Phàn Nha Nhi nghe cha mẹ nói nàng sắp gả cho Lý Đại Bảo, trong lòng chỉ thấy như nằm mộng giữa ban ngày, nhất thời khó lòng tin được.

Nàng lòng dạ bối rối, bèn hỏi đi hỏi lại mẫu thân hai lượt: “Mẹ nói là... Lý Đại Bảo ở thôn bên thật sao? Có phải chính là người từng bị nhà họ Trương từ hôn kia chăng?”

Được mẫu thân gật đầu xác nhận, tim nàng chẳng những không yên, lại càng như chim nhạn vào xuân, bay bổng giữa tầng không.

Thuở còn thơ, nàng và các tỷ muội thường ngồi dưới gốc cây hòe già nơi đầu làng, từ xa trông đám tiểu tử phơi mình dưới nắng trưa, chơi cưỡi ngựa đánh trận. Nam hài thôn nàng đánh không lại lũ trẻ thôn bên, bị đánh cho tơi bời, mà kẻ dẫn đầu bên kia – một tiểu tử tay cầm gậy gộc – cười vang như tướng quân thắng trận, ngạo nghễ chẳng ai bằng. Các cô nương len lén thì thầm: “Là Lý Đại Bảo đó. Người ở thôn bên, từng đến nhà ta tìm ca ca đi chơi…”

Nàng còn nhớ, nam hài trong thôn mỗi khi bị đánh cho sưng mặt mày, đều nghiến răng nghiến lợi nhắc tên “Lý Đại Bảo”. Vậy mà chỉ vài ngày sau, đã thấy kề vai bá cổ, thân thiết như huynh đệ lâu năm. Mỗi khi có cãi vã, chỉ cần ai buông lời: “Ngươi cứ chờ đó, ta gọi Lý Đại Bảo tới!” là đối phương đã bắt đầu lùi bước.

Những chiều tà nắng nhạt, nàng ngồi thêu bên cửa sổ, chợt nghe tiếng đá nhỏ lách tách ném vào song cửa, liền khe khẽ hé mắt trông ra. Bên nhà hàng xóm, Lý Đại Bảo nấp sau bờ rào, cười tươi như gió xuân, giơ tay vẫy nàng: “Tú Nhi ơi, ta mới hái được táo rừng ngọt lắm, để dành quả to nhất cho nàng đó!”

Phàn Nha Nhi thích Lý Đại Bảo từ thuở tóc còn chấm vai, thầm thương trộm nhớ trong im lặng. Chỉ tiếc thay, Lý Đại Bảo không biết đến nàng, chưa từng nói chuyện, cũng chẳng liếc nhìn lấy một lần. Trong mắt hắn, chỉ có Trương Tú Nhi ở nhà kế bên.

Năm ngoái, Lý Đại Bảo đính ước với Trương Tú Nhi. Biết tin, lòng nàng như bị dao cứa, âm thầm buồn bã suốt bao tháng trời. Mẫu thân trông thấy nét u sầu nơi khóe mắt, chỉ mỉm cười mà rằng: “Con cũng đến tuổi cập kê rồi, nghĩ đến việc gả chồng cũng là thường tình.”

Nàng quả thật muốn gả, nhưng chỉ muốn gả cho một người: chính là Lý Đại Bảo.

Chỉ tiếc, đó tựa giấc mộng giữa trưa hè.

Nào ngờ, có ngày ước mơ thầm kín lại thành sự thật. Trương gia bất ngờ hủy hôn, đem Trương Tú Nhi gả làm thiếp cho công tử nhà giàu nơi trấn trên. Lý gia vì thế quay sang ngỏ lời với cha mẹ nàng. Chẳng đầy nửa ngày, việc hôn sự giữa nàng và Lý Đại Bảo đã định. Nghe nói, sính lễ còn hậu hĩnh vô cùng.

Nhưng nàng chẳng để tâm sính lễ. Thứ nàng quan tâm duy nhất là nàng được gả cho người mình thương.

Cảm giác ấy như thể trời cao rơi xuống một chiếc bánh nướng nóng hổi – rơi thẳng ngay giữa đầu – vừa ngỡ ngàng, vừa sung sướng, chẳng khác chi một giấc mơ không dám mơ tới.

Nàng trèo lên giường, mở tủ gỗ, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ — bên trong là bao nhiêu thứ nàng xem như báu vật. Nàng lục lọi một hồi, rốt cuộc tìm thấy một mảnh vải vụn cũ kỹ nằm sâu dưới đáy, được ép giữa những mảnh giấy vụn và mấy thứ lặt vặt khác.

Chừng mười hai, mười ba tuổi gì đó, nàng chẳng còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ hôm ấy là một ngày xuân nắng ấm, trên đường từ sông về sau khi giặt áo, nàng bắt gặp một nhóm tiểu tử đang ẩu đả nơi ven đường. Áo của Lý Đại Bảo bị vướng vào cành cây, rách toạc một mảnh. Nàng rụt rè nấp sau thân cây chờ cho bọn chúng giải tán mới dám bước tới. Lúc đến gần, quả nhiên thấy mảnh vải vẫn còn mắc trên nhánh cây.

Nàng xoay quanh chỗ đó hồi lâu, đắn đo mãi mới dám đưa tay gỡ lấy, rồi hớt hải chạy về nhà, trân trọng giấu kỹ như báu vật. Những ngày sau đó, lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ bị người khác phát hiện, lại càng sợ chính Lý Đại Bảo đến nhà hỏi tội.

Nay nàng trải mảnh vải ấy ra trên đùi, lòng nghĩ thầm: về sau không chỉ là mảnh vải này — mà cả xiêm y của chàng, nàng đều có thể chạm tới. Không chỉ vá áo, mà còn có thể may áo cho chàng. Vì nàng đã là… thê tử của chàng.

Mặt nàng đỏ bừng, bật cười một tiếng khúc khích.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra. Phàn Nha Nhi giật mình, cuống quýt cất đồ, ngẩng đầu nhìn thì thấy mẫu thân bước vào, nét mặt hiền hòa mỉm cười.

“Con đang làm gì đó?” – bà nhẹ giọng hỏi.

“Không gì đâu ạ, con chỉ đang dọn dẹp một chút thôi...” – nàng ngượng ngùng đáp.

Mẫu thân liếc qua chiếc hộp trong tay nàng, khẽ cười: “Lại lôi mấy món bảo bối ra ngắm à? Cũng phải, sắp thành thân rồi, mấy thứ này nên mang theo. À mà... mẹ có cái này muốn tặng con.”

Nói đoạn, bà rút từ ngực áo ra một chiếc khăn tay, chậm rãi mở ra — bên trong là một chiếc trâm bạc tinh xảo, ánh sáng lấp lánh.

Mắt nàng lập tức sáng bừng, vui mừng rướn người tới gần.

“Đây là đồ cưới của bà ngoại con, là sính lễ theo mẹ về nhà chồng năm ấy,” bà dịu dàng nói, “Hồi mẹ xuất giá, bà trao cho mẹ. Mẹ chỉ đeo đúng một lần vào ngày cưới. Giờ con thành thân, mẹ giao lại cho con.”

Phàn Nha Nhi nâng trâm lên, cài lên tóc, rồi cầm gương đồng soi ngắm trái phải. Nàng cười tươi, nghiêng đầu nũng nịu hỏi: “Mẹ thấy con có đẹp không?”

Mẫu thân cười: “Đẹp chứ! Con gái mẹ là đẹp nhất trần đời.”

Nàng khúc khích cười, tháo trâm ra, cẩn thận gói lại trong khăn như gói một báu vật rồi nói: “Thành thân rồi con mới đeo.”

Mẫu thân nhìn vẻ vui mừng trên mặt con gái, ánh mắt có chút đăm chiêu. Hồi lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:

“Con à… việc hôn nhân lần này, thật lòng con có bằng lòng không?”

Nàng ngẩn người. Mặt ửng hồng, cúi đầu nói khẽ: “Con nghe theo cha mẹ.”

“Cha mẹ nói sao thì con nghe vậy cũng phải,” mẫu thân gật đầu, “Nhưng lấy chồng là chuyện cả đời. Về sau sống tốt hay không, chỉ mình con chịu. Nếu trong lòng con thực không vui, giờ nói ra vẫn còn kịp. Mẹ sẽ bàn với cha con, biết đâu còn có thể xoay chuyển.”

Nghe vậy, tim nàng run lên. Nàng lo lắng sợ hôn sự bị hủy, nhưng lại ngại mở miệng nói rằng mình vui mừng muốn gả lắm rồi. Chỉ đành đáp lấp lửng: “Con không buồn đâu. Mẹ sao lại hỏi vậy…”

Mẫu thân thở dài khe khẽ: “Chỉ là… trước đây, Lý gia đã từng đính hôn với Trương Tú Nhi. Giờ nhà ấy từ hôn rồi mới tìm đến chúng ta. Mẹ sợ trong lòng con không vui... Lại càng sợ trong lòng Lý Đại Bảo vẫn chưa quên người cũ, chẳng thể một lòng một dạ với con.”

Phàn Nha Nhi nghĩ một lúc, rồi đáp: “Không sao đâu ạ. Con sẽ hiếu thuận với cha mẹ chàng, chăm chỉ làm tròn bổn phận một người vợ. Thời gian lâu dài, chàng sẽ hiểu con là người như thế nào.”

Mẫu thân nghe xong không nói gì, chỉ cười nhẹ, nắm lấy tay con gái, vuốt ve một hồi, rồi khẽ bảo:

“Phải rồi. Con gái mẹ tốt thế này, ai cưới được là có phúc lắm. Nếu nó dám bạc đãi con, mẹ đây sẽ vác chày cán bột mà đập cho một trận!”

Phàn Nha Nhi mặt đỏ như gấc, cúi đầu cười khúc khích. Mẫu thân nàng cũng cười theo, song nơi đáy mắt vẫn thoáng chút lo lắng khó giấu.

Sáng sớm hôm sau, người nhà Lý gia tới rước dâu.

Lý Đại Bảo không xuất hiện. Đội ngũ rước dâu do một thúc thúc trong họ dẫn đầu. Mẫu thân nàng thấy vậy có chút không vui, nhưng lại sợ làm hỏng ngày lành nên cũng không tiện nói gì.

Phàn Nha Nhi ngồi yên lặng trong kiệu hoa, hai tay nắm chặt vạt áo. Trong lòng có chút hồi hộp, cũng có chút thất vọng. Nàng vốn mong hôm nay có thể nhìn thấy chàng, ít nhất là được chàng đón bằng chính tay mình. Nhưng thôi, chỉ cần có thể gả cho chàng, những điều nhỏ nhặt ấy nàng đều có thể bỏ qua.

Kiệu hoa lắc lư, đường đất gập ghềnh khiến đầu óc nàng choáng váng. Trong tiếng pháo nổ vang trời, nàng bị đỡ xuống kiệu, bái đường, dập đầu lạy trời đất, lạy cha mẹ, rồi lạy nhau.

Từng nghi thức qua đi như trong mộng, nàng cảm thấy mình như đang phiêu trong làn mây. Đến khi bị dìu vào phòng tân hôn, nàng mới chợt tỉnh lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng ngồi bên mép giường, khăn trùm đầu đỏ thẫm phủ kín mặt. Xung quanh tiếng người cười nói rộn ràng, có tiếng trêu ghẹo, có tiếng hò hét: “Kéo khăn ra đi! Hôn một cái đi!”

Nàng khẽ cúi đầu, không dám nhúc nhích. Nhưng đợi mãi, người trong mộng của nàng vẫn chưa xuất hiện.

Không biết bao lâu sau, đám người ồn ào cũng rút dần. Trong phòng chỉ còn lại nàng một mình. Trời dần tối, ánh nến đỏ leo lét lay động trên tường. Không khí bỗng trở nên lặng như tờ.

Khi tiếng pháo đã im, khách khứa đã về, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Phàn Nha Nhi ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường, tim đập như trống trận, khăn trùm đầu đỏ thẫm phủ kín gương mặt. Nàng chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề vang lên, rồi một luồng rượu nồng ập tới.

Lý Đại Bảo đi vào, người say lảo đảo, mắt đỏ hoe, giọng hơi run run vì khẩn trương:
“Cởi đồ.”

Phàn Nha Nhi cả người run nhẹ. Tay nàng nắm chặt tà áo, không dám ngẩng đầu.

Nàng nuốt nước bọt, hai tay run rẩy tháo nút áo. Từng lớp từng lớp vải lụa rơi xuống, lộ ra tấm yếm đỏ thêu đôi uyên ương, thân thể trắng nõn run rẩy dưới ánh nến bập bùng.

Lý Đại Bảo lặng lẽ nhìn nàng, yết hầu khẽ chuyển. Hắn ngồi xuống giường, ánh mắt như thiêu đốt lướt từ cổ xuống ngực nàng, bàn tay thô ráp đưa lên chạm vào nơi thêu hoa trên yếm.

Phàn Nha Nhi nhắm chặt mắt, không dám thở mạnh, má đỏ như ráng chiều.

Tay chàng lần ra sau, giật nhẹ một cái, yếm rơi xuống. Chàng cúi người, ép sát nàng.

Lần đầu tiên luôn luôn nhanh chóng và thảm thiết, sau khi xong việc Lý Đại Bảo nằm sấp trên người Phàn Nha Nhi thở hổn hển nửa ngày mới trượt xuống dưới, không nói câu nào lật người chui lại vào chăn của mình. Trong lòng hắn có vài loại cảm xúc bất ổn, bởi vì lần đầu tiên mây mưa mà kích động hưng phấn, khi nhớ đến Tú Nhi thì có chút phiền muộn ủy khuất, vừa nghĩ tới biểu hiện thiếu sót của mình mà cảm thấy mất mặt, thậm chí có mấy phần ngượng ngùng, vài loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ làm hắn càng thêm không biết nên làm thế nào đối mặt với Phàn Nha Nhi, chỉ đem chăn phủ lên người, giả vờ bình tĩnh đi ngủ.

Phàn Nha Nhi nằm yên, cả người đau ê ẩm. Nàng chờ hơi thở chàng đều lại, mới lặng lẽ kéo chăn lên che kín thân thể trần trụi, co người lại, vì còn đau ê ẩm nên không dám động đậy mà nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.

*Lời editor: Tên nữ chính là 胖丫儿 (dịch nghĩa: Nha đầu béo), đây là biệt danh chứ không phải tên thật của ẻm nha. Để cho văn mượt hơn nên mình dịch thành tên Phàn Nha Nhi nghe cho hay :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play