Khu thương mai cao cấp D.C nằm giữa trung tâm thành phố S, những bản giao hưởng cổ điển hoà vào tiếng bước chân vang trên sàn đá cẩm thạch, ánh đèn pha lê rọi xuống những quầy trưng bày lấp lánh như sao, từng ngóc ngách đều toát lên vẻ xa hoa.
Những chiếc túi xách giới hạn mùa mới nhất, nước hoa thủ công từ Châu Âu, đặc biệt là nhữung viên đá quý được trưng bày như nghệ thuật - nơi đây chính là thiên đường của giới thượng lưu.
Tô Nguyệt Ninh đứng trước tủ kính trưng bày, ánh mắt lấp lánh theo từng tia phản chiếu từ viên ngọc lam thiên nhiên.
Cô nghiêng đầu mỉm cười hiện rõ lúm đồng tiền: “Viên này rất giống sắc trời sau mưa ở đảo Vân Mộng.”
Diệp Tinh Di đứng bên cạnh bật cười, tay cầm mấy túi hàng hiệu vừa mua: “Nay đổi gu yêu thích rồi à? Lúc trước Tề Uyên đấu giá được viên hồng ngọc mang về cho cậu không phải cậu ghét bỏ không thèm đụng tới sao?”
Khoé miệng Tô Nguyệt Ninh cứng đờ, tỏ vẻ ngang ngược: “Vậy à! Bây giờ thích.”
Chết tiệt!
Cô quên mất nguyên chủ cực kỳ ghét đá quý. Còn bản thân cô kiếp trước sinh ra đã thích những thứ lấp la lấp lánh, cha mẹ nói thú vui của cô quá xa xỉ, vẫn may là điều kiện gia đình khá tốt mới có thể đáp ứng được sở thích của cô.
Đến thế giới xa lạ này cô vẫn không bỏ sự yêu thích của mình, thoáng chốc quên mất thiết lập hình tượng của nguyên chủ. Mặc dù cô cũng muốn sống đúng bản chất của mình nhưng cũng cần thời gian để hoà hợp, một người nếu thay đổi tính tình quá bất ngờ sẽ khiến người khác sinh nghi, cũng có thể gây bất lợi cho mình.
Diệp Tinh Di quay sang thấy cô nhìn đá quý không rời mắt, nhướng mày: “Nhìn đá quý như nhìn người yêu. Có cần tôi gọi bác sĩ tâm lý cho cậu không?”
Tô Nguyệt Ninh khẽ liếc, quay đầu lại nghiêm chỉnh nói: “Cậu thì biết gì. Tôi tìm hiểu rồi, đá quý cũng có khí vận. Chọn được một viên tới tay giống như gặp được tri kỉ, là có duyên phận với nhau.”
Tinh Di run rẩy: “Ghê quá! Cậu nói tôi hiểu rồi, về sau đừng nói nữa.”
Khoé miệng Tô Nguyệt Ninh khẽ cong lên.
- TING –
Âm thanh tin nhắn vang lên. Sau đó là một cuộc gọi đến, nhìn dãy số xuất phát từ nhà họ Tô, tâm trạng vui vẻ của Tô Nguyệt Ninh trầm xuống.
Cô nghe máy.
Giọng quản gia bên kia đầu giấy nghe qua khá cung kính nhưng lại lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện với người ngoài.
“Tiểu thư, ông chủ có lời mời. Mong cô lập tức trở về Tô trạch.”
Tô Nguyệt Ninh khựng người trong thoáng chốc. Những câu thoại như vọng lại từ rất xa trong trí nhớ, hay chính xác hơn là từ những dòng chữ cô đã đọc.
Cô gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Được. Tôi sẽ đến.”
Chiếc Rolls Royce chở cô về khu biệt thự phía tây thành phố - nơi từng được gọi là nhà trước khi cô bị ông bà Tô gia ép gả cho Tề Uyên.
Biệt thự Tô gia vẫn tráng lệ như cũ nhưng Tô Nguyệt Ninh cảm thấy lạnh lẽo lạ thường. Cổng sắt đen khép kín như một cái lồng lớn, nơi những mối quan hệ được giấu kín sau vỏ bọc hào nhoáng.
Nguyệt Ninh bước xuống xe, tiếng cao gót nện từng bước trên thảm đá. Người làm cúi đầu chào nhưng ánh mắt đảo tới lại phức tạp. Tựa như… hả hê khi người gặp hoạ.
Được rồi cô biết nguyên chủ làm người không được tốt cho lắm nhưng không cần thiết phải rõ ràng vậy chứ. Cô mím môi rầu rĩ.
Trong đại sảnh, Tô Thành ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, mái tóc ông ta đã phớt bạc, ánh mắt sắc lạnh được giấu sau vẻ ngoài hiền từ. Mẹ nguyên chủ là Lưu Sương thì ngồi bên tay phải của ông, khoé mắt ửng đỏ, bàn tay nắm chặt người con gái ngồi bên cạnh. Cô nhìn qua là biết người này là nữ chính nguyên tác – Tô Nguyệt San
Tô Nguyệt Ninh đưa mắt nhìn qua rồi nhanh chóng nhìn về phía Tô Thành như chờ ông ta mở miệng.
Tô Thành chậm rãi nhìn cô, gõ nhẹ lên tay vịn ghế: “Nguyệt Ninh, đã lâu con không về nhà. Vẫn còn nhớ cái nhà này chứ?”
Tô Nguyệt Ninh đứng thẳng, ánh mắt không gợn sóng. Cô khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhạt như sương mai phủ kín góc môi: “Nhớ chứ. Sao mà con quên được, gia đình là nơi dạy con biết tình người nóng lạnh mà.”
Tô Nguyệt San cau mày, định mở miệng thì bị Tô Thành giơ tay chặn lại. Ông ta hơi híp mắt, đánh giá cô từ đầu đến chân.
“Con gái lớn rồi, lấy chồng nên tính khí cũng thay đổi…”
Ánh nắng chiều có phần nặng nề, Tô Nguyệt Ninh cũng không đợi ai mời, chủ động tìm chỗ trống trên ghế mà ngồi xuống, điều này cũng khá hợp với tính cách của nguyên chủ, làm việc không nể mặt ai.
Chiếc tách trà trên tay Tô Thành được đặt xuống khẽ chạm vào đĩa lót, phát ra âm thanh nhẹ như chuông gió. Ông ta nói tiếp:
“ Lần này gọi con về là muốn làm rõ một vài chuyện và đưa chúng về với vị trị vốn có.”
Tô Nguyệt Ninh ngước mắt, khoé miệng vẫn đang cong lên nhưng nụ cười như không chạm tới đáy mắt:
“Vị trí vốn có? Ba có ý gì?”
Không khí chùng xuống, Tô Nguyệt San siết tay khiến bàn tay Lưu Sương đỏ bừng, bà kêu lên một tiếng. Tô Nguyệt San giật mình, bất chợt lên tiếng: “Con xin lỗi mẹ, mẹ không sao chứ?”
Câu nói bất ngờ của Tô Nguyệt San như viên đá thẩy vào mặt hồ phẳng lặng, Tô Nguyệt Ninh hờ hững nhìn cô ta rồi đảo mắt nhìn về phía Tô Thành, không mở miệng lên tiếng.
Gương mặt tròn đầy của Tô Thành nếu bỏ qua ánh mắt toan tính kia thì trông khá phúc hậu, nhưng cô biết bản chất của ông ta không hề liên quan gì đến hai chữ phúc hậu như vẻ bề ngoài.
Ông ta chỉ thở dài, đôi chân mày cau lại:
“Nguyệt Ninh, đây là chị gái thấy lạc của con – Tô Nguyệt San. Chuyện này phải nói đến hai mươi lăm năm về trước, con và Nguyệt San được sinh ra cùng lúc trong cùng một bệnh viện, Khi đó xảy ra động đất, bệnh viện rối loạn khiến hai đứa bị y tá sơ sót gắn nhầm bảng tên nhận dạng nên mới xảy ra tình trạng này… Hay nói Nguyệt San mới chính là con gái ruột của chúng ta.”
Nói rồi ông ta dừng lại để quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô điềm nhiên như không dựa vào thành ghế tựa như đang nghe một câu chuyện không liên quan tới mình.
“Vốn dĩ nếu vị trí này không phải của con thì con sẽ không cưỡng cầu. Tô Nguyệt San xác thực là con gái ruột của ba mẹ, nhận lại cô ấy cũng là điều dĩ nhiên.”
Lời này của Tô Nguyệt Ninh là thật lòng, dù sao cô cũng là người của thế giới khác xuyên tới đây, cô không có quá nhiều tình cảm với thế giới này, càng không có ràng buộc, không nhất thiết phải tranh giành mất não như nguyên chủ đến mức cược cả bản thân vào đó.
Tô Nguyệt San ngồi đối diện nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt buồn bã, nhẹ giọng trải lòng:
“Em không cần phải gắng gượng mạnh mẽ, chị sau khi biết bản thân là con gái của cha mẹ cũng bất ngờ, cũng đắn đo phân vân không biết có nên nhận thân hay không. Nhưng sâu trong lòng chị khi ở cô nhi viện vẫn luôn nhớ tới cha mẹ của mình nên đã đánh cược đến đây. Chỉ là không nghĩ tới sự việc chúng ta bị bế nhầm...”
Cô ta khẽ cắn môi, đôi mắt ửng đỏ, bật khóc thút thít:
“Có phải chị không nên quay về nhận cha mẹ không? Để em phải lâm vào tình cảnh khó xử thế này...”