Thành thân được hai hôm, Phán Nha Nhi cảm thấy rõ ràng Lý Đại Bảo đối với nàng rất lạnh nhạt. Hắn rất hiếm khi chủ động nói chuyện, nàng lên tiếng thì hắn cũng ậm ừ không muốn đáp. Trước mặt cha mẹ thì còn đỡ, chứ khi chỉ có hai người, hắn dứt khoát làm bộ như không nghe thấy.

Chỉ khi có hai việc thì hắn mới chủ động để ý đến nàng: một là khi nàng làm sai để hắn có cớ mắng, hai là lúc lên giường, bắt nàng cởi đồ.

Phán Nha Nhi nghĩ chắc hắn vẫn còn vương vấn Trương Tú Nhi, nhưng không sao, thời gian lâu rồi sẽ ổn thôi, hắn sẽ quên được thôi. Mẹ chồng chẳng phải cũng nói rồi sao, sống lâu ngày sẽ có tình cảm, rồi hắn sẽ biết thương vợ. Nàng tin hắn sẽ biết thương, vì hồi trước hắn đối xử với Tú Nhi thế nào nàng đều thấy cả: trèo lên núi hái táo dại cho nàng ta, giữa trời đông giá rét còn lặn xuống sông đục băng bắt cá đem về biếu cha nàng ấy, lúc nào cũng cười toe toét như thằng ngốc với nàng ấy… còn từng hôn nàng ấy nữa…

Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ đối xử với nàng như vậy thôi. Ít ra bây giờ hắn đã chịu ngủ cùng, chứng tỏ cũng không ghét nàng.

Chỉ là, cái “một ngày nào đó” ấy, chắc chắn không phải ngày mai.

Tối hôm ấy, sau khi Lý Đại Bảo đã “xong chuyện” trên người nàng, Phán Nha Nhi tranh thủ lúc hai người còn chút thân mật mà nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai… chàng có về cùng thiếp không?”

Lý Đại Bảo trở mình chui vào chăn, lười biếng “ừ” một tiếng. Hắn thầm nghĩ: “Ba ngày sau thành thân phải về nhà vợ, chẳng lẽ không đi với nàng? Hỏi cái gì mà hỏi, quả nhiên lời đồn không sai: đàn bà vừa cưới vào là bắt đầu lắm lời.”

Phán Nha Nhi nghe hắn trả lời hờ hững thì cho là hắn không muốn về, chỉ là không tiện từ chối nên đành miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng hơi buồn. Nhưng nghĩ lại, hắn đã gật đầu rồi, nàng cũng nhẹ nhõm, cắn môi lưỡng lự một hồi rồi lại nhỏ giọng: “Vậy ngày mai chàng đừng mắng thiếp được không?”

Lý Đại Bảo sững người, quay sang nhìn nàng.

Phán Nha Nhi rụt rè nói: “Thiếp biết mình còn nhiều chỗ chưa tốt, chàng mắng thiếp là đúng, thiếp nhớ hết rồi, sau này sẽ sửa… Chỉ là ngày mai về nhà mẹ, mẹ thiếp cưng chiều thiếp lắm, nếu thấy chàng mắng thiếp thì sẽ nghĩ chàng không thương thiếp… bà sẽ lo lắng… Chỉ một ngày thôi… chàng nhịn một chút, tối về rồi mắng thiếp cũng được, có được không…”

Lý Đại Bảo nghe nàng nói như thể hắn là kẻ ác chuyên bắt nạt nàng, nhớ lại hai hôm nay mình đúng là chẳng cho nàng sắc mặt tốt nào, lại thấy nàng lúc này đáng thương thế kia, lòng cũng mềm nhũn. Hắn không biết nói sao, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi quay lưng đi.

Phán Nha Nhi như được đại xá, âm thầm thở phào, hướng về cái gáy của hắn mà cười: “Tạ ơn tướng công, sau này thiếp nhất định sửa hết, chàng bảo sao thiếp nghe vậy!”

Lý Đại Bảo nằm im, một lúc lâu sau mới “ừ” khẽ một tiếng, rồi chui đầu vào chăn.

Sáng sớm hôm sau, hai người dậy rất sớm. Phán Nha Nhi thu dọn trong phòng, Lý Đại Bảo bị cha mẹ gọi vào dặn dò. Cha hắn trừng mắt mắng: “Hôm nay về nhà vợ, mày đừng có bày cái mặt thối ấy ra, để người ta thấy rồi chỉ trích, tao về là đánh chết mày!”

Mẹ hắn thì mặt mày lo lắng khuyên: “Nghe cha con nói đó, hôm nay theo Phán Nha Nhi về nhà đừng có giở trò, con bé đó hiền lành ngoan ngoãn, chịu được cái tính khó ưa của con, đừng làm người ta đau lòng.”

Lý Đại Bảo nghe cha mẹ thay nhau giảng đạo, trong lòng càng lúc càng bực. Những đạo lý đó hắn chẳng lẽ không hiểu? Dù không ưng cuộc hôn nhân này, nhưng đã cưới thì cưới, đã ngủ thì ngủ, cho dù hắn có là kẻ tồi thì cũng không thể vác cái mặt khó coi đến nhà vợ được.

Hắn không dám cãi lại cha mẹ, chỉ cúi đầu chịu trận, đợi hai người mắng đã miệng, hắn đã nghẹn một bụng ấm ức. Vừa ra cửa thấy Phán Nha Nhi đứng đó chờ, cơn tức không biết trút vào đâu liền trút sang nàng, giằng lấy đồ trên tay nàng rồi đi thẳng. Phán Nha Nhi không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy theo.

Lý Đại Bảo mang theo tức giận trong người, suốt cả quãng đường chỉ cúi đầu ôm lễ vật mà bước đi thật nhanh, mặc kệ Phán Nha Nhi ở phía sau thở dốc đuổi theo, thậm chí còn cố tình đi nhanh hơn.

Phán Nha Nhi chạy theo một hồi thì thở không ra hơi, thấy đã gần đến làng mình thì càng vội, muốn bước nhanh lên đi cùng hắn, ai ngờ vì vội mà vấp ngã sấp mặt xuống đất.

Nàng choáng váng, ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn vẫn không quay đầu, cứ thế mà đi tiếp.

Từ bé nàng là con gái duy nhất trong nhà, được cha mẹ anh em cưng chiều, chưa từng bị mắng nặng tiếng, càng chưa từng chịu ấm ức như vậy. Vì lòng có tình cảm với Lý Đại Bảo, nên dù hai hôm nay hắn hay khó chịu, nàng cũng không để bụng, lòng vẫn vui. Nhưng giờ đây, nàng nằm úp mặt trên đất, nhìn theo bóng hắn mà nước mắt không kìm được trào ra.

Lý Đại Bảo không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy nàng nằm sõng soài trên đất, trông buồn cười vô cùng, liền buột miệng: “Nàng nằm đó làm gì vậy?”

Phán Nha Nhi nghe giọng hắn không chút lo lắng, càng thấy tủi thân, nước mắt cứ thế trào ra. Lý Đại Bảo thấy nàng vẫn chưa dậy, đoán chắc là nàng bị ngã nặng, trong lòng hơi mềm, bước lại kéo nàng dậy.

Nàng thấy hắn tới đỡ thì lòng cũng dịu đi đôi chút, mím môi, ánh mắt tủi thân nhìn hắn, như đứa bé mong được người lớn dỗ dành. Hắn ít nhất cũng phủi bụi cho nàng chứ nhỉ?

Lý Đại Bảo thấy nàng không bị thương thì buông lời: “Nàng có ngốc không, đi đường bằng mà cũng té được.”

Phán Nha Nhi nghe vậy thì uất ức, vừa khóc vừa nói: “Chàng đi nhanh quá, thiếp không theo kịp.”

Hắn buột miệng đáp: “Ai bảo nàng mập, đầy thịt, đi chậm chạp…”

Câu ấy vừa dứt, nước mắt nàng trào ra như vỡ đê. Hắn nói: “Khóc cái gì mà khóc, có gãy tay gãy chân đâu, té một cái thôi mà, có gì ghê gớm đâu?”

Nàng nghẹn ngào lớn tiếng: “Chàng nói hôm nay không mắng thiếp, chàng nuốt lời!”

Hắn cãi lại: “Ta có mắng đâu.”

Nàng nức nở: “Chàng mắng! Chàng nói thiếp toàn mỡ… hu hu…”

Lý Đại Bảo sững người, thấy buồn cười: “Thế nói nàng nhiều thịt là mắng à? Nàng nhìn xem có phải mình đầy thịt không?”

Phán Nha Nhi nghẹn họng, mặt đỏ bừng, cúi đầu khóc nức nở càng dữ. Lý Đại Bảo không ngờ một câu bâng quơ lại khiến nàng khóc đến vậy, tay chân luống cuống: “Sao nàng cứ khóc hoài thế, ta nói có mấy câu mà đã khóc, đứng dậy mau, đừng khóc nữa.”

Phán Nha Nhi muốn nín, nhưng hắn càng quát thì nàng càng thấy tủi. Nàng không ngừng lấy tay lau mắt, càng lau càng chảy.

Lý Đại Bảo thấy nàng cứ khóc mãi thì bực: “Nàng còn khóc nữa à? Thôi nàng cứ ngồi đó mà khóc một mình, ta mặc kệ! Khóc bao lâu tùy nàng!” Nói rồi vứt đồ sang một bên, quay người bỏ đi.

Phán Nha Nhi thấy hắn bỏ đi thật, lòng đau như cắt, ngồi bên vệ đường ôm mặt khóc mãi không ngừng. Một hồi lâu sau mới dần nín, đưa mắt nhìn theo bóng hắn biến mất nơi khúc rẽ, lòng đầy uất ức.

Hắn sẽ không bỏ mặc nàng thật đấy chứ? Không về nhà nàng thật sao?

Phán Nha Nhi không biết nên chạy theo hay quay về nhà mẹ, chỉ biết ôm đống đồ ngồi bệt nơi ven đường, một mình một bóng. Nàng nghển cổ ngóng về phía sau, mong hắn nguôi giận rồi quay lại, nhưng đợi mãi chỉ thấy một chiếc xe ngựa rẽ vào đường, không phải hắn. Khi xe đến gần, nàng nhận ra người đánh xe là anh họ bên nhà chị dâu, chưa kịp phản ứng thì xe đã dừng trước mặt.

Trịnh lão đại tươi cười hỏi: “Phán Nha Nhi đấy à, sao ngồi một mình ở đây thế?”

Nàng ngượng ngùng cười méo xệch: “Ta… ta đang đợi tướng công…”

Trịnh lão đại cười ha hả: “À, phải rồi, mùng Tám cưới, hôm nay là ba ngày về nhà mẹ. Đúng lúc ta đưa đồ sang cho chị dâu ngươi. Đừng đi bộ nữa, ta cho quá giang. Ơ, mà tướng công ngươi đâu?”

Nàng hoảng hốt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chàng mắc tiểu, vào rừng rồi… chắc lâu lắm, huynh cứ đi trước đi.”

Trịnh lão đại không chịu: “Không sao, ta có vội gì đâu, gặp người quen thì phải giúp chứ. Đừng khách sáo, đưa đồ cho ta.” Nói rồi nhảy xuống xe lấy đồ nàng đem lên xe.

Nàng ngại ngùng từ chối nhưng không được, chỉ biết gật đầu. Hai người đứng đợi khá lâu vẫn không thấy bóng dáng Lý Đại Bảo đâu, Trịnh lão đại lo lắng: “Lâu thế, có khi nào ăn nhầm gì rồi đau bụng không? Hay ta vào xem thử?”

Phán Nha Nhi càng rối: đi đâu mà tìm? Làm sao biết hắn đã đi đâu? Hay là hắn về nhà rồi? Làm sao đây?

Đang lúc nàng rối bời thì bỗng nghe tiếng hét to: “Nha Nhi!”

Cả nàng và Trịnh lão đại đều quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Đại Bảo hộc tốc chạy tới. Nàng mừng đến phát khóc, vội vẫy tay, tranh thủ lúc Trịnh lão đại không để ý mà lau nước mắt.

Thì ra lúc bỏ đi, Lý Đại Bảo chỉ quay về phía trước ngồi một lúc, cơn giận cũng nguôi. Nghĩ lại mình có phần quá đáng, nhưng nghĩ tới chuyện nếu quay lại ngay thì mất mặt quá. Vừa mới cưới mà đã phải dỗ nàng, sau này nàng không trèo lên đầu hắn luôn à? Nghĩ thế nên hắn cố ngồi thêm một hồi, đến lúc thấy đủ rồi mới đứng dậy quay lại.

Nào ngờ từ xa thấy nàng đứng cùng một nam nhân lạ, trông nàng không có vẻ gì là vui, còn liên tục nhìn quanh lo lắng. Trong đầu hắn bật lên một ý nghĩ: nàng gặp chuyện rồi! Hắn lập tức hét to chạy lại, vừa chạy vừa chửi: “Mẹ kiếp, đứa nào dám trêu ghẹo vợ ông?!”

Hắn chạy tới, kéo nàng ra sau lưng, chống nạnh hỏi: “Ngươi là ai?”

Trịnh lão đại còn chưa kịp đáp, Phán Nha Nhi đã chen vào: “Tướng công, đây là anh họ bên nhà chị dâu. Trịnh đại ca, đây là tướng công thiếp.”

Lý Đại Bảo vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng thấy Trịnh lão đại cười xòa: “Ngươi là Lý Đại Bảo đúng không? Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp quả nhiên là người trẻ tuổi tuấn tú. Cậu với Phán Nha Nhi đúng là trời sinh một đôi. Ta vừa bảo nàng là sợ ngươi bị đau bụng quá mà không đi nổi! Không sao, thân thể khỏe là được!” Nói rồi còn đấm vai hắn một cái thân mật.

Lý Đại Bảo nghe vậy mới hiểu ra đôi chút, mặt hơi ngượng, không tiện nói gì, chỉ tranh thủ liếc trộm Phán Nha Nhi một cái.

Hai người cùng lên xe về nhà mẹ nàng. Đối với cha mẹ và anh em nàng, Lý Đại Bảo tuy không tỏ ra quá thân thiện nhưng cũng giữ phép tắc, nói năng lễ độ, không hề nổi cáu với Phán Nha Nhi, nàng gọi thì hắn cũng đáp, trên mặt còn có chút nụ cười.

Cả một ngày trôi qua, Phán Nha Nhi thấy mình được cưng chiều, về đến nhà càng muốn lấy lòng hắn hơn, song hắn lại trở về bộ mặt lạnh lùng. Nàng không giận, chỉ nghĩ: hắn đã chịu đối tốt với nàng trước mặt cha mẹ, chứng tỏ hắn đã để tâm, chắc chắn là bắt đầu thương nàng rồi.

Tối đến, sau khi dọn dẹp xong, nàng cởi đồ lên giường nằm, chờ mãi không thấy hắn có ý định “làm chuyện đó”, lòng hơi bất an: chẳng lẽ còn giận nàng sao? Chắc là còn giận… nhất định là còn giận rồi…

Nàng do dự một hồi rồi khẽ chọt lưng hắn: “Chàng còn giận thiếp à?” Không thấy hắn phản ứng, nàng lại nói: “Thiếp xin lỗi, thiếp không cố ý khóc, không biết sao lại khóc. Chàng không thích người khóc, sau này thiếp sẽ không khóc nữa… Hôm nay ở nhà mẹ… cảm ơn chàng…”

Lý Đại Bảo quay lưng nằm, lầm bầm: “Nửa đêm rồi mà nàng lắm lời thế, để người ta ngủ chút đi…”

Phán Nha Nhi nghe giọng hắn không có vẻ gì là tức giận, mím môi cười: “Thiếp không nói nữa, chàng ngủ đi.” Nói xong nàng kéo chăn nằm im. Một lúc sau, nàng lại nhớ ra gì đó, quay đầu khẽ nói: “Thiếp nói nốt một câu thôi, thiếp không mập.”

Lý Đại Bảo ngẩn người, theo phản xạ quay lại nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

Phán Nha Nhi nhìn hắn nghiêm túc: “Thiếp chỉ hơi tròn chút thôi, nhưng không phải mập. Mẹ thiếp nói thiếp như vậy gọi là có phúc tướng, cả làng đều nói thế. Chàng không tin thì đi hỏi thử đi. Mẹ thiếp còn bảo thiếp là người có tướng vượng phu. Nếu chàng không thích, thiếp sẽ ăn ít lại, thật ra thiếp cũng không ăn nhiều, mỗi bữa chỉ hai cái bánh. Nếu chàng thích người gầy gò, cằm nhọn, thiếp ăn một cái cũng được… nhưng mà nếu vậy thiếp e là không vượng được chàng nữa…”

Lý Đại Bảo bị nàng làm cho choáng váng, ngây người một lúc mới “ờ” một tiếng. Thấy nàng mở to đôi mắt nhìn mình đầy chân thành, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà lẩm bẩm: “Thôi… vậy cứ thế này đi…”

Phán Nha Nhi cong khóe môi, hài lòng gật đầu: “Thiếp nghe chàng. Thiếp sẽ mãi thế này, mãi vượng chàng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play