Trở lại yến tiệc, Cố Thiên vẫn như cũ tâm thần bất an. Cậu vốn không phải kiểu người đa nghi, nhưng lại luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm mình.

Không phải là nguy hiểm, mà là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, nhưng khiến người ta thấy khó thở.

Ở một nơi đầy những lời a dua nịnh nọt như thế này, Cố Thiên thật sự chẳng muốn nán lại thêm nữa. Cậu khẽ chạm vào Lâm Ngôn:

“Có đi không?”

“Bữa tiệc mới bắt đầu chưa bao lâu, giờ mà đi cậu không sợ anh trai cậu đánh chết à?” Lâm Ngôn tốt bụng nhắc nhở.

Cố Thiên trông như quả cà tím bị sương đánh, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc sắp kết thúc, Cố Thiên tính chuồn, lại bị Tụng lão thái gia gọi lại. Cũng may Lâm Ngôn cũng bị giữ lại, trong lòng cậu ít nhiều cũng thấy cân bằng một chút.

Tụng Hách Đình nhìn hai người trẻ tuổi tuấn tú lịch sự trước mặt, hài lòng gật đầu. Ông vẫy tay, mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về một hướng.

Một thiếu niên nhẹ nhàng bước tới, như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng bừng.

Ngũ quan tuấn mỹ như thể được chạm khắc tỉ mỉ bởi trời cao, đặc biệt là đôi mắt ấy, sạch sẽ như những vì sao rực rỡ trên bầu trời.

Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi rõ nét, cười lên làm người khác thấy vui lây.

Thiếu niên vừa xuất hiện đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Dù đã từng gặp nhiều người, nhưng Cố Thiên vẫn ngẩn ngơ không chớp mắt.

Lâm Ngôn nghịch ngợm nhướng mày:

“Trông non nớt thế kia, cậu cũng nỡ xuống tay à?”

Như thể bị người ta phát hiện ra bí mật không thể để lộ, Cố Thiên chột dạ lườm sang: “Nói linh tinh cái gì đấy, tôi chỉ là cảm thán thôi! Cậu ta ăn gì mà cao vậy, phải đến mét chín chứ chẳng chơi?”

Lâm Ngôn gật đầu: “Không hổ là độc đinh của nhà họ Tụng, dù còn trẻ tuổi nhưng khí chất không hề tầm thường. Bảo sao Tụng lão thái gia lại coi trọng cháu trai đến vậy.”

Cố Thiên giả vờ gật đầu phụ họa, nhưng khóe mắt lại vô thức liếc sang người thiếu niên kia lần nữa.

Gương mặt thanh tú, ánh mắt mang theo nét trẻ con chưa tan, lại ẩn chứa nét anh tuấn.

Vừa thuần khiết… lại vừa gợi dục…

Cổ họng Cố Thiên khô khốc, trong đầu chợt xuất hiện vài hình ảnh không thể miêu tả.

Tiếng vỗ tay vang lên kéo Cố Thiên trở về hiện thực.

Cậu vội né tránh ánh mắt hoảng loạn của chính mình, chỉ muốn tự tát một cái cho tỉnh.

Tuy cậu chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải ai cũng muốn trêu chọc.

Người ta vẫn còn là một đứa trẻ, thế mà mình lại nảy ra cái suy nghĩ tồi tệ đến vậy. Thật mất mặt!

Thiếu niên bình thản đón nhận tiếng vỗ tay, khi ánh mắt lướt qua một ai đó, lại cố ý dừng lại thêm một giây.

Tụng Hách Đình nhìn cháu trai của mình với vẻ mặt hài lòng, như thể thấy lại chính mình đầy khí phách năm xưa:

“Đây là cháu trai của tôi Tụng Trì, chỉ còn mấy tháng nữa là tròn hai mươi tuổi.”

“Ngày thường bận học, rất ít khi ra ngoài gặp gỡ mọi người.”

“Cũng may nó rất cố gắng, đã sớm hoàn thành chương trình học. Sau này bước vào xã hội, mong mọi người chiếu cố cho nó nhiều hơn.”

Tụng Trì lễ phép khẽ khom người.

“Còn chưa tròn hai mươi, vậy mới có mười chín thôi à!” Cố Thiên líu lưỡi. “Mình đúng là cầm thú thật rồi…”

Mọi người cùng nhau nịnh nọt, ai cũng hiểu rõ Tụng lão thái gia đang nhân dịp mừng thọ để giới thiệu cáu trai của mình.

Tụng Hách Đình phất tay ra hiệu, mọi người liền tản ra.

Cố Thiên nhân lúc đó định chuồn, lại bị gọi lại lần nữa.

Cậu chau mày, rồi lại bất đắc dĩ.

Cả đoàn người đi vào nội sảnh, Lâm Ngôn vỗ nhẹ tay Quý Thẩm, ý bảo anh ta cố nhịn thêm chút nữa.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ phía sau lưng, Cố Thiên không báo trước mà quay đầu lại, lại chạm ngay nụ cười ngây thơ trong sáng của Tụng Trì.

Cậu ngây người, tim đập lỡ nửa nhịp.

Khóe miệng hơi run rẩy, cậu cố nặn ra một nụ cười chẳng mấy đẹp đẽ rồi xoay người đi.

Tụng Hách Đình ngồi xuống.

“Hai đứa các con đều là những người trẻ tuổi xuất sắc, hy vọng sau này có thể thường xuyên dẫn dắt Tụng Trì.”

“Đó là điều hiển nhiên.” Lâm Ngôn nhẹ gật đầu.

Cố Thiên lúng túng kéo kéo khóe miệng.

“Thôi, con thì thôi đi. Con chỉ là một đứa sống lay lắt kiếm cơm, dạy hư con nít thì không nên đâu.”

Lâm Ngôn và Quý Thẩm liếc nhìn nhau một cái, còn rất ăn ý.

“Sẽ không đâu, em cảm thấy anh Cố Thiên rất tốt, trên người có một kiểu phong khoáng không kềm chế được ấy.” Tụng Trì không chút keo kiệt mở miệng, “Em còn mong sau này được học hỏi thêm từ anh Cố Thiên nữa.”

Đáy mắt Cố Thiên thoáng xẹt qua một tia phức tạp, có chút ngượng ngùng xua xua tay: “Giờ mấy đứa nhỏ đều miệng ngọt thế này à? Làm tôi hơi ngại đấy.”

Bỗng nhiên ý thức được Tụng Trì biết tên mình, Cố Thiên nghi hoặc: “Sao em biết tên anh? Mình từng gặp qua à?”

“Mình có gặp qua đó.” Tụng Trì cong môi cười, đáy mắt cất giấu một chút gì đó mờ ám, tựa như đang chờ Cố Thiên hỏi tiếp.

Cố Thiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ nói được: “Gặp hồi nào?”

“Ba năm trước ở một buổi tụ hội tư nhân, em đi cùng ba mình.”

“À…” Cố Thiên vỗ trán một cái, “Anh nói sao nhìn em quen thế! Nhóc con mà giờ lớn nhanh thật.”

Tụng Trì khẽ cười, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua một tia ý vị không dễ phát hiện.

Ba năm trước, thật ra hai người không có gặp mặt trực tiếp, chỉ là hắn vẫn luôn âm thầm chú ý đến cậu thôi.

Cũng như bây giờ vậy.

Lâm Ngôn chạm nhẹ vào Quý Thẩm, thì thầm: “Diễn thế này, sống không qua nổi tập hai đâu.”

Quý Thẩm nhướng mày, tỏ vẻ đồng tình.

Mọi người bắt đầu chuyển sang đề tài khác, tựa như đã đánh lừa được người khác, Cố Thiên len lén thở phào.

Tụng Hách Đình vỗ vỗ tay Tụng Trì: “Ông mệt rồi nên đi nghỉ trước, cháu cứ ở lại trò chuyện với mọi người đi, người trẻ tuổi nên ở với người trẻ tuổi.”

Tụng Trì gật đầu ngoan ngoãn, nhìn theo bóng Tụng Hách Đình rời đi.

Nhận thấy Quý Thẩm cũng có vẻ mệt, Lâm Ngôn mở miệng: “Tụng Trì, tôi còn có chút việc, đây là cách liên lạc của tôi, sau này giữ liên hệ nhé.”

“Được rồi, vậy em không tiễn xa nữa.”

Lâm Ngôn nắm tay Quý Thẩm vẫy vẫy.

Vừa thấy Lâm Ngôn rời đi, Cố Thiên cũng không định ở lại nữa: “Vậy thì, tôi…”

“Anh, mình ra ngoài đi dạo một chút đi.” Tụng Trì vẻ mặt chân thành.

“Được… được thôi.”

Đối mặt với sự dịu dàng ngoan ngoãn này, lại có chút gì đó khiến người ta khó lòng từ chối, Cố Thiên rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối.

Chỉ là cậu rất tức giận với hành vi của chính mình lúc này, hoàn toàn không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

Cậu cũng đã lăn lộn nhiều năm trong cái vòng này rồi, thế mà trước mặt nhóc con này lại luôn là dáng vẻ luống cuống, thật quá mất mặt.

Không được, cậu không thể đánh mất thể diện, nếu không sau này còn ra thể thống gì nữa.

“Muốn hút không?” Cố Thiên ngậm một điếu thuốc, ngồi dựa trên bồn hoa, vô thức kéo cổ áo xuống, đưa một điếu thuốc tới trước mặt Tụng Trì.

“Không đâu.” Tụng Trì lắc đầu.

Cố Thiên nhún vai, định thu tay lại.

“Nhưng mà, nếu là anh cho thì em cũng muốn thử một lần.”

Cố Thiên khựng lại, theo bản năng nuốt nước bọt một cái, sững người vài giây rồi lại lần nữa đưa thuốc về phía Tụng Trì.

Cầm lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, còn chưa kịp lấy bật lửa, Tụng Trì đã khẽ nghiêng người tới gần: “Anh, cho em mượn bật lửa nhé.”

Cả người Cố Thiên chấn động, nhất thời như hóa đá.

Tụng Trì rất cao, hoàn toàn bao phủ Cố Thiên dưới bóng của mình.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở phả thẳng vào mặt Cố Thiên, nhồn nhột.

Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng vi diệu, cái cảm giác như gần như xa ấy khiến lòng người xao động.

Cảm giác ám muội ấy luôn khiến người ta đắm chìm trong sự mơ hồ nửa vời, như thể nắm được mà cũng như không.

Thấy ánh mắt Cố Thiên trở nên mơ hồ không chắc chắn, Tụng Trì từ góc độ cậu không thấy được khẽ nhếch môi thành một nụ cười cong cong.

Thời khắc săn mồi, đã bắt đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play