Hách Trường Sinh đã được tìm thấy.
Đây là do đầu lĩnh bắt lính ở huyện, Trình bộ đầu, phát hiện ra. Vợ của Trình bộ đầu là Tôn thị, vốn là người cùng làng với Lý Đại Bảo. Tôn thị từ nhỏ đã có chút giao tình với vợ chồng Lý Hạ Hoa và Hách Trường Sinh.
Hôm Hách Trường Sinh mất tích, nhờ có mối quen biết ấy, Lý Đại Bảo đã tìm đến Trình bộ đầu để nhờ giúp đỡ. Trình bộ đầu là người nhiệt tình, mấy ngày qua đã huy động không ít nha sai cùng đi tìm, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Không ngờ, đúng lúc ai nấy bắt đầu tuyệt vọng, Hách Trường Sinh lại chẳng hiểu sao tự mình đi lạc đến tận nha môn huyện. Nhờ vậy mà Trình bộ đầu mới tìm được hắn, lập tức đưa hắn về nhà, rồi cho người báo tin về làng.
Nhờ thế mà Lý Đại Bảo và Lý Hạ Hoa mới có thể đưa Hách Trường Sinh bình an trở về.
Cả nhà lúc ấy mới được thở phào nhẹ nhõm. Bà Tứ nhà họ Hách và cha của Lý Đại Bảo đều không khỏi mắng cho Hách Trường Sinh một trận, trách hắn đã lớn rồi mà không biết yên phận, khiến cả nhà lo sốt vó.
Nhưng Hách Trường Sinh chẳng mảy may để tâm, vẫn dính lấy Lý Hạ Hoa như trước, thậm chí còn quấn quýt hơn cả khi xưa.
Hôm đó, cha của Lý Đại Bảo gọi hắn đến dặn dò:
“Chị con và anh rể đã về được hơn tháng, tinh thần cũng đã ổn định trở lại. Lần này may mà có Trình bộ đầu ra tay giúp, đại ân như vậy, nhà mình không thể không cảm tạ. Cha đã nói với Lý Hạ Hoa rồi, ngày mai cả nhà sẽ qua bên ấy thăm hỏi. Lúc trước chị ba có đưa cha hai vò rượu ngon, còn để nguyên chưa mở, mai con mang sang luôn. Trình lão gia là bộ đầu, lại có quan hệ thông gia với huyện thái gia, nếu con thật lòng muốn vào huyện làm nha dịch, chỉ cần ông ấy gật đầu, việc đó chắc chắn không trượt được đâu.”
Ban đầu, Lý Đại Bảo tưởng cha đã thôi ý định cho hắn vào làm nha dịch, nào ngờ chuyện đó vẫn canh cánh trong lòng ông. Hắn bèn nói:
“Cha ơi, con thật sự không muốn làm nha dịch mà…”
Thấy cha trợn mắt lườm một cái, hắn lại vội sửa lời:
“Người ta vừa mới giúp nhà mình một việc lớn như vậy, mình chưa kịp cảm tạ cho phải lễ, giờ lại tới nhờ vả… chẳng phải hơi không tiện sao?”
Cha của Lý Đại Bảo liền nói:
“Có gì mà không tiện? Vợ của người ta là gái trong làng mình gả đi, hắn chính là con rể của làng này, có họ hàng quen biết, giúp đỡ nhau một chút cũng đâu có gì to tát? Huống hồ, hắn giúp nhà mình, mình cũng đâu phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Bà Tứ nhà họ Hách là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ dặn chị con mang theo lễ tạ đàng hoàng. Ngày mai nếu chuyện con vào nha môn làm việc thành thật, sau này nhà mình mỗi năm đều mang lễ sang thăm, lợi lộc hay tình nghĩa gì cũng làm sao thiếu được nhà người ta!”
Lý Đại Bảo còn định nói thêm mấy câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị cha trừng mắt quát:
“Sao hả? Cha mày tốn công tốn tiền tính đường lo tương lai cho mày, mà mày lại không vui à?”
Thấy cha bắt đầu nổi giận, hắn vội vàng xua tay:
“Không, không phải vậy đâu cha.”
Cha hắn lườm một cái sắc lẻm, lại nói:
“Không phải thì đừng có ra cái bộ mặt chán chường như con rùa rụt cổ thế! Nhìn mày mà phát chán! Mai đến nhà người ta, biết mở miệng ra nói gì không? Hay cần cha dạy từng chữ từng câu luôn hả?”
Lý Đại Bảo hấp tấp nói:
“Không cần đâu cha, con biết rồi…”
Cha hắn hừ lạnh:
“Biết cái rắm! Mày chỉ giỏi đánh nhau, gây chuyện, làm tao phải theo sau dọn bãi chiến trường của mày! Hôm qua tao cũng nói với chị mày rồi, ngày mai cứ để chị mày là người mở lời. Một là nó hiểu chuyện, ăn nói đàng hoàng, lại có quen biết với con gái nhà họ Tôn. Hai là chuyện mình đến nhờ vả, không thể tránh khỏi phải mềm mỏng năn nỉ, đàn bà con gái nói mấy lời ấy còn dễ nghe. Còn mày là đàn ông con trai, lễ nghĩa đương nhiên phải có, nhưng không thể cúi đầu khúm núm thành cái đứa vâng dạ vô dụng trước mặt người ta!”
Nghe tới đây, Lý Đại Bảo cũng biết đường, gật gù đập ngực cam đoan:
“Cha cứ yên tâm ạ!”
Vừa ra khỏi cửa, hắn còn chưa kịp thở thì Tiểu Bảo đã nhảy vọt từ bên cạnh ra:
“Anh! Cho em đi cùng với!”
Lý Đại Bảo bị làm cho hết hồn, trợn mắt:
“Mày biết tao đi đâu mà đòi đi theo?”
Tiểu Bảo toe toét:
“Anh định lên thành với chị cả đúng không? Cho em đi nữa mà!”
Lý Đại Bảo xì một tiếng:
“Mày cũng là đàn ông con trai mà học cái thói nghe trộm hả?”
Tiểu Bảo xụ mặt, không chịu:
“Anh mới giống đàn bà ấy!”
Không buồn cãi, Lý Đại Bảo quay đi tiếp. Tiểu Bảo vẫn bám theo:
“Anh, mai cho em đi với nha…”
“Mày đi theo làm gì?” – Lý Đại Bảo hỏi.
“Em xách đồ giúp anh!”
“Thôi thôi, đừng có bày đặt! Người thì như con khỉ, lanh chanh nhảy nhót, đi lạc lúc nào không hay, lỡ bị bọn người xấu nó tha đi thì sao?”
Tiểu Bảo ưỡn ngực:
“Sao mà bị bắt được! Em lớn rồi, là nam tử hán mà!”
Lý Đại Bảo nhướng mày cười khẩy:
“Bao giờ mày vật tay thắng được tao, tao mới công nhận mày là đàn ông.”
Tiểu Bảo chu môi, có chút nản chí, suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
“Mà anh này… nếu sau này anh thực sự làm nha dịch, có phải sẽ phải dọn lên huyện sống luôn không?”
Lý Đại Bảo chưa kịp đáp thì nó nói tiếp:
“Anh mà đi, chắc chắn chị dâu cũng đi theo anh rồi…"
Lý Đại Bảo phì cười:
“Anh tưởng em không nỡ xa anh, ai dè là không nỡ xa chị dâu!”
Tiểu Bảo liền thở dài, bắt chước người lớn:
“Chị cả, chị hai, chị ba đều đi lấy chồng hết rồi, giờ anh mà mang chị dâu theo nữa thì trong nhà chỉ còn lại mình em với cha mẹ thôi…”
Lý Đại Bảo nhìn bộ dạng thở dài như người lớn của Tiểu Bảo, không khỏi nhíu mày:
“Là mẹ nói gì với em hả?”
Tiểu Bảo không đáp, ánh mắt đảo một vòng, rồi bỗng vui vẻ nói:
“Hay là… cả nhà mình dọn lên huyện ở luôn đi! Cha mẹ, anh và chị dâu đi hết luôn. Cả nhà mình đi chung!”
Lý Đại Bảo hừ một tiếng:
“Vậy thì ruộng vườn nhà mình để ai trông coi? Cả đám lên huyện để đói rét mà ngửi gió Tây Bắc chắc?”
Tiểu Bảo hồn nhiên nói:
“Cha không bảo làm nha dịch kiếm được nhiều tiền sao? Đợi em lớn rồi cũng làm nha dịch, cả nhà ta đều thành ông lớn! Chắc chắn còn giàu hơn cả nhà họ Triệu trong trấn!”
Vừa nghe nhắc tới “Triệu lão gia”, mặt Lý Đại Bảo tối sầm lại.
Triệu lão gia là đại địa chủ tiếng tăm trong trấn, cũng chính là nơi mà Trương Tú Nhi, vị hôn thê năm xưa của hắn, đã gả đến làm thiếp. Năm đó, tuy hai nhà đã định thân, nhưng vì công tử nhà họ Triệu để mắt đến Tiểu Tú Nhi, nên cha mẹ nàng lập tức phá hôn, gả nàng làm thiếp cho nhà giàu.
Lý Đại Bảo chưa bao giờ oán trách nàng, bởi hắn biết Trương Tú Nhi không phải loại ham giàu sang, chỉ là không thắng được chữ “hiếu”. Nhưng nghĩ đến đó, lòng hắn vẫn nhói lên.
Gần đây hắn cũng ít khi nghĩ đến chuyện này. Nhưng lời nói vô tình của Tiểu Bảo lại khiến vết thương cũ nhói lại. Hắn chợt nghĩ, nếu mình thật sự làm nha dịch, dù thu nhập không lớn như lời đồn, thì cái danh phận “làm quan” kia ít ra cũng khiến hắn ngẩng mặt với thiên hạ. Có thể nào… có thể chứng minh cho nhà họ Trương biết rằng hắn không phải kẻ vô dụng.
Đang mải nghĩ ngợi, bỗng nghe giọng Phàn Nha Nhi vang lên từ phía sau:
“Cha chàng gọi chàng làm gì thế?”
Hắn giật mình quay đầu lại, thấy nàng từ bếp bước ra. Không rõ từ khi nào nàng đã đứng đó.
Hắn hơi chột dạ, tiện miệng đáp bừa:
“Không có gì.”
Nhưng thấy nàng vẫn nhìn hắn chằm chằm, như đang đoán suy nghĩ của hắn, hắn lập tức sa sầm mặt, cáu bẳn:
“Hỏi lắm!”
Nàng sững người, không nói gì, rồi lặng lẽ quay người trở lại bếp.
Lý Đại Bảo thấy nàng bị mình quát thì cũng hơi hối hận, nhưng trước mặt Tiểu Bảo, hắn không tiện gọi lại. Chỉ nhìn theo bóng nàng mà thấy day dứt.
Một lúc sau, hắn đá nhẹ vào chân Tiểu Bảo, hạ giọng nói:
“Đi xem chị dâu có đang khóc không.”
Tiểu Bảo ngơ ra một lúc, rồi hiểu ý, gật đầu chắc nịch: “Để em lo!”
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bảo đã chạy vào bếp rồi lại chạy ra, tay cầm theo một chiếc bánh.
Hắn chìa ra trước mặt Lý Đại Bảo, cười toe:
“Cho anh nè, thấy anh đói nên em lấy cái lớn nhất!”
Lý Đại Bảo vừa ngượng vừa tức:
“Cút! Biến đi cho tao nhờ!”
Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo cùng chị gái và anh rể lên đường, ba người rời khỏi làng, đi bộ ra đại lộ rồi thuê một chiếc xe ngựa, lắc lư xóc nảy chạy về hướng huyện thành.
Lý Hạ Hoa đã được cha dặn dò từ trước, nhưng không rõ Lý Đại Bảo đang nghĩ gì trong lòng. Trên xe, chị nhẹ giọng hỏi:
“Em thật sự định làm nha dịch ở huyện à?”
Nói rồi chị lại tiếp:
“Chị nói trước nhé, việc này không thể biết chắc được. Không nói người ta có đồng ý hay không, mà dù có đồng ý, đến lúc nhận việc rồi còn bao nhiêu chuyện phải xoay xở. Em đừng coi đó như việc chắc chắn thành. Nếu rồi không được, lại buồn bực thất vọng thì không đáng.”
Lý Đại Bảo đêm qua trằn trọc suy nghĩ cả đêm, trong lòng đã có quyết định. Nghe chị hỏi vậy, hắn thuận thế đáp:
“Thật ra… chị, em nói thật, em vốn chẳng muốn làm cái gì gọi là nha dịch đâu. Ở cái nơi đó, dù có lương cao cũng phải nhìn sắc mặt người ta, nào có thoải mái bằng ở nhà mình đâu. Mà giả như em thực sự phải lên huyện, ngày nào cũng làm, chỉ sợ không về nhà thường xuyên được…”
Lý Hạ Hoa bật cười, trêu:
“Gì thế? Biết lo cho vợ rồi à? Nếu nhớ vợ thì dắt theo lên huyện ở chung là xong.”
Mặt Lý Đại Bảo đỏ bừng:
“Nói bậy gì đó! Ai thèm nhớ nàng ta! Em chỉ lo cho cha mẹ thôi!”
Lý Hạ Hoa không nói gì thêm, chỉ mím môi cười.
Lý Đại Bảo quay đầu nhìn cảnh hai bên đường, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
“Giờ mấy chị đều đi lấy chồng hết rồi. Tiểu Bảo còn nhỏ xíu, suốt ngày để mẹ lau mũi. Em mà cũng đi, thì nhà còn lại ai lo? Cha nhìn có vẻ còn khỏe, nhưng em làm ruộng với cha hàng ngày, em biết. Hai năm nay cha mệt rõ rệt, nghỉ giữa chừng nhiều hơn trước. Ruộng đất nhà mình không ít, một mình cha làm sao xuể? Chị tuy ở gần, nhưng chị cũng có gia đình riêng. Chẳng lẽ suốt ngày bắt rể chị đi giúp nhà mình không công? Còn mẹ, mẹ đã vất vả cả đời rồi. Giờ mới có dâu hiền, chẳng lẽ em lại lôi nàng ấy lên huyện, để mẹ một mình ở nhà cực khổ nữa sao?”
Nghe đến đây, Lý Hạ Hoa ngẩn người, mắt rưng rưng, nghẹn ngào lau nước mắt:
“Tốt rồi, em đã là một trượng phu biết lo toan gánh vác, chị nghe xong lời này cũng yên tâm. Đúng là không uổng công cha mẹ thương em.”
Thấy chị cảm động rưng rưng nhìn mình, Lý Đại Bảo cảm thấy hơi ngượng. Hắn cười gượng, rồi nói nhẹ:
“Thật ra chuyện lần này là do cha ép. Cha mà đã quyết thì có nói gì cũng vô ích, không bằng cứ đi theo, cho cha vui lòng. Em biết rõ mình là loại người thế nào, không hợp làm nha dịch đâu. Em còn định nói với chị, lát nữa đến nhà Trình lão gia thì mình đừng nhắc gì đến chuyện đó. Lúc về mình cứ bảo là người ta không chịu giúp. Cha sĩ diện lắm, cũng chẳng dám đến hỏi lại.”
Lý Hạ Hoa bật cười:
“Được thôi. Em cũng biết nghĩ rồi đấy. Nếu em thật sự muốn làm, chị có khó khăn gì cũng cố xin giúp cho em. Nhưng em đã không muốn thì thôi, cũng đỡ mang nợ người ta. Mà đúng là… cha mẹ mình giờ tuổi đã cao, bên cạnh nên có người chăm nom. Mình là con, phải biết nghĩ cho họ.”
Chị em vừa nói vừa cười, cùng nhau đến nhà Trình bộ đầu. Quả nhiên, cả buổi chỉ nói chuyện cảm ơn việc tìm được Hách Trường Sinh, không ai nhắc tới chữ “nha dịch”.
Trên đường trở về, hai chị em lại bàn bạc tiếp cách ăn nói với cha. Nào ngờ vừa về tới nhà thì một chuyện lớn nữa lại xảy ra.
*Lời editor: Mình thấy truyện bối cảnh làng quê dân dã, nên edit lời văn thuần Việt một xíu. Ví dụ như xưng “anh, em”, “mày, tao” thay vì “huynh, đệ”. Mọi người có góp ý gì về xưng hô, từ ngữ này nọ thì cho mình biết với nha!