Chương 1: Xuyên qua
Ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa sổ, rọi lên những phần hoa văn chạm nổi trên trần nhà. Mùi trầm hương nhàn nhạt, phảng phất trong không khí khiến lòng người thấy thư giãn.
Tô Nguyệt Ninh nằm trên giường xa hoa khẽ nhíu mày, ngồi bật dậy. Mắt cô mở to, trong đó là hoang mang.
“… Đây là đâu vậy? Không phải mình bị tai nạn sao?”
Chăn mềm trượt khỏi vai, để lộ chiếc váy ngủ lụa màu ngà mềm mại. Tô Nguyệt Ninh cảnh giác quan sát. Trên tường là khung ảnh pha lê, một người đàn ông mặc vest đen đứng cạnh một cô gái đang mỉm cười.
Cô sững sờ: “Là mình mà? Mình có chồng rồi?”
Tô Nguyệt Ninh đưa tay chạm vào trán, trong đầu cô như một thước phim xẹt qua.
Cô xuyên sách rồi!
Không những vậy, cô còn là xuyên vào nữ phụ pháo hôi cùng tên với mình.
Quyển tiểu thuyết này cô đã từng đọc qua, trong nguyên tác Tô Nguyệt Ninh là nữ phụ phản diện điển hình. Cô là thiên kim giả của nhà Tô thị, sau khi bị vạch trần thân phận thì lập tức như không sợ chết mà đối đầu với nữ chính Tô Nguyệt San. Sự đố kỵ, mù quáng khiến cô rước lấy kết cục bi thảm.
Tô Nguyệt Ninh lại nhìn bức ảnh cưới được treo trên tường, cô khẽ thở dài nhận ra, nhân vật nữ phụ này đã có chồng, mà chồng cô lại là boss phản diện cuối cùng – Tề Uyên, người thừa kế của tập đoàn Tề thị.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cửa phòng mở ra, người chồng trên danh nghĩa của cô xuất hiện.
Phải nói, Tô Nguyệt Ninh đích thực là một người nhan khống, từ lúc Tề Uyên bước vào, cô vẫn chăm chăm quan sát anh không rời mắt.
Tề Uyên lúc này đang mặc một bộ vest tối màu, cà vạt được thắt chỉnh tề, nhìn qua rất chỉn chu toát lên khí chất của một quý công tử kiêu bạc, thần thái cao ngạo. Nét mặt anh như được tạo ra một cách tinh tế, hàng chân mày rậm cùng sống mũi cao càng làm nổi bật đường nét góc cạnh trên gương mặt. Đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm nhìn về phía cô, môi mỏng hơi nhếch.
“Nhìn đủ chưa?”
“A.. đủ rồi.” Tô Nguyệt Ninh giật mình.
Giọng Tề Uyên khá trầm, nghe vào khiến tai cô có hơi ngứa.
“Không phải hôm nay cô nói sẽ đi mua sắm với Diệp Tinh Di sao?”
Ánh mắt Tô Nguyệt Ninh sáng lên: “Mua sắm? À… đúng rồi, tôi dậy ngay đây.
Ánh mắt Tề Uyên khẽ đổi rồi nhanh chóng trời lại bình thường, anh hờ hững nhìn cô bước xuống giường, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, anh xoay người rời khỏi phòng.
Khi Tô Nguyệt Ninh đi xuống thì bữa ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Sảnh ăn tầng một sáng bừng trong ánh nắng nhẹ. Tấm khăn trải bàn trắng muốt được là phẳng không tì vết. Mỗi món ăn đều được đặt lên đĩa sứ xương thanh mảnh.
Tô Nguyệt Ninh theo kí ức của nguyên chủ chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt khẽ quan sát. Cô khá bất ngờ khi khẩu vị của nguyên chủ rất giống với mình, bữa sáng hôm nay bao gồm bánh mì phô mai nướng giòn, trứng lòng đào rưới sốt hollandaise, kèm theo là một ấm trà ô long ướp hoa mộc.
Quản gia Triệu cúi người, cung kính nói:
“Thưa tiên sinh, phu nhân. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Mời hai người dùng bữa.”
Tề Uyên ngồi ở ghế chính, động tác thong thả nhưng tuyệt đối ưu nhã. Anh không nhìn Tô Nguyệt Ninh nhưng lại nói:
“Ăn chút gì đó đi. Trông cô có hơi xanh xao.”
Tô Nguyệt Ninh nhướng mày, trong kí ức hình như mối quan hệ của hai người không quá thân mật đến mức quan tâm nhau như thế, hay nói cách khác là như nước với lửa. Mỗi ngày nguyên chủ đều đơn phương nổi khùng với Tề Uyên, cho rằng anh là đồ sao chổi hại ch ết mẹ mình, hại cô ta lấy anh dính phải xui xẻo. Còn anh hoàn toàn là một bộ dáng không thèm quan tâm tới nguyên chủ.
Tô Nguyệt Ninh nương theo tính khí của nguyên chủ, ánh mắt liếc về phía anh, lên giọng: “Đừng nghĩ quan tâm đến tôi thì tôi sẽ nhượng bộ anh. Còn lâu.”
Tề Uyên khẽ dừng lại: “Ừ.”
Sau đó anh không nhanh không chậm ăn nốt bữa sáng của mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô chốc lát rồi cất bước rời khỏi nhà, bỏ lại Tô Nguyệt Ninh đang chậm rì rì giải quyết bữa sáng.