Tô Nguyệt Ninh nhìn Tô Nguyệt San với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ồ... Một ly trà xanh cao cấp. Không oan khi nguyên chủ đối đầu với Tô Nguyệt San lại bị chơi tới không còn mạng.

Lưu Sương ngồi bên cạnh nghe được lời của Tô Nguyệt San thì càng thêm sốt ruột, trong lòng xót xa vì những chuyện con gái bà ta phải trải qua. Vội an ủi:

“Con đừng kích động. Con đã tìm được ba mẹ thì đó là duyên phận, mẹ sẽ không để lạc mất con thêm một lần nào nữa. Lão già, ông lên tiếng đi, con gái chúng ta vất vả lắm mới tìm lại được, tôi không muốn con bé chịu thêm khổ sở. Vị trí đại tiểu thư Tô gia vốn là của con bé.”

Đoạn bà ta quay sang trừng mắt với Tô Nguyệt Ninh:

“Còn con, con không cần phải đâm sâu vào nỗi đau của chị gái con. Mỗi lần con về nhà là nhà đều ầm ĩ không yên.”

Tô Nguyệt Ninh: “...”

Cô còn chưa kịp nói gì luôn đấy, ánh mắt mỉa mai nhìn hai người đối diện kẻ xướng người hoạ. Quả nhiên, tính khí không nể nang ai vào mắt của nguyên chủ đôi lúc cũng khá tốt. Chẳng hạn như trong tình huống này, bây giờ cô mà ngậm bồ hòn làm ngọt thì lại thiệt thòi cho bản thân quá.

Nói là làm, Tô Nguyệt Ninh ngồi thẳng lưng, ánh mắt như sao chợt trở nên sắc bén nhắm thẳng về hướng Tô Nguyệt San:

“Cô bày vẻ mặt u uất đó cho ai xem? Không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Cô có vấn đề về việc nghe hiểu hay cố tình không muốn hiểu? Ba đã muốn để cô về Tô gia nhận thân, để cô chính thức làm thiên kim tiểu thư của Tô gia. Tôi cũng không phản đối, khóc lóc cái gì? Lại không phải con nít ba tuổi mà hờn dỗi, về cũng đã về rồi lại còn như ai ép uổng cô trở về vậy.”

Tô Nguyệt San thoáng chốc im lặng, giọt nước quanh hốc mắt nghẹn lại không kịp rơi xuống. Tô Nguyệt San tức điên, rủa thầm trong lòng Tô Nguyệt Ninh ra bài không theo lẽ thường.

Cô ta âm thầm nghiến răng, oán trách. Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của Tô gia, Tô Nguyệt Ninh tu hú chiếm tổ hai mươi mấy năm, lấy cái quyền gì mà lớn tiếng với cô ta. Tất cả là Tô Nguyệt Ninh thiếu nợ cô ta.

Cô ta không chấp nhận được việc Tô Nguyệt Ninh có được mọi thứ tốt đẹp vốn thuộc về cô ta.

Nhưng nhớ đến tính khí hiện tại của Tô Nguyệt Ninh, Tô Nguyệt San không nhịn được nhếch môi, quả nhiên cho rằng cô vẫn ngu xuẩn như vậy, không chịu thua thiệt, một thân đầy khuyết điểm.

Tô Nguyệt San cố ý cất cao giọng: “Nguyệt Ninh, chị không ngờ em lại nghĩ chị như vậy. Chị chỉ là có chút xúc động, em đừng tức giận. Em đừng làm cho ba mẹ khó xử, ba mẹ tuy không sinh ra em nhưng lại nuôi dưỡng em bấy lâu nay, chị đau lòng cho ba mẹ. Coi như chị xin lỗi em vậy.”

Tô Nguyệt Ninh tròn mắt, cấp độ lật mặt của cô ta khiến cô khâm phục. Trình độ thao túng cao cấp, người không vững tâm lý liền bị cô ta dẫn dắt đi theo suy nghĩ của mình. Nói đâu xa, nhìn Lưu Sương bên cạnh cô ta là biết, Lưu Sương nghe cô ta nói xong thiếu điều muốn đem ôm cô ta vào lòng mà yêu thương.

Tô Nguyệt Ninh bật cười, tiếng cười khe khẽ không đúng lúc của cô tựa như châm biếm, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Cô không trả lời Tô Nguyệt San mà quay sang Tô Thành: “Ba à, chị gái của con xem ra là một người hiếu thảo đấy, con tự nhận mình không bằng. Nhìn mà xem, chị gái về chưa đầy một tháng đã biết thương tiếc cho ba mẹ rồi. Không giống như con, luôn cần phải có ba mẹ dạy bảo.  Dù sao con cũng đã lấy chồng, phần lớn thời gian đều không ở nhà, có chị gái ở nhà con cũng yên tâm.”

Tô Nguyệt Ninh lục lại trong trí nhớ, nói với Tô Nguyệt San:

“Có lẽ do chị mới về đây nên không rõ, ba bị cao huyết áp bình thường không nên tức giận, chị ngàn vạn đừng làm sai chuyện gì cho ba tức giận. Còn mẹ, sức khoẻ mẹ yếu lại bị phong thấp mỗi đêm đều phải ngâm chân, bình thường việc này đều do người làm xử lý. Nhưng xét đến việc chị mới trở về, mà chị là người hiếu thảo, việc bưng nước ngâm chân cho mẹ có phải chị nên làm để vun đắp tình cảm không? Tôi không ép chị đâu, chỉ là tôi thấy chị hiếu thảo nên muốn góp ý để chị hiếu thảo ba mẹ thay phần tôi. Dù sao trước đây tôi đôi khi làm cho ba mẹ phiền lòng.”

Tô Nguyệt Ninh cong mắt, mỉm cười nhìn cô ta. Cô đào sẵn một cái hố, cô ta không muốn nhảy cũng phải nhảy.

Không đồng ý thì đồng nghĩa với việc cô ta không hiếu thảo, những gì cô ta đã làm trước đó đều vô nghĩa.

Đồng ý thì cô ta sẽ còn phải khó chịu một thời gian cho dù đã trở thành tiểu thư nhà họ Tô.

Tô Nguyệt Ninh khoái chí, đã mang tiếng nữ phụ phản diện thì phải làm cho tới. Đáng lẽ cô theo chủ trương “nước sông không phạm nước giếng” nhưng Tô Nguyệt San một hai muốn ép cô trở thành bàn đạp thì xin lỗi. Việc ác không ai làm thì cô làm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play