Sáng sớm hôm sau, khi Tô Hành bước vào tòa nhà chính, cậu phát hiện khu văn phòng của cả đội hoàn toàn trống không. Cậu có chút ngạc nhiên, nhìn đồng hồ xác nhận lại, đúng là đã tám giờ rồi.
Là tối qua lại xảy ra vụ án? Hay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không có một ai thế này? Cậu lấy điện thoại ra, định nhắn vào nhóm thì nghe thấy giọng Yến Lan vang lên từ phía sau: “Không có gì đâu, tối qua tôi cho bọn họ về ngủ rồi. Đám người này mà đến được vào lúc tám giờ hai mươi là đã tốt lắm rồi, cậu cứ quen dần đi.”
“Chào buổi sáng, đội trưởng Yến!” Tô Hành cất điện thoại lại, “Tôi còn tưởng tối qua có vụ án nữa.”
“Đừng!” Yến Lan ngăn lại, “Trong lúc điều tra án đừng có nói bừa.”
Tô Hành nhìn anh, mất một lúc mới phản ứng lại được “nói bừa” ở đây nghĩa là gì. Cậu bật cười: “Đội trưởng Yến cũng tin mấy chuyện này à?”
“Lão Vương đúng là cái miệng khai quang mà, người bên pháp y các cậu đều tà môn cả.” Yến Lan xoa xoa cái cổ cứng nhắc, “Tôi ra ngoài làm điếu thuốc, cậu…?”
Tô Hành lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
“Vậy cậu cứ làm việc đi, kết quả so sánh dấu vân tay mà Lâm Hoan mang về hôm qua có rồi, lát nữa đưa tôi một bản báo cáo. Đợi tổ giám định dấu vết đến, chúng ta cùng đến nhà La Bình Văn một chuyến nữa.” Dứt lời, Yến Lan đi ra ngoài.
Lại đi nữa? Xem ra vụ án này đang bị kẹt lại.
Tô Hành vừa đi về phía phòng pháp y vừa sắp xếp lại trong đầu những thông tin đã biết.
Đoạn Trác, thời gian tử vong suy đoán là ngày 10, rạng sáng ngày 19 được phát hiện ở Tiễn Hải. Camera giám sát không có manh mối, quan hệ xã hội cũng đã được rà soát một lượt, ngoài người bạn WeChat có tên “Xuân Tàn” thì không có bất kỳ manh mối giá trị nào. Tối qua, Lâm Hoan có nói trên nhóm rằng tài khoản “Xuân Tàn” này là một tài khoản mới đăng ký, số điện thoại đăng ký được mua tại quầy báo, là thẻ sim không đăng ký danh tính. Số này được kích hoạt cách đây nửa năm và hiện tại đã ngừng sử dụng. Trong suốt nửa năm này, chủ số điện thoại không có bất cứ cuộc gọi nào với người khác, rõ ràng là một tài khoản phụ. Khi được phát hiện, Đoạn Trác không có quần áo, không có điện thoại, trong phòng thuê cũng không có bất cứ dấu vết của người nào khác.
Trương Minh Chí, thời gian tử vong suy đoán là ngày 18, sáng ngày 20 được phát hiện trong sông Nam Hộ, cũng không có điện thoại, không có quần áo. Anh ta sống một mình trong thời gian dài, trong nhà không có bất kỳ manh mối giá trị nào. Tối qua, tổ kỹ thuật hình sự đã rà soát toàn bộ lịch sử liên lạc và trò chuyện của anh ta nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
So với hai người họ, nạn nhân thứ hai – La Bình Văn – dường như là một đột phá. Trong nhà anh ta có rất nhiều dấu vân tay được thu thập, đến hiện tại vẫn còn năm nhóm chưa được đối chiếu. Giờ chỉ có thể hy vọng trong quá trình khám nghiệm lại hiện trường có thể phát hiện ra thêm manh mối mới.
Một tiếng sau, hai chiếc xe đỗ trước tòa nhà số 4 của khu tập thể Đại học Khoa học và Công nghệ. Yến Lan dẫn theo Bàng Quảng Long, Tô Hành và chuyên viên giám định dấu vết Tôn Minh Duệ đến nhà La Bình Văn để khám nghiệm lại.
Nhà của La Bình Văn là một căn hộ ba phòng ngủ rất gọn gàng, nội thất và đồ đạc trong nhà có vẻ đã lâu năm nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có thể thấy chủ nhà là một người rất coi trọng cuộc sống. Trong tủ tivi ở phòng khách bày rất nhiều ảnh gia đình, từ những ngày tháng hai vợ chồng ngọt ngào bên nhau cho đến khi có con, mỗi một bức ảnh đều là một thước phim lưu lại dấu ấn thời gian. Từ điểm này có thể thấy Trần Giai Lệ không hề nói dối, cuộc sống của họ thực sự rất có nề nếp và sự gắn kết.
Tôn Minh Duệ là người đã đến hiện trường lần thứ hai. Hắn cầm theo mấy nhóm mẫu dấu vân tay, đi đến bên cạnh Yến Lan, người đang kiểm tra trong phòng ngủ chính, rồi nói: “Đội trưởng Yến, toàn bộ dấu vân tay thu thập được trong phòng ngủ chính đều thuộc về nạn nhân và vợ con của anh ta. Tóc thu được trong nhà vệ sinh phòng ngủ chính cũng là của ba người bọn họ. Những dấu vân tay còn lại đều tập trung trong thư phòng.”
Yến Lan gật đầu, quay người đi vào thư phòng. Vừa bước vào, anh đã thấy Tô Hành đang đứng trước tủ sách.
“Có phát hiện gì không?” Yến Lan hỏi.
Tô Hành quay đầu lại, hỏi: “Anh Duệ, anh cao bao nhiêu?”
Tôn Minh Duệ: “Tôi? Tôi cao một mét tám, sao vậy?”
Tô Hành: “Anh Duệ, anh lại đây thử xem, anh có với tới vị trí này không?”
Tôn Minh Duệ bước đến bên cạnh Tô Hành, giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của hắn vừa vặn ngang bằng với vị trí dấu vân tay trên tủ sách.
Yến Lan đứng phía sau hai người hỏi: “Có ý gì?”
“Đây là một cái giường.” Tô Hành vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng ấn lên tấm gỗ trông như cánh cửa tủ. Cả tủ sách lập tức “bật” ra ngoài, di chuyển song song khoảng 10 cm. Tô Hành ra hiệu cho Tôn Minh Duệ tránh ra, sau đó nắm lấy một tay cầm bên cạnh, xoay “tủ sách” này 180 độ ngay tại chỗ. Chiếc tủ sách ban nãy đã quay mặt vào tường, còn trước mặt mọi người bây giờ lại là một tấm ván giường dựng đứng. Tô Hành giơ tay kéo chân giường gấp trên cùng xuống, đặt xuống đất, thế là một chiếc giường xuất hiện. Đây là một chiếc giường đôi tiêu chuẩn, trên đó còn được cố định đầy đủ chăn ga gối đệm.
Bàng Quảng Long đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “Cái… cái tủ sách ban nãy xoay lại thành giường? Đây chẳng phải giống mấy cái cửa ngầm trong phim cổ trang à? Hắn đào một cái lỗ trong tường để giấu giường sao?”
Tô Hành bước đến bên cạnh Bàng Quảng Long, giải thích: “Anh Bàng, anh không nhận ra tủ sách này dày hơn tủ thông thường sao? Chiếc giường này chính là tận dụng độ dày của tủ.”
Cậu sợ Bàng Quảng Long chưa hiểu, liền giơ hai tay ra diễn tả: “Tủ này ước chừng dày tám mươi centimet, trong khi nệm giường thông thường dày khoảng ba mươi centimet. Cộng thêm ván giường và vách ngăn bên trong nữa thì tổng cộng chiếm khoảng bốn mươi centimet, phần còn lại bốn mươi centimet chính là không gian lưu trữ phía trước. Như vậy, một nửa là giường, một nửa là tủ chứa đồ, không ảnh hưởng lẫn nhau.”
Bàng Quảng Long gật gù: “Thì ra là vậy, tôi thật không ngờ giường còn có thể đặt như thế này.”
Tôn Minh Duệ chợt hiểu ra: “Thảo nào lần trước tôi đến xem, bên trong cánh tủ này gần như không đặt gì, hơn nữa còn nông hơn một nửa so với các ngăn bên cạnh. Tôi còn tưởng đây là thiết kế nghệ thuật gì, không ngờ phía sau lại giấu một chiếc giường! Tô này, làm sao cậu phát hiện ra vậy?”
“Hồi trước sửa nhà, tôi từng thấy trong cửa hàng nội thất.” Sợ câu trả lời quá qua loa, Tô Hành lại nghiêm túc giải thích thêm: “Dấu vân tay kia không nằm ở vị trí thường dùng. Lần trước anh Duệ đến là vào nửa đêm, dấu vân tay lại ở vị trí cao, nếu không có ánh sáng chiếu vào thì rất khó thấy. La Bình Văn cao 1m81, ở nhà chắc chắn đi dép lê, vì vậy tôi mới bảo anh Duệ thử xem, xem độ cao này có vừa với tầm tay của La Bình Văn không.”
“Cậu…” Tôn Minh Duệ ngẩng đầu nhìn Tô Hành, nhưng rồi nuốt lại lời định nói, bất mãn lẩm bẩm: “Tôi cứ tưởng cậu cao ngang tôi, giờ nhìn lại thì hóa ra cậu cao gần bằng đội trưởng Yến. Cậu cao bao nhiêu?”
“1m87.” Tô Hành đưa túi đựng vật chứng cho Tôn Minh Duệ, “Làm việc thôi, anh Duệ.”
“Mấy người các cậu đều ăn hoóc-môn mà lớn lên hả! Người sau cao hơn người trước!” Tôn Minh Duệ lầu bầu, cầm lấy túi đựng vật chứng rồi bước đến giường nhặt tóc.
Yến Lan hỏi: “Cậu cảm thấy có vấn đề?”
Tô Hành gật đầu: “Loại giường ẩn này vốn được thiết kế cho nhà có diện tích nhỏ. Nhưng đội trưởng Yến, anh xem, căn hộ này diện tích sử dụng khoảng hơn 100 mét vuông, ba người ở, tuy không tính là rộng nhưng cũng không hề chật chội. Hơn nữa, La Bình Văn và Trần Giai Lệ quan hệ hòa thuận, không có dấu hiệu ngủ riêng. Dù cho anh ta thỉnh thoảng không ngủ cùng Trần Giai Lệ, cũng có thể đặt một chiếc giường cố định trong phòng sách, không cần phải làm một cái giường ẩn như thế này.”
Lúc này, Tôn Minh Duệ giơ túi đựng vật chứng lên trước mặt Yến Lan: “Đội trưởng Yến, đây chắc chắn không phải tóc của Trần Giai Lệ đúng không?”
Yến Lan đáp: “Trần Giai Lệ là tóc ngắn màu đen, con gái cô ấy là La Tuyết Hàm có tóc dài màu đen, không có tóc xoăn, càng không có màu này.”
“Lại có việc để làm rồi!” Tôn Minh Duệ đặt túi đựng vật chứng vào thùng, “La Bình Văn này thực sự có vấn đề. Lần trước phát hiện dấu vân tay và sợi tóc lạ đều tập trung trong phòng sách và phòng khách, lần này lại tìm ra một chiếc giường ẩn, trên giường còn có một sợi tóc màu xanh. Xem ra mối quan hệ giữa La Bình Văn và nữ sinh kia không hề đơn giản.”
Tô Hành bổ sung: “Tôi cảm thấy bố cục căn hộ này cũng có vấn đề.”
“Ý cậu là sao?” Bàng Quảng Long hỏi.
Tô Hành nói: “Loại căn hộ ba phòng ngủ kiểu cũ này phần lớn đều chỉ có một phòng vệ sinh, nhiều nhất là hai phòng. Nhưng anh xem nhà này đi, có tận ba phòng vệ sinh. Dù là nhà mới bây giờ cũng hiếm có bố cục như vậy. Tôi nghe nói chỉ có khu chung cư của tập đoàn Hi Diệu phát triển mới có kiểu bố cục ba phòng ba vệ sinh, bốn phòng bốn vệ sinh kỳ lạ như vậy. Rõ ràng khu nhà tập thể của đại học Khoa không phải do họ xây dựng, vậy nên phòng vệ sinh trong phòng sách này chắc chắn là họ tự xây thêm.”
Bàng Quảng Long hắng giọng, nói: “Thêm một phòng vệ sinh cũng không tính là kỳ lạ, nhưng đúng là hiếm gặp trong những căn hộ cũ kiểu này. Hơn nữa, phòng vệ sinh này lại sát bên phòng sách, không sợ bị ẩm mốc sao?”
Yến Lan gõ gõ vào bức tường của phòng sách, nói: “Bố cục ban đầu hẳn là ba phòng hai vệ sinh, một cái trong phòng ngủ chính, một cái bên cạnh phòng của La Tuyết Hàm. Phòng vệ sinh trong phòng sách này là về sau thêm vào. Tô Hành, cậu còn phát hiện gì nữa không?”
Tô Hành lắc đầu: “Tôi chỉ là bác sĩ pháp y, không biết thêm gì đâu. Tôi chỉ đưa ra ý kiến của mình, nếu có nói sai chỗ nào thì mong đội trưởng Yến đừng để ý.”
Yến Lan nhìn chằm chằm chiếc giường một lúc, rồi nói: “Xong việc thì đi thôi. Về lại tìm Trần Giai Lệ nói chuyện, cô ấy không thể không biết về chiếc giường giấu trong phòng sách này.”
Sau khi xác nhận không còn phát hiện gì khác trong nhà La Bình Văn, họ liền rút quân.
Tô Hành vừa lái xe lên đường chính, Yến Lan liền nói: “Đừng về cục vội.”
“Vậy đi đâu?” Lời vừa thốt ra, Tô Hành đã cảm thấy có chút đường đột, liền vội bổ sung: “Anh cho tôi hướng đại khái đi.”
Yến Lan lấy một chiếc điện thoại khác trong túi ra, đặt lên giá đỡ gió điều hòa, nói: “Cứ theo cái này mà đi, đến nơi thì gọi tôi dậy.”
Xem ra Yến Lan lại thức trắng đêm. Tối hôm qua mọi người đều về nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi anh ấy ở lại, chắc là canh chừng cả đêm. Tô Hành dứt khoát tắt đài phát thanh, để Yến Lan ngủ một giấc yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, Tô Hành bị bảo vệ chặn lại trước cổng một khu chung cư. Biển hiệu đầy nghệ thuật “Hi Diệu · Tùng Uyển” trước cổng khiến cậu chợt nhận ra mình vừa mắc một sai lầm—cậu có vẻ như đã lỡ miệng chê bai Yến Lan.
Tô Hành không ngờ rằng, vừa nói xong về sự “kỳ lạ” trong bố cục nhà ở của tập đoàn Hi Diệu, cậu liền phát hiện ra vị sếp bán thời gian của mình sống ngay trong khu chung cư của tập đoàn này. Nếu anh ấy là người để bụng, e là sẽ nghĩ rằng cậu đang bóng gió chửi sếp mình là “kỳ lạ” mất rồi.
Tô Hành nhẹ nhàng đẩy Yến Lan đang ngồi ở ghế phụ: "Đội trưởng Yến? Anh dậy chưa?"
Bảo vệ nhìn thấy Yến Lan qua cửa sổ xe vừa hạ xuống, lập tức nâng rào chắn, nói: "Hóa ra là Yến tiên sinh trở về, xin lỗi tôi không nhìn thấy. Sau khi vào, anh rẽ trái ở lối vào thứ hai, nhà của Yến tiên sinh nằm bên phải, tòa thứ năm, căn 803. Tôi sẽ lập tức báo người mở gara nhà Yến tiên sinh."
Nói xong, bảo vệ còn cúi chào Tô Hành một cái, khiến cậu có chút lúng túng. Yến Lan vẫn chưa tỉnh, cậu đành cười gượng với bảo vệ, sau đó cẩn thận lái xe vào khu dân cư. Sở dĩ cẩn thận như vậy, là bởi từ lúc vào đây, cậu chưa thấy chiếc xe nào dưới năm trăm nghìn tệ cả. Chiếc xe công vụ nội địa mà cậu đang lái, ở khu này trông chẳng khác gì một người nghèo đi lạc vào khu nhà giàu.
May mắn là nhà của Yến Lan không nằm quá sâu trong khu, Tô Hành làm theo chỉ dẫn của bảo vệ ở cổng, rất nhanh đã tìm được căn 803. Một bảo vệ khác đã đứng đợi ở cửa, sau khi xác nhận Yến Lan ở trên xe, liền cung kính mở cửa gara, để Tô Hành lái xe vào.
Tô Hành đỗ xe ở mép ngoài cùng, cách chiếc SUV gần nhất ít nhất hai mét. Đợi đến khi tắt máy, Yến Lan mới mơ màng hừ một tiếng, rồi tỉnh dậy: "Vào rồi à? Bảo vệ ở cổng có làm khó cậu không?"
Tô Hành lắc đầu: "Không, thấy anh liền để tôi vào luôn."
Yến Lan cởi dây an toàn, nói: "Xuống xe đi."
Tô Hành chần chừ: "Hay là tôi ngồi trên xe chờ đi?"
Yến Lan nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu: "Giữa trời nóng thế này, cậu ngồi trong xe làm gì? Tôi ở một mình, trong nhà không có ai khác, xuống đi."
Lãnh đạo đã nói vậy, Tô Hành đành xuống xe, đi theo Yến Lan vào nhà.
Yến Lan mở tủ giày: "Muốn đổi giày thì đổi, không muốn thì cứ thế vào cũng được, tôi không câu nệ đâu. Trong tủ lạnh có đồ uống, phòng khách có đồ ăn vặt, đều là người trong đội đến đây để lại, cậu cứ tự nhiên. Tôi lên tầng tắm rồi thay đồ, sẽ nhanh thôi. Đừng khách sáo, muốn làm gì thì làm."
Vừa nói, Yến Lan đã đi đến cầu thang. Tô Hành vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe anh nói tiếp: "Hoặc cậu cũng có thể tham quan thử cái căn hộ sáu phòng ngủ, sáu phòng vệ sinh kỳ quặc của tôi cũng được."
Tô Hành lập tức thấy không ổn. Giờ thì cậu mới hiểu ý của tiếng ho khan lúc nãy của Bàng Quảng Long ở nhà La Bình Văn là có ý gì.
Ngẩng đầu lên nhìn, Yến Lan đã lên lầu hai, có lẽ không thấy được cậu nữa. Tô Hành đứng trước cửa, hít sâu mấy lần, rồi mới đổi dép, nhẹ nhàng bước vào nhà.
Ngồi trên chiếc ghế sofa đơn rộng đến mức có thể chứa hai người trưởng thành mà vẫn không chật, Tô Hành dần hoàn hồn. Cậu lấy điện thoại ra, nhập vào thanh tìm kiếm hai chữ "Tập đoàn Hi Diệu", kết quả đầu tiên hiện lên là "Tổng giám đốc Hi Diệu – Yến Diệu…"
Yến Diệu… họ Yến! Yến Lan cũng họ Yến! Tô Hành bắt đầu phản tỉnh về những chuyện mình đã làm trong hai ngày qua! Hôm qua suýt chút nữa thì chuyển tiền cho một cậu ấm nhà giàu, vừa nãy còn chê nhà cậu ấm thiết kế kỳ quặc, giờ cậu chỉ muốn tìm đậu hũ để đập chết mình!
Cậu hít sâu một hơi, mở trang wiki của Yến Diệu, kéo xuống phần quan hệ gia đình, thấy Yến Diệu có một con trai một con gái, lần lượt là Yến Lăng Khôn và Yến Lăng Cẩn, không có cái tên Yến Lan.
Nhưng nhìn kỹ lại, Yến Lan và Yến Diệu thực sự có vài nét tương đồng. Chẳng lẽ là… con riêng? Nếu là con riêng, vậy thì cũng dễ hiểu vì sao Yến Lan lại kín tiếng như thế. Chưa từng đề cập đến gia thế của mình, không kết hôn, cũng không sống cùng ba mẹ, một mình ở trong căn nhà rộng lớn thế này, quả thực có chút kỳ lạ. Nhưng không đúng lắm, nếu là con riêng, thì sao có thể qua được thẩm tra lý lịch? Với những gia đình hào môn thế này, cũng chẳng đời nào để con riêng đi làm cảnh sát cả.
Tô Hành cầm điện thoại tiếp tục kéo xuống dưới. Bảng xếp hạng tỷ phú Hồ Nhuận, công dân danh dự thành phố Bình Lộ, doanh nhân từ thiện, tài sản hàng chục tỷ… Càng đọc, Tô Hành càng thấy lạnh sống lưng. May mà vừa nãy không lỡ lời nói gì quá đáng, xem ra Yến Lan cũng không phải người nhỏ nhen, mong là anh ấy không để bụng.
Lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân. Tô Hành vội khóa màn hình điện thoại, đứng bật dậy: "Đội trưởng Yến."
"Không phải ở cục, đừng căng thẳng thế."
Yến Lan thay một chiếc hoodie màu xanh bơ, màu sắc này khá kén người mặc, chỉ cần không hợp là sẽ khiến da trông vừa đen vừa quê. Nhưng khi mặc trên người Yến Lan lại rất hợp, bởi dáng người anh cao ráo, da cũng trắng, trên mặt vẫn còn sót lại chút ửng đỏ sau khi tắm xong, trông chẳng khác gì một sinh viên vừa vận động xong ngoài sân trường.
"Ngồi đi!" Yến Lan vẫy tay, "Cậu uống gì?"
Tô Hành cẩn thận ngồi xuống: "Nước là được rồi ạ."
Yến Lan đi đến quầy bếp: "Muốn sang đây uống ly cà phê không?"
Căn nhà này rộng đến mức Tô Hành có cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng vọng. Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi dứt khoát đứng dậy, đi về phía Yến Lan.
"Đội trưởng Yến, tôi uống nước được rồi, đừng phiền phức thế."
Yến Lan: "Tôi cần cà phê."
"Oh…"