Tụng Trì đi đến gần Tiểu Du, khẽ vỗ vỗ cánh tay bị thương của cậu ta: “Người này cũng thật tàn nhẫn quá đi.”

Tiểu Du khựng lại, bất giác quay sang nhìn gương mặt tuấn tú với nụ cười tươi tắn của hắn.

Người con trai này thật là đẹp, trên người vẫn còn vương chút ngây ngô, nhưng ai nhìn cũng nhận ra được, chỉ cần thêm hai ba năm nữa thôi thì chắc chắn sẽ trở thành một cực phẩm hiếm có.

"Phải nhớ dưỡng thương cho tốt nhé, thương gân động cốt ít nhất trăm ngày đó." Tụng Trì nhắc nhở, đôi lông mày đẹp nhíu lại, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiểu Du khẽ kéo khóe miệng, đôi tai không tự chủ được mà ửng đỏ.

"Đi thôi." Cố Thiên nói lạnh nhạt, trong lòng bỗng thấy khó chịu nhưng chẳng biết tại sao lại khó chịu như vậy.

Tóm lại chỉ có thể nói gọn trong một chữ. Phiền.

Thấy Cố Thiên xoay người bước đi, Tụng Trì liền theo sát phía sau. Đến cửa, hắn bất chợt quay đầu lại, đôi mắt dài hẹp ánh lên tia khinh miệt, khóe miệng lấp ló một nụ cười nhàn nhạt đầy quỷ dị.

Tim Tiểu Du đột nhiên thắt lại, cảm giác như bị ai bóp nghẹt, không thể hít thở nổi, mãi một lúc sau mới thở ra được.

Đây vẫn là thiếu niên hồn nhiên vừa nãy sao? Sao lại thay đổi nhanh đến thế?

Tiểu Du vỗ ngực, không khỏi thắc mắc, liệu có phải mình nhìn nhầm rồi không?

Cố Thiên bước đi rất nhanh, nhưng không thắng nổi đôi chân dài của Tụng Trì, chỉ vài bước đã bị hắn đuổi kịp.

Nhìn bóng lưng ai kia đầy cảm xúc, Cố Thiên khẽ nhướn mày, gương mặt lạnh nhạt.

Ngồi trở lại xe, Cố Thiên vẫn im lặng không nói gì.

Tụng Trì liếc nhìn cậu, khẽ xoa hai tay tỏ vẻ dè dặt: “Anh à, hình như anh không vui lắm phải không?”

"Không có." Cố Thiên lạnh lùng đáp, chính bản thân cũng không nhận ra sự bực dọc trong lòng mình.

Tụng Trì quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, nhìn mà người ta không khỏi đau lòng.

Cố Thiên cảm giác trong lòng chợt thắt lại. Thằng nhóc này đang buồn sao? Nhưng mình đâu có nói gì đâu chứ? Tiểu tử này có phải yếu đuối quá rồi không?

Mà dù sao, nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng lại thấy hụt hẫng lạ lùng.

Nắm chặt tay lái, bàn tay cậu khẽ giật nhẹ, cuối cùng không chịu được nữa mà mở miệng: “Anh không phải đang giận em.”

"Không sao đâu anh, cho dù anh có giận em thì cũng không sao mà." Tụng Trì quay đầu, khóe mắt ửng hồng, giọng nhẹ nhàng:

“Nhưng mà... Em chỉ muốn biết, em đã làm gì khiến anh không vui thôi, để lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Đối diện với ánh mắt chân thành lại ủy khuất của cậu em trai nhỏ, Cố Thiên thật sự không nỡ nhẫn tâm.

"Em lo cho Tiểu Du lắm à?" Cố Thiên hơi bực mình hỏi.

Tụng Trì ngẩn người, rồi gật đầu.

Cố Thiên, vốn dĩ đã kìm được cơn tức, giờ lại bốc lên lần nữa. Nhưng chưa kịp nói gì, Tụng Trì đã nhanh hơn một bước.

"Bởi vì cậu ấy là bạn của anh mà!" Đôi mắt của Tụng Trì trong suốt, sáng lấp lánh, không mang chút tâm tư phức tạp nào cả.

Cố Thiên sững người, nhất thời cảm thấy bản thân có chút buồn cười.

Mình lại lấy lòng dạ xấu xa của bản thân để suy đoán một cậu trai đơn thuần thế này, thật sự là không ra gì mà.

Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, Cố Thiên vội chuyển chủ đề.

“Em là độc đinh của Tụng gia, chắc ông Tụng đã an bài cho em nhiều việc lắm nhỉ?”

Tụng Trì gật đầu: “Ừ, nhưng mà ông nội bảo em còn nhỏ, chưa cần vội vàng tiếp quản chuyện trong nhà, cứ chơi đùa thoải mái hai năm nữa đã.”

“Hơn nữa, ông còn nói sẽ không ép buộc em, chỉ cần em thích gì ông đều sẽ ủng hộ.”

Cố Thiên nhướng mày, đúng là tin đồn Tụng Hách Đình cưng chiều cháu trai quả thật không sai.

Phải biết rằng, để bồi dưỡng được một người thừa kế là thật sự rất khó. Một gia tộc danh giá như Tụng gia mà vẫn có thể để Tụng Trì theo ý mình, quả thực hiếm thấy.

"Vậy... Em không có dự định gì sao?" Cố Thiên khẽ liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.

Ánh chiều tà buổi xế chiều rọi qua cửa sổ xe, chiếu lên gương mặt cậu thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ, hàng lông mày rậm nổi bật trên đôi mắt sáng long lanh, tỏa ra ánh sáng hồn nhiên nhưng cũng ẩn chứa chút thâm sâu, khiến người ta không khỏi say mê ngẩn ngơ.

Nhận ra mình đang chú ý đến điểm không đúng, Cố Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt.

Tụng Trì khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mang theo chút quỷ dị, nhưng lại ẩn chứa một nét tà mị khiến người ta khó lòng chống đỡ.

“Ông nội có cho em một công ty nhỏ để em luyện tập, giờ đang trong quá trình làm quen.”

Tụng Trì trong khoảnh khắc trở nên ngượng ngùng, giống như một cậu bé nhỏ nhắn.

“Em vẫn còn nhỏ, từ từ rồi đến.”

Tụng Trì hơi chau mày, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.

Hắn dường như vẫn luôn nhấn mạnh bản thân còn nhỏ tuổi, điều đó là thật sự để tâm sao?

Tiễn Tụng Trì đến cổng nhà, Cố Thiên không xuống xe: “Vào đi.”

“Anh không vào ngồi một chút sao?”

“Không được, không được, anh còn có việc.” Cố Thiên xua tay, đạp ga rời đi.

Tụng Trì đứng xa nhìn theo, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tối lại khi bóng xe biến mất.

Ánh mắt sâu như biển, toát lên một loại kiên định và cứng cỏi khó mà diễn tả.

“Anh, anh đang sợ cái gì?”

Tâm trạng trở nên rất tốt, ý cười trên gương mặt Tụng Trì lúc sáng lúc tối, khiến người khác không đoán nổi.

Dừng xe bên đường, Cố Thiên hút thuốc nhả khói, trầm ngâm suy nghĩ.

Gần đây cậu làm sao vậy, cứ như hồn bay phách lạc, mỗi lần nhìn thấy Tụng Trì đều cảm thấy hồi hộp lạ thường, giống như mình vừa làm chuyện gì trái với lương tâm.

Ngửa đầu, nhả ra một làn khói trắng.

“Chẳng lẽ gần đây mình quá cô đơn?” Cố Thiên cau mày, “Xem ra không thể rảnh rỗi quá nhiều, không thì thật sự sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay mất.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Thiên quyết định ra ngoài chơi vài ngày.

Về đến nhà, Tụng Trì mở điện thoại lướt vòng bạn bè của Cố Thiên thấy phần lớn đều là ảnh chụp cậu ở nhiều nơi du lịch.

Nhìn người con trai trong ảnh, ánh mắt Tụng Trì ánh lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, như muốn nuốt chửng tất cả.

“Cố Thiên, anh là của tôi.”

Dục vọng dâng trào, suy nghĩ không sao kìm nén nổi.

Tụng Trì siết chặt tấm ga giường, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tra tấn gần như nghiền nát toàn bộ lý trí của hắn.

Chuẩn bị ra ngoài, Cố Thiên tính rủ Lâm Ngôn đi chơi xả hơi một chút.

Ban đầu Lâm Ngôn không muốn, nhưng bị vợ chê là dính người quá mức nên anh ta cũng lôi thôi mà đồng ý ra ngoài.

Nhìn Lâm Ngôn bộ dáng ấm ức, Cố Thiên không nhịn được cười nhạt: “Đáng đời, ai bảo cậu ngày nào cũng bám riết lấy Quý Thẩm, giờ thì bị chê rồi.”

Lâm Ngôn nhướng mày: “Cậu, một con cẩu độc thân thì biết cái gì, đây gọi là tình thú giữa vợ chồng.”

Cố Thiên hừ một tiếng, mặt tỏ vẻ khinh thường: “Cũng biết bày vẽ đường lui cho mình thật đấy.”

“Cậu muốn tôi dẫn theo ra ngoài chơi vài ngày không?”

“Không.” Lâm Ngôn thẳng thừng từ chối.

“Mẹ kiếp! Cậu không thể giả vờ chút được à? Ít nhất cũng phải suy nghĩ vài giây chứ!” Cố Thiên tức giận.

Lâm Ngôn vuốt cằm, làm bộ suy nghĩ, dừng lại ba giây: “Không.”

“… Cố Thiên mặt mày xám xịt, không còn gì để nói: “Nguyền rủa cậu kiếp sau không có vợ.”

Lâm Ngôn cong môi cười, ngậm điếu thuốc: “Yên ổn không được à, ra ngoài làm gì?”

Cố Thiên câm nín, nhấp ngụm rượu: “Nhàm chán quá.”

“Cậu cũng có tuổi rồi, định cả đời cứ vậy sao?”

Cố Thiên bĩu môi, bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu cũng thấy đấy, chẳng có ai hợp cả, mà có người hợp cũng bị cậu cướp mất rồi.”

“Dừng!” Lâm Ngôn nhắc nhở, “Tôi với vợ tôi là *lưỡng tình tương duyệt.”

(*) Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên có tình cảm với nhau và đều cảm thấy hài lòng, vui vẻ.

“Ha ha…”

“Tính đi đâu?”

Cố Thiên nghĩ ngợi, cũng chẳng có mục tiêu rõ ràng: “Ra nước ngoài tìm anh trai tôi, hoặc lên Bắc Xuyên chơi với Cố giả bộ cùng với Thẩm Chi Sơ.”

Lâm Ngôn nhướng mày: “Cậu chắc hai người họ rảnh mà tiếp cậu à?”

Cố Thiên ngửa cổ tu hết ly rượu, ấm ức: “Dù không rảnh cũng phải rảnh.”

“Biến đi, cả buổi tối ở đây chọc tôi.”

Nghe tiếng, Lâm Ngôn đứng dậy không chút do dự: “Tạm biệt… cẩu độc thân.”

Cố Thiên nghiến răng, hối hận tự vỗ trán, không hiểu nổi bản thân dây thần kinh nào lại đứt mà lôi hắn ra đây chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play