Là nhị thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thiên từ trước đến nay đều mang hình tượng thích gì làm nấy, chẳng màng quy củ, làm việc cũng chẳng bao giờ để ý cảm nhận của người khác, tùy tiện đến mức cực đoan.

Người ngoài nhìn vào, ngoài miệng thì tâng bốc, chứ sau lưng thì chẳng ngại chê bai cậu là một tên vô tích sự chẳng nên trò trống gì.

Nhưng mấy lời đánh giá ấy đối với Cố Thiên chẳng có chút ảnh hưởng nào. Dù sao cha mẹ thì cưng chiều, anh trai thì lại bao che tới mức khiến người khác phát điên.

Huống hồ, nhà họ Cố lại là danh môn thế tộc, bất kể là tài lực hay thế lực đều không phải thứ có thể coi thường.

Cho nên, mục tiêu sống của cậu chính là: tận tình hưởng thụ, không uổng một kiếp này.

Giờ phút này, Cố Thiên đang thoải mái tắm nắng, không hề keo kiệt mà phô bày dáng người ngạo nghễ cùng gương mặt câu hồn đoạt phách của mình.

Gương mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, trong vắt như trăng thu, vừa thanh lãnh vừa đẹp đến ngẩn ngơ.

Chiều cao một mét tám lăm, dáng người cao gầy mà thon dài, cơ bắp có đường nét, từng đường cong rõ ràng.

Gầy nhưng đầy sức mạnh.

Thế nhưng, một người mang theo trăm ngàn sủng ái như vậy, bề ngoài thì có vẻ thanh lãnh, nhưng nội tâm lại là một tên... đậu bỉ chính hiệu.

Điện thoại vang lên, Cố Thiên bực bội kéo cái mũ đang che mặt xuống, vốn định buông lời chửi thề, nhưng khi thấy tên hiển thị trên màn hình thì lập tức nuốt lại.

“Anh trai, anh tìm em?”

Cố Từ “ừ” một tiếng, “Ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của lão thái gia nhà họ Tụng. Anh với ba mẹ đang ở nước ngoài, thật sự không về kịp. Em thay mặt nhà họ Cố đến đó đi.”

“Em không đi!” Cố Thiên gần như chẳng cần suy nghĩ. Cậu ghét nhất mấy kiểu tiệc tùng giả tạo, toàn là đấu đá lẫn nhau.

Nhìn ai cũng tươi cười hiền từ, thực chất trong lòng thì chỉ mong cắn xé đối phương ra thành từng mảnh.

Cố Từ không hề có chút dao động nào, vốn dĩ anh đã sớm đoán được phản ứng này.

Nhưng để trị thằng em này, với anh mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ cần siết chặt “cái chỗ ấy”, thằng nhóc liền sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Không nghe thấy hồi âm, Cố Thiên có chút chột dạ, ngồi bật dậy, bực bội vò tóc: “Anh, anh còn đó không?”

“Ừ.”

“Vậy anh im lặng làm gì? Đang giả vờ thâm trầm chắc?” Cố Thiên lập tức nổi quạu, “Em nói lại lần nữa, em không đi!”

“Ừ, được thôi.” Cố Từ khẽ nhướn mày, “Dạo này anh xem sao tài khoản ngân hàng của em…”

“Cố Từ, anh vô sỉ! Lúc nào cũng giở trò này ra uy hiếp em! Có bản lĩnh thì đổi chiêu khác đi!” Cố Thiên phẫn nộ.

“Đối phó em, chiêu này là đủ rồi. Tám giờ tối mai, em tốt nhất có mặt đúng giờ. Nếu không…” Cố Từ cười như không cười, “Em hiểu mà.”

“Em…” Chưa kịp nói hết lời oán giận, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Khóe miệng Cố Thiên giật giật, khổ sở không nói nên lời: “Phiền muốn chết, lần nào cũng dùng đúng cái chiêu này, Cố Từ anh đúng là đồ đại gia…”

Oán giận thì oán giận, dù không cam lòng tới mấy, Cố Thiên vẫn ngoan ngoãn có mặt trước tám giờ tại nhà họ Tụng.

Tổ tiên nhà họ Tụng đời đời làm quan, lão thái gia Tụng Hách Đình lại từng tham gia nhiều chiến dịch, chiến công lẫy lừng.

Người ngoài không hiểu nội tình thường bảo nhà họ Tụng có quyền mà không có tiền, nhưng trên thực tế, có quyền lực thì sao lại không có tài lực? Chẳng qua là trong thời loạn, họ chỉ chọn cách sống kín tiếng mà thôi.

Vừa bước vào đại sảnh tiệc, ánh mắt Cố Thiên liền không ngừng lướt tìm một bóng hình quen thuộc.

Khi ánh mắt cậu bắt được mục tiêu, giữa đôi mày liền nhíu chặt lại, nghiến răng nói: “Thật là tám trăm năm không có phụ nữ hay sao, đi đâu cũng bám dính lấy người ta.”

Quý Thẩm khẽ huých Lâm Ngôn, ra hiệu cho hắn nhìn sang.

Lâm Ngôn liếc qua, nâng cằm, nhướn mày, khóe miệng cong lên.

Chuỗi động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, trong mắt ánh lên mấy chữ to tướng: “Tôi có người yêu còn cậu thì không.”

Cố Thiên tức đến ngứa răng, ngồi đối diện hai người, vẻ mặt đầy không phục và ghen tức, hiện rõ mồn một.

Khách khứa vẫn chưa đến đủ, Cố Thiên bực bội kéo cổ áo, lấy điện thoại ra lướt cho đỡ chán.

Trên tầng hai âm u, một kẻ săn mồi lạnh lùng đang không kiêng nể dõi ánh mắt theo con mồi của mình. Ánh đèn mờ ảo phản chiếu đôi con ngươi đầy chiếm hữu và khát khao mãnh liệt.

Ánh nhìn của hắn dừng lại ở phần cổ áo bị kéo lệch, dừng trên vùng da trắng mịn nơi cổ cậu.

Yết hầu gợi cảm vì nuốt mà khẽ chuyển động, như đang nhiệt tình mời gọi.

Khóe môi chậm rãi cong lên, là biểu hiện thỏa mãn khi nhìn thấy con mồi.

Tay đặt trên lan can cũng dần siết chặt, như là đang kìm nén lại cũng như đang khao khát được buông thả.

Cố Thiên buông ly xuống, nhíu mày, không nhịn được liếc về phía tầng hai, nhưng trong tầm mắt lại chẳng thấy gì.

Cậu cụp mắt xuống, trong lòng lại có cảm giác rất kỳ quái.

Tựa như từ lúc cậu bước vào đây, đã có một ánh nhìn dị thường bám riết lấy cậu, như thể muốn nuốt trọn cậu.

Nhìn thấy Cố Thiên thất thần, Lâm Ngôn búng tay một cái:

“Cậu gặp ma à?”

Cố Thiên giật mình hoàn hồn, ánh mắt vô thức lại liếc lên tầng trên, vẫn không thấy gì.

Cậu khẽ nhíu mày. Có lẽ là bản thân nghĩ nhiều quá.

Dù gì trong giới này, cậu cũng là một kẻ tai tiếng, ai rảnh rỗi đi trêu chọc cậu làm gì.

Cố Thiên cau mày đầy phiền muộn, tức giận liếc hai người ngồi đối diện, càng nhìn càng bực:

“Hai người dính nhau như trẻ sinh đôi vậy hả? Không ngồi xa ra một chút là chết à?”

Quý Thẩm mặt không biểu cảm, hắn biết mình chẳng cần phải ra tay.

“Quả nhiên ự  ganh tị làm người ta thay đổi. Lời này nói không sai.”

Lâm Ngôn tựa vào vai Quý Thẩm, kéo tay hắn ôm vào ngực mình.

“Bà xã à, anh nhìn ánh mắt cậu ta đi, sợ ghê luôn á~”

Quý Thẩm dịu dàng vuốt ve má Lâm Ngôn, trấn an nói:

“Ngoan nào, không sợ…”

Buồn nôn, trừ ghê tởm ra, Cố Thiên thật sự không tìm được từ nào khác để diễn tả tâm trạng hiện tại.

Cậu lườm hai người một cái đầy oán giận, cắn điếu thuốc rồi bước ra ngoài.

Chọn một góc yên tĩnh, Cố Thiên tựa vào tường chậm rãi phả khói.

Cậu vốn không thích mấy chỗ đông người như thế này, quá gò bó, chẳng có tí tự do nào.

Thời gian này để làm gì chả được, tự dưng lại phải đeo mặt nạ giả tạo tới đây đóng kịch.

Trong bóng tối, một đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào thân ảnh lười biếng đang nhả khói.

Mùi thuốc lá vốn khiến người ta khó chịu, nhưng nếu là của hắn... vậy thì có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Như thể đang tự dỗ dành bản thân, gương mặt đang nhíu mày dần thả lỏng. Nhưng khi thấy đối phương châm điếu thuốc thứ hai, các khớp tay khẽ trắng bệch, run nhẹ.

Đôi mắt nhắm chặt như muốn đè nén tức giận, một luồng sát khí nhè nhẹ ngưng tụ trong không gian.

Cố Thiên cắn chặt điếu thuốc, khẽ híp mắt. Cảm giác kỳ dị vừa rồi lại ập tới.

Cậu hít mạnh một hơi, rồi dập tắt đầu thuốc thật mạnh. Đôi mắt đầy sát ý. Cậu muốn biết rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ!

Mang theo sự lạnh lẽo và quyết tâm, Cố Thiên đi về phía góc tối âm u kia, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để quyết chiến nếu cần.

Thế nhưng, đón cậu lại chỉ là một khoảng trống rỗng.

“Chết tiệt!” Cố Thiên bực bội chửi khẽ.

Không thu được gì, chỉ đổi lại một thân mồ hôi lạnh.

Cậu thở ra một ngụm khói nặng nề, vỗ vỗ cổ rồi quay về, miệng vẫn lầm bầm:

“Chẳng lẽ gần đây thiếu ngủ nên bắt đầu bị ảo giác?”

“Nhưng sao cảm giác này lại mạnh như thế?”

Ngay khoảnh khắc Cố Thiên quay đi, một nụ cười âm u đầy quỷ mị chậm rãi hiện lên.

Đáy mắt dài hẹp hiện rõ nét thèm khát không hề che giấu, ngón tay thon dài khẽ lướt qua môi, rồi lại một lần nữa ẩn mình vào bóng tối.

Con mồi đã xuất hiện, luôn dễ dàng khơi dậy dục vọng của kẻ đi săn.

Chiếm lấy cậu, khống chế cậu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play