Chị cả của Lý Đại Bảo, tên là Lý Hạ Hoa, về lại nhà mẹ đẻ, dường như là vì có xích mích với chồng.
Phàn Nha Nhi biết chồng của Lý Hạ Hoa là Hách Trường Sinh, một người nổi tiếng là “khù khờ” trong làng. Trước khi nàng gả về nhà họ Lý đã từng nghe qua danh tiếng của hắn. Đến khi thành thân với Lý Đại Bảo, về làm dâu nhà họ Lý, nàng lại càng thấy tiếc thay cho người chị chồng vốn đối xử ôn hòa với mình.
Nàng từng gặp qua Hách Trường Sinh. Bảo là ngốc cũng chẳng phải, chỉ là hắn chẳng mấy khi để ý đến người xung quanh. Mỗi lần gặp mặt, nàng đều lễ phép gọi một tiếng “anh rể”, nhưng hắn chẳng những không đáp lời, đến nhìn nàng lấy một cái cũng chẳng có. Tuy vậy, Phàn Nha Nhi cũng không lấy làm khó chịu, bởi nàng biết ngay cả với cha mẹ vợ ruột thịt, Hách Trường Sinh cũng không hề thân thiết hay nói nhiều hơn.
Tuy chồng chị gái có phần khô khan, nhưng nàng vẫn thấy hắn đối với Lý Hạ Hoa khá tốt. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, hắn đều theo sát bên chị, chẳng buồn để ý đến ai khác. Có mấy lần, Phàn Nha Nhi còn thấy hắn đứng đợi ngoài nhà xí, chờ chị gái mình đi ra.
Phàn Nha Nhi không khỏi thắc mắc: một người như thế – ngoan ngoãn nghe lời vợ, ít nói đến mức ba cây gậy cũng đánh không ra một câu – sao có thể khiến chị gái giận đến mức bỏ về nhà mẹ?
Nàng lén hỏi Lý Đại Bảo: “Sao vậy chàng? Có chuyện gì mà chị lại về nhà mẹ?”
Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Đây là nhà mẹ ta, chị ta thích về thì về, nàng quản làm gì cho lắm chuyện?”
Phàn Nha Nhi nghe xong mà thấy lòng ấm ức. Trong mắt hắn, nàng chẳng khác gì kiểu vợ chua ngoa, hay soi mói chị em chồng. Nhưng nàng đâu phải hạng người đó!
Nàng cúi đầu, im lặng không nói. Chỉ lặng lẽ ngồi trên mép giường, thêu hoa.
Lý Đại Bảo nhìn thấy gương mặt tủi thân của nàng liền khó chịu: “Nàng làm bộ mặt buồn thiu đó cho ai xem? Lỡ để chị ta thấy, lại tưởng nàng không vui vì chị ta về đây.”
Tay nàng khựng lại giữa khung thêu, định lên tiếng giải thích vài câu, nhưng lại thấy có nói cũng chẳng giải được nỗi ấm ức trong lòng. Những chuyện như thế, càng mở lời thì càng bị hiểu lầm.
Chính vì nàng càng im lặng, trong mắt hắn lại càng giống như đang khó chịu thật, hắn liền cau mày nói tiếp: “Ta nói mà nàng không nghe thấy à? Chị ta bị ức hiếp mới về đây, đừng để người ta về nhà mẹ mà còn bị xem sắc mặt nữa.”
“… Thiếp biết rồi.” Nàng cuối cùng cũng cất lời, nhưng vẫn chỉ cúi đầu chăm chú vào đường kim mũi chỉ.
Nghe giọng nàng mang theo chút giận dỗi, ban đầu hắn còn định giữ bộ mặt làm chồng để quát thêm vài câu, dọa nàng sợ mà nghe lời. Nhưng nhìn nàng ngồi đó, đầu cúi gằm, môi mím chặt, trông vô cùng tủi thân… Những lời định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ.
Hắn sợ nếu nói thêm, nàng thật sự sẽ khóc mất.
Thật ra hắn không phải không biết điều. Bao ngày thành thân, nàng đối đãi với hắn thế nào, hắn đều nhìn ra cả. Nàng là người dịu dàng, biết điều, chưa từng làm gì quá đáng. Chỉ có điều… quá nhạy cảm.
Hắn quát nàng vài câu, nàng không cãi, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ nhận sai. Nhưng cái vẻ mím môi, đôi mắt rưng rưng ấy lại khiến hắn thấy bản thân như một gã tồi tệ chuyên đi bắt nạt vợ. Trong lòng hắn nghĩ: nàng đúng là yếu đuối quá. Chỉ mấy câu lớn tiếng mà cũng tủi thân.
Nghĩ tới cha mẹ mình ngày xưa, cha hắn là người nóng tính, thường xuyên trợn mắt quát mẹ hắn, có khi còn động tay động chân. Vậy mà mẹ hắn vẫn sống bình thường, có thấy cả ngày bĩu môi tủi thân như nàng đâu.
Huống hồ, hắn còn chưa từng ra tay với nàng. Cùng lắm chỉ là lớn tiếng dọa dẫm mấy câu. Ấy vậy mà mỗi lần nàng bĩu môi, ngồi lặng lẽ như thể trời sắp sụp, hắn lại thấy ngột ngạt chẳng chịu nổi.
Hắn từng muốn hét lên: “Nàng bĩu môi cho ai xem đấy hả?!”
Nhưng nếu hắn thật sự nói ra, thì nàng không chỉ bĩu môi – mắt nàng sẽ đỏ hoe, lệ ứa ra lúc nào chẳng hay. Mà hắn… lại không chịu nổi cảnh đàn bà khóc.
Đối mặt với nước mắt của vợ, ngoài cái sự phiền lòng, hắn còn thấy có cái gì đó mềm yếu len vào tận tim. Mỗi lần thấy vậy, bao giận dữ đều tan biến hết.
Hắn không giỏi nói lời dịu dàng dỗ dành. Vì thế, mỗi khi thấy nàng buồn, hắn chỉ có thể vờ như chẳng có gì xảy ra, lảng sang chuyện khác. May mà nàng cũng không phải kiểu người ghi hận. Tủi thân đến nhanh, nhưng tan đi cũng nhanh. Chỉ cần hắn nói sang chuyện khác là nàng sẽ theo luôn, nỗi buồn cũng nhạt dần.
Lúc này đây cũng vậy. Hắn thấy nàng lại cúi đầu lặng lẽ, gương mặt có vẻ buồn bã. Hắn đành tặc lưỡi, không nói nữa. Một lát sau, đổi giọng hỏi:
“Nàng định làm gì ăn tối vậy? Ta thấy cả tuần rồi chưa có bữa nào có miếng thịt tử tế. Bụng đói cồn cào, chẳng có tí dầu mỡ nào cả.”
Nghe hắn nói vậy, nàng lập tức bỏ khung thêu xuống, dịu giọng đáp:
“Phải chờ một lát mới có cơm tối… Nhưng buổi trưa còn dư ít bánh bột và rau. Thiếp hâm lại cho chàng ăn tạm trước nhé.”
Dứt lời, nàng đứng dậy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã nghe thấy tiếng cổng sân mở ra.
Nàng ngoái đầu nhìn, thấy người bước vào là Lý Hạ Hoa. Nàng toan mở miệng gọi “chị”, nhưng giọng chưa kịp cất thành tiếng thì đã thấy sau lưng chị còn có một người nữa – chính là Hách Trường Sinh.
Phàn Nha Nhi bỗng thấy lúng túng, vội rút lui vào bếp. Nhưng lòng hiếu kỳ khiến nàng không nén nổi, bèn ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài sân.
Chỉ thấy Lý Hạ Hoa vừa bước vào sân đã quay đầu liếc nhìn phía sau. Hách Trường Sinh do dự bước tới vài bước, vừa tới trước cửa thì “rầm” một tiếng – cánh cổng bị chị nàng đẩy mạnh đóng sầm lại, suýt đập vào mặt hắn.
Tiếng đóng cổng vang dội khiến Phàn Nha Nhi giật thót cả tim. Nàng thầm nghĩ: đây mà gọi là “đóng cửa” ư? Rõ ràng là muốn đập thẳng vào mặt người ta rồi còn gì.
Ban nãy nàng còn thấy thương chị gái chồng vì bị chồng chọc giận mà bỏ về, nhưng giờ chứng kiến cảnh này, trong lòng lại thấy có chút đồng cảm với anh rể ngốc nghếch kia.
Nàng nhớ Lý Đại Bảo từng kể: từ khi chị hắn về nhà mẹ, Hách Trường Sinh ngày nào cũng đến tìm, thậm chí chẳng màng việc đồng áng. Còn mẹ chồng nàng thì bảo: anh rể đến trưa còn không về ăn cơm, cứ ngồi lì ở bờ ruộng, chờ chị ra gặp.
Nay tận mắt chứng kiến, nàng thấy hắn ngồi thẫn thờ ở đó, đến lúc gặp chị thì chỉ bị đuổi như chó ghẻ. Lòng nàng không khỏi nghẹn lại.
Nàng nghĩ: nếu là mình, dù có giận dỗi gì đi nữa, chỉ cần phu quân chịu nhún nhường như vậy, lòng cũng sẽ nguôi ngoai ngay. Nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ: nếu là nàng mà thật sự giận bỏ về nhà mẹ, chỉ sợ Lý Đại Bảo chẳng những không đi tìm, mà còn chẳng thèm tới đón.
Nghĩ đến đó, nàng bỗng thở dài.
Tối hôm đó, Phàn Nha Nhi nằm nghiêng trong chăn, nhìn Lý Đại Bảo đang lim dim nhắm mắt ngủ, khẽ cất giọng hỏi:
“Chàng này… nếu một ngày nào đó chúng ta cãi nhau, thiếp giận quá bỏ về nhà mẹ… chàng có tới đón thiếp không?”
Lý Đại Bảo không mở mắt, chỉ uể oải đáp một câu: “Suy nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Phàn Nha Nhi thì thào: “Hôm nay thiếp thấy anh rể tới tìm chị… chàng không nói đó sao, mấy hôm nay ngày nào anh ấy cũng đến ruộng nhà mình chờ… Thiếp nghĩ, nếu có một ngày thiếp bỏ về nhà, chàng… có giống như anh rể, tới tìm thiếp không?”
Nàng vốn định nói tiếp: “Chàng có đến ruộng nhà thiếp ngồi chờ không? Có tìm mọi cách để dỗ thiếp trở về không?” Nhưng tự nàng cũng thấy đòi hỏi vậy có phần viển vông, nên chỉ dừng lại ở đó.
Lý Đại Bảo vẫn nhắm mắt, đáp: “Ta lấy đâu ra rảnh rỗi mà làm thế?”
Nàng vẫn chưa buông xuôi, nhẹ giọng nói: “Chàng chỉ cần dỗ thiếp một chút là được rồi. Không cần đến nhiều lần đâu, chỉ cần đến một lần, thiếp chắc chắn sẽ theo chàng về.”
Hắn không nói gì, quay lưng lại.
Thấy hắn im lặng, nàng tưởng hắn giận, vội vàng nói: “Thật ra thiếp không hề có ý định làm mình làm mẩy đâu. Chỉ là nghĩ thử thôi… chứ thiếp không dễ gì mà bỏ về nhà mẹ đâu… chỉ là… giả sử thôi mà.”
Nàng khẽ gọi: “Đại Bảo… Đại Bảo.” Nhưng chỉ có tiếng ngáy khe khẽ vang lên thay cho câu trả lời.
Phàn Nha Nhi thở dài một hơi, đưa tay kéo chăn đắp cho hắn, khẽ lẩm bẩm:
“Thôi vậy, chàng ngủ ngon…”
Vài ngày sau, đột nhiên có tin Hách Trường Sinh mất tích.
Bình thường hắn ngày nào cũng đến tìm Lý Hạ Hoa, dù không được vào nhà, cũng cứ ngồi lặng lẽ ngoài cửa chờ. Mẹ chồng và mọi người trong nhà khuyên Lý Hạ Hoa mấy lần, nhưng nàng nhất quyết không chịu gặp mặt chồng.
Đúng lúc ấy, nhà họ Lý nhận tin chị hai Lý Đại Bảo là Lý Hạnh Hoa gả chồng ở Vương gia thôn vừa sảy thai. Nhà Lý gia ai nấy đều buồn bã. Thấy vậy, Lý Hạ Hoa gói ghém quần áo sang Vương gia thôn, nói mình muốn sang chăm sóc em gái. Không ngờ, ngay hôm nàng rời đi, Hách Trường Sinh cũng mất dạng.
Lý Đại Bảo lập tức đón Lý Hạ Hoa về. Cả nhà họ Lý và họ Hách cùng nửa làng nháo nhào đi tìm, đến cả nha môn huyện cũng được báo tin. Thế nhưng qua nhiều ngày, vẫn bặt vô âm tín.
Trước mặt Lý Hạ Hoa, không ai dám nói điều gì xui rủi. Nhưng sau lưng, dân làng đều thì thầm: một người ngốc như hắn, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi làng, đi đâu cũng chẳng ai biết. Kiểu này chắc là dữ nhiều lành ít rồi.
Nhà họ Hách chẳng còn ai thân thích. Cha mẹ, ông bà nội đều mất sớm. Hách Trường Sinh được nuôi bởi vợ kế của ông nội – gọi là bà Tứ. Bây giờ hắn mất tích, trong nhà chỉ còn hai người đàn bà: bà Tứ và Lý Hạ Hoa. Mẹ chồng và Phàn Nha Nhi thay phiên nhau đến ở nhà họ Hách để chăm sóc bà Tứ và Lý Hạ Hoa. Ai cũng sợ hai người kia đau buồn rồi nghĩ quẩn, làm ra việc nguy hiểm gì đó.
Phàn Nha Nhi thấy bản thân vụng về, ít lời, chỉ dám im lặng bên cạnh, rót nước bưng cơm. Có lúc Lý Hạ Hoa cả ngày không nói gì, cứ ngồi đờ đẫn, có lúc lại nắm chặt tay nàng mà lặp đi lặp lại mấy câu dằn vặt bản thân. Nhìn cảnh ấy, dù là người dưng nước lã cũng cảm thấy đau lòng thay.
Phàn Nha Nhi nhìn chị chồng ngày ngày như người mất hồn, trong lòng cũng buồn theo. Trước đây nàng từng ghen tị khi thấy chị có người chồng thật lòng quan tâm. Nhưng giờ thì nàng thấy mình may mắn hơn nhiều, dù Lý Đại Bảo không giỏi dỗ dành, nhưng ít ra đầu óc vẫn minh mẫn, không đến nỗi đi lạc chẳng ai tìm được.
Vài ngày trôi qua, nhà họ Lý ai nấy đều kiệt sức, nhất là Lý Đại Bảo. Hắn ngày nào cũng dẫn người đi tìm, mệt đến nỗi vừa về đến nhà là nằm vật ra giường.
Hôm đó, hắn vừa đi huyện về sau khi tìm kiếm ở nha môn. Không có thu hoạch gì, mà lại mệt nhoài vì đi bộ cả ngày. Vừa vào nhà, hắn chỉ ăn qua loa vài miếng rồi nằm xuống giường. Phàn Nha Nhi thấy hắn mệt, đun nước nóng cho hắn rửa chân. Nhưng hắn chẳng còn sức mà tự mình rửa, nàng bèn ngồi xuống, lau chân, rồi bóp nhẹ chân cho hắn.
Tình cảm giữa Lý Đại Bảo và chị em hắn rất tốt, nhìn thấy cảnh chị gái hắn ngày càng tiều tuỵ vì lo lắng, lòng hắn cũng không an ổn nổi. Hắn không nói gì, cũng không cản, để mặc nàng chăm sóc. Một lúc sau, cơ thể thả lỏng, mắt dần díp lại. Trong lúc hắn lơ mơ ngủ, nàng thì thầm:
“Chàng này… mấy hôm nay thiếp không dám hỏi gì nữa, chuyện về nhà mẹ thiếp không nhắc lại đâu. Dù có giận hay buồn, thiếp cũng sẽ không bỏ đi. Thiếp chỉ muốn ngày nào cũng được ở cạnh chàng. Chàng cũng đừng đi đâu mà không nói gì nhé… Dù là đâu, chỉ cần chàng nói cho thiếp biết, thiếp sẽ yên tâm. Thiếp không phải muốn quản chàng, thiếp chỉ muốn biết chàng vẫn bình an…”
Hắn khẽ mở mắt, thấy nàng đang ngồi bóp chân, mắt đỏ hoe.
Hắn biết những ngày qua nàng cũng không dễ dàng gì. Nàng vừa phải lo cho chị gái, lo cho hắn, còn phải chạy tới lui giữa hai nhà. Nàng đã gầy đi trông thấy, cái cằm tròn trịa bây giờ cũng nhọn đi rồi. Hắn nhìn nàng, thấy lòng mềm ra. Nàng tất tả ngược xuôi vì chị gái hắn, vì hắn, hắn cũng không phải không cảm nhận được. Lúc này, hắn thấy nàng như vậy thì cũng đau lòng, nên giọng điệu ôn hoà nói:
“Thôi đừng nghĩ lung tung. Nàng cũng đừng bóp nữa, mau đi ngủ đi. Mai còn phải qua thăm chị.”
Nàng lắc đầu, nhẹ giọng: “Chàng còn chưa hứa với thiếp.”
“Chàng đi đâu cũng phải nói cho thiếp biết. Chàng đừng có mà đi đâu không rõ, khiến thiếp lo lắng.”
Hắn cười khẽ: “Ta đâu phải thằng ngốc, sao mà đi lạc được? Ngược lại là nàng đừng có chạy lung tung, rồi tự dưng lại mất tích.”
Nàng lau nước mắt, còn định nói gì đó, thì hắn kéo nàng vào lòng.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Mai mà mắt sưng lên, để chị thấy lại tưởng nhà mình có chuyện xấu gì giấu chị.”
Nàng gật đầu, khẽ vùi mặt vào ngực hắn, nhoẻn miệng cười: “Thiếp không khóc nữa. Thiếp nghe lời chàng.”
Hắn không nói gì thêm, cũng không gỡ tay nàng ra. Lần đầu tiên kể từ khi thành thân, cả hai cùng ôm nhau mà ngủ một giấc yên lành.