Gương mặt thanh tú của Tô Nguyệt San xám ngoét, cố gắng cười một cách tự nhiên: “Đó là việc đương nhiên, hai người là ba mẹ ruột của chị, chị chăm sóc cho họ cũng là việc nên làm...”

“Được rồi.” Tô Thành cắt ngang.

“Nguyệt Ninh, thứ bảy tuần này ba quyết định sẽ tổ chức buổi tiệc để ra mắt Nguyệt San với mọi người. Ba muốn đổi thân phận của con thành con gái nuôi, con có ý kiến gì không?”

Giọng ông ta chậm rãi, tuy là hỏi ý kiến nhưng rõ ràng đây chỉ là lời thông báo.

Hiện tại cô đang có thân phận là phu nhân của nhà họ Tề, vợ hợp pháp của Tề Uyên. Vậy nên mới có việc để cô làm con gái nuôi chứ không phải là cắt đứt hoàn toàn.

Thuyền của nhà họ Tề ông ta phí hết tâm sức để leo lên thì dễ gì mà buông tha cho cô chứ.

Tô Nguyệt Ninh thầm mỉa mai trong lòng.

“Ba quyết định là được.”

Nhắc đến Tề Uyên, Tô Nguyệt San lại càng thêm tức giận, cuộc hôn nhân này đáng lẽ là của cô ta, Tô Nguyệt Ninh là chi là cái thứ thiên kim giả mà lại muốn chiếm đoạt thân phân phu nhân của nhà họ Tề.

[Hệ thống, nếu anh đã lựa chọn tôi, đã cho tôi sống lại thì sao không quay về sớm hơn hai năm. Anh nhìn To Nguyệt Ninh đắc ý xem, đáng ghét không chịu nổi.]

[Dòng thời gian để cô quay về tối đa là mười năm, tôi cho cô cơ hội mới, cô lại quay sang trách tôi.]

Âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên trong đầu cô ta.

 

Đúng vậy, Tô Nguyệt San là người của mười năm sau, cô ta được trọng sinh về mười năm trước đồng thời mang theo một thứ gọi là “hệ thống khí vận” nói là để làm lại cuộc đời.

[Hừ! Có cách nào để cướp khí vận của Tô Nguyệt Ninh không, tôi muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình.]

[Hiện tại thì không. Khi nào có người tin tưởng vào cô, tỉ lệ tin tưởng càng cao, thì khí vận của người đó sẽ dễ dàng được chuyển sang cho cô. Nếu cô muốn.]

Nghe được lời của hệ thống, đáy mắt Tô Nguyệt San càng trở nên âm trầm. Đời này cô ta nhất định phải là người dẫm Tô Nguyệt Ninh dưới chân, khiến cô phải mất hết tất cả.

Tô Nguyệt Ninh lơ đãng nhìn đồng hồ, thấy trời cũng dần tối, cô quyết định không ở lại nhà họ Tô dùng cơm, tránh việc gây nhau với Tô Nguyệt San, cảm thấy không cần thiết, không cần làm ảnh hưởng tới khẩu vị của cô.

“Ba mẹ, nếu không còn việc gì nữa thì con về trước. Tề Uyên có lẽ cũng sắp về rồi. Anh ấy không thấy con ở nhà sẽ lo lắng.”

Lấy Tề Uyên ra làm cái cớ vô cùng thuận miệng, Tô Nguyệt Ninh cũng không cảm thấy ngại ngùng, người ta đã cho cô danh phận thì cô mặc sức mà dùng. Không dùng thì là đồ ngốc.

Tô Thành chăm chú đánh giá Tô Nguyệt Ninh, một lúc sau mới phất tay: “Được rồi, con về đi, đừng để Tề Uyên chờ lâu. Nhớ thứ bảy đi cùng với chồng con, ba muốn giới thiệu chị con với anh ta.”

Tô Nguyệt không trả lời đồng ý hay không, chỉ nói: “Tề Uyên bận rộn, con sẽ chuyển lời. Tạm biệt ba mẹ!”

Ý tứ là “Chồng tôi bận lắm, không có thời gian đến chống lưng cho con gái mấy người”. Muốn đá cô đi nhưng lại muốn lợi dụng mối quan hệ của chồng cô để làm bàn đạp cho Tô Nguyệt San bước vào cái vòng này. Chuyện ở đâu mà đẹp thế.

Dứt lời, cô không đợi câu trả lời của Tô Thành mà đứng dậy rời đi. Tiếng giày cao gót vang lên rõ rệt cho đến khi không còn âm thanh nào nữa.

Lưu Sương mãi nhìn về hướng Tô Nguyệt Ninh vừa rời đi. Bà ta trong lòng rối rắm, con gái Tô Nguyệt San đã trở về nhưng Tô Nguyệt Ninh lại là người bà nuôi nấng hai mươi mấy năm, nói không có tình cảm mẹ con là giả. Nhìn cô vừa rồi đến Tô gia giống như đang muốn tách biệt ra khỏi bọn họ, mỗi câu nói đều mang ý mọi việc không liên quan tới mình, làm trong lòng bà đôi chút cảm thấy khó chịu. Muốn lên tiếng gọi cô lại nhưng cuối cùng lại không thốt r được lời nào.

Tô Nguyệt San thấy bà thay đổi sắc mặt, trong lòng vội nói không ổn, lập tức nắm lấy tay bà ta.

“Mẹ, Nguyệt Ninh có lẽ chỉ là đang hơi sốc nên mới có thái độ như thế thôi, qua một thời gian em ấy sẽ không sao nữa. Dù sao ba mẹ cũng yêu thương em ấy như vậy, chắc là sẽ không đến mức phũ phàng với ba mẹ đã nuôi nấng mình. Con tin Nguyệt Ninh không phải là người như vậy.”

Dưới lời dẫn của Tô Nguyệt San, Lưu Sương cau mày nhưng cũng không biểu lộ gì thêm.

Nhìn thấy gương mặt thanh tú của con gái, bà Lưu chợt nhớ ra điều gì:

“Lão Tô, San San có từng tâm sự với tôi con bé có niềm yêu thích với việc diễn xuất, muốn trở thành diễn viên. Nhưng mà con bé chưa trải qua trường lớp đào tạo chính quy, tôi sợ San San bị chèn ép. Hay ông đánh tiếng cho người trong ngành để họ nâng đỡ con bé được không?”

Tô Nguyệt San giật mình, không ngờ Lưu Sương lại nhắc việc này trước mặt Tô Thành. Cô ta biết Tô Thành không thích giới giải trí, cảm thấy làm cái nghề đó sẽ hạ thấp đi thân phận của mình.

Cô ta không phải là yêu thích diễn xuất, có điều chỉ khi bước vào cái vòng này, tạo dựng tên tuổi được nhiều người tin tưởng, cô ta mới có thể hút khi vận để bổ sung cho mình. Cô ta vẫn đang chờ một cơ hội thích hợp, không ngờ lại bị Lưu Sương phá hỏng. Trong lòng không khỏi trách bà ta ngàn lần.

Tô Nguyệt San không khỏi nhìn về phía Tô Thành. Quả nhiên sắc mặt ông ta lúc này vô cùng khó coi.

“Hồ đồ. Bản thân con bé là tiểu thư Tô gia, đi làm diễn viên cái gì. Nguyệt San vừa mới trở về, con bé mờ mịt thì thôi, bà làm mẹ còn hùa theo nó. Ở nhà, tôi sẽ gọi giáo viên đến để hướng dẫn quy tắc trong giới này cho con bé.”

Ánh mắt Tô Nguyệt San loé lên sự chán ghét, cô ta không thể nghe theo hoàn toàn ý của Tô Thành, đành tỏ vẻ khiêm nhường:

“Thưa ba, việc trở thành diễn viên vốn dĩ là kế hoạch trước kia của con, con cũng đã sắp xếp để học thêm diễn xuất. Khi con biết bản thân mình còn có ba mẹ con đã rất vui khi biết mình còn người thân trên đời. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc con từ bỏ ước mơ của mình. Mong ba đồng ý để con tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình. Con sẽ nghe lời ba học quy tắc tốt để hoàn toàn xứng đáng với danh phận tiểu thư nhà họ Tô, tuyệt đối không để ba mất mặt.”

Tô Nguyệt San giọng điệu mềm mỏng, biết ý tứ, tiến lùi đúng lúc. Không giống Tô Nguyệt Ninh trước kia luôn đáp trả, giằng co với ông ta. Điều này khiến ông ta hoà hoãn không ít, nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức, ông ta nhấp một ngụm trà.

“Chờ con làm lễ ra mắt trước rồi hãy nói tiếp, ba chờ xem biểu hiện của con.”

Tô Nguyệt San hiểu việc này vẫn còn cơ hội, lập tức dừng lại không tiếp tục nhắc tới làm ông ta không vui, giọng run run khẽ đáp: “Vâng thưa ba.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play