàn toàn là kiểu mặc quần áo thì trông gầy, cởi ra lại có thịt.
Quả nhiên là được rèn luyện từ nhỏ trong quân đội, đúng là khác biệt thật.
Tụng Trì kéo nhẹ cổ áo, để lộ một mảng da trắng nõn, khóe miệng cong cong đầy thẹn thùng: “Anh, em không rành lắm… anh có thể dạy em được không?”
Cố Thiên khựng lại, hít sâu một hơi.
Bộ dạng yếu đuối đáng thương thế này, rốt cuộc là muốn giở trò gì? Hắn có biết là mình thích đàn ông không vậy?
Đây chẳng phải đang dụ mình phạm sai lầm sao?
Không được, không được, nếu cậu thực sự làm gì, thì đúng là quá thất đức rồi.
Giằng co một lúc, Cố Thiên cuối cùng vẫn chọn làm người tốt.
“Hút thuốc vốn chẳng phải chuyện gì hay ho, không đáng để học theo, đợi em lớn thêm chút nữa thì tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
Cố tình giữ khoảng cách, Cố Thiên giả vờ nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, anh còn có buổi tụ họp, phải đi trước.”
"Anh, em có thể đi cùng không?" Vì bị sặc quá mạnh, khóe mắt Tụng Trì ửng hồng, vẫn còn đọng nước mắt, “Em bình thường cũng chẳng có bạn bè gì.”
Khuôn mặt nhỏ mịn màng non nớt dính nước mắt, ánh mắt vừa đẹp vừa ngập tràn chờ mong, lại ẩn chứa sự bất an vì sợ bị từ chối.
Ngực Cố Thiên như nghẹn lại, không hiểu sao thấy hơi xao động.
Rõ ràng to xác thế kia, nhưng tâm tính vẫn là trẻ con.
Dập điếu thuốc, Cố Thiên cau mày khó xử: “Anh đi tới chỗ hơi loạn, hơn nữa nếu Tụng lão biết anh dẫn em tới mấy chỗ đó, nhất định sẽ chửi anh một trận.”
"Sẽ không đâu." Tụng Trì tiến lại gần một bước, rồi lại rụt về, “Em chỉ là muốn đi cùng anh ra ngoài xem thử, ông sẽ không trách anh đâu.”
“Hơn nữa, em sẽ giải thích rõ với ông, sẽ không làm anh khó xử đâu.”
Cố Thiên vuốt tóc, thằng nhóc này sao cứ phải bám lấy mình như vậy chứ?
"Nói thật thì, chỗ anh đi em chưa chắc chịu được, nên ngoan ngoãn ở nhà đi." Do dự một lúc lại bổ sung, “Lần sau, lần sau anh dẫn em đi chỗ khác chơi.”
Tụng Trì cụp mắt, khóe miệng tuy hơi nhếch lên, nhưng ai nhìn vào cũng thấy được sự mất mát cùng buồn bã nơi hắn.
“Vậy anh đừng quên nhé, em sẽ chờ anh.”
Trong lòng như có gì đó khang khác, Cố Thiên có chút không tự nhiên kéo nhẹ khóe miệng, luôn có cảm giác mình đang bắt nạt con nít.
"Được rồi, lần sau anh có thời gian sẽ liên lạc với em." Vốn định nói thêm vài câu, nhưng cảm thấy như đang bù đắp gì đó, cuối cùng chỉ đơn giản phất tay, “Anh đi đây.”
“Anh.”
"Gì nữa?" Cố Thiên quay đầu lại, vẫn không nhịn được cảm thán, thằng nhóc này đúng là đẹp trai thật, chỉ tiếc còn nhỏ quá, lại là bảo bối nhà họ Tụng, không dám trêu vào.
"Anh, anh không có cách liên lạc với em, lần sau hẹn thế nào được?" Tụng Trì đưa điện thoại ra lắc lắc, ánh mắt trong veo như nước.
Cố Thiên ngượng ngùng nở một nụ cười: “Đúng thật, ha ha ha…”
“Được rồi, anh thêm em, mau về đi.”
Mang theo bước chân như trốn chạy, mãi đến khi rời khỏi cổng lớn nhà họ Tụng, Cố Thiên mới cảm thấy thật sự được giải thoát.
Ngồi trong xe, Cố Thiên phiền muộn cởi áo khoác, chậm rãi điều chỉnh lại tâm trạng.
Hôm nay đúng là quá kỳ quái, ngay cả khi cái tên nhóc Tụng Trì kia là một cực phẩm đi nữa, cậu cũng không đến mức rối loạn và bối rối như vậy chứ?
Còn nữa, từ lúc bước chân vào nhà họ Tụng, luôn có cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. Cảm giác đó vừa rõ ràng vừa mơ hồ, khiến người ta bất an khó tả.
Cậu vỗ vỗ mặt, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, rồi đạp chân ga, lao vút đi.
Tụng Trì đứng trên ban công, ánh mắt dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt.
Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đã tắt, hắn đưa lên mũi khẽ ngửi.
Đôi mắt dài hẹp lộ rõ vẻ hưng phấn như một kẻ săn mồi, khóe miệng nhếch lên một cách thoải mái: “Chạy không thoát đâu.”
Cố Thiên đến quán bar với ý định thả lỏng bản thân, đêm nay nghẹn khuất quá mức, thật sự không dễ chịu chút nào.
Giữa sân khấu là vài chàng trai dáng người cực chuẩn, mặc quần áo gợi cảm đang nhiệt tình biểu diễn. Người xung quanh cũng theo nhạc mà uốn lượn thân hình, trông rất phóng khoáng.
Cậu vừa ngồi xuống, lập tức có một đám người vây quanh.
Dù sao ai cũng biết, nhị thiếu gia nhà họ Cố ra tay rất hào phóng. Chỉ cần khiến cậu vui, tiền boa đủ khiến người ta cười không khép miệng.
“Nhị thiếu gia, hôm nay đến trễ đó nha!” Một cậu trai có vẻ ngoài sáng sủa cười rạng rỡ tới gần, không khách sáo mà ngồi sát bên cạnh Cố Thiên.
Cậu ta từng uống rượu vài lần cùng Cố Thiên, tự cho rằng giữa họ còn có thể trò chuyện thân thiết hơn đôi chút.
Cố Thiên nhấp ly rượu, tuy có chút không vừa ý, nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Dù sao những chàng trai trong vòng này, phần lớn đều là thân bất do kỷ mới phải lăn lộn đến mức này.
Nếu không vì sinh kế, ai lại cam tâm khuất phục dưới thân người khác?
“Cậu tên là…”
“Nhị thiếu gia đúng là quý nhân hay quên, em là Tiểu Du mà!”
Cố Thiên rút ra một xấp tiền đặt trước mặt Tiểu Du: “Hôm nay cậu lo giúp tôi cản bớt những người khác, tôi chỉ muốn yên tĩnh uống rượu.”
“Không vấn đề, cứ giao cho em!” Tiểu Du nhét tiền vào túi, nụ cười đầy vẻ đắc ý.
Tuy có Tiểu Du đứng ra chắn giúp, vẫn không thiếu người lân la đến thử vận may.
Rượu từng ly từng ly rót vào bụng, Cố Thiên đã hơi ngà ngà say.
Cậu kéo lỏng cổ áo sơmi, tựa người vào ghế sofa, vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng thương yếu ớt của Tụng Trì đã hiện ra trong đầu.
Cố Thiên lập tức mở mắt, cau mày đầy bực bội.
Mình bị ngốc à? Sao cứ nghĩ tới tên nhóc đó hoài thế?
“Chết tiệt!” Cố Thiên nốc cạn ly rượu.
Cách đó không xa, ở một góc khuất, có một bàn tay thon dài đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người đàn ông đang bị vây quanh ở kia.
Ánh mắt dưới vành mũ khuất nửa khuôn mặt, lúc ẩn lúc hiện theo ánh đèn chớp tắt.
“Nhị thiếu, cậu cũng uống không ít rồi, hay là mình đổi chỗ khác chơi tiếp nha?” Tiểu Du đặt tay lên cổ Cố Thiên, cúi xuống thổi hơi vào tai cậu.
Cậu ta nào muốn dễ dàng để Cố Thiên chạy thoát, dù gì chỉ cần bám lấy cả đêm là có thể sống sung sướng vài tháng.
Ai mà không muốn độc chiếm vị thần tài này chứ?
Cố Thiên nheo mắt, tay chống cằm, nâng cằm người trước mặt lên quan sát kỹ.
Khẽ “chậc” một tiếng, như thể hơi thất vọng: “Quả nhiên không cùng một đẳng cấp, kém xa lắm.”
Tiểu Du có chút lúng túng, gượng cười: “Nhị thiếu, anh đang nói gì vậy?”
Dù hai người không quá thân mật, nhưng trong mắt người khác, bọn họ lại như đang mập mờ thân thiết.
Ở một góc, ánh mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, như có cảm xúc đang không ngừng dâng trào khó kiểm soát.
Đó là một biểu hiện bệnh lý si mê cuồng nhiệt, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình sợ hãi từ sâu trong lòng.