Bạch Trạch giơ tay xem đồng hồ, rồi nói: “Chị Hoan, em đi… vào nhà vệ sinh một lát.”
Lâm Hoan “ừm” một tiếng, tiếp tục lật xem lịch sử trò chuyện. Vừa rồi bên kỹ thuật giám sát lại gửi đến bản ghi chép liên lạc của nạn nhân thứ hai La Bình Văn. Lâm Hoan đang tiến hành đối chiếu chéo, hoàn toàn không có thời gian để ý đến hắn.
Thực ra, Bạch Trạch muốn đi xem Yến Lan một chút. Hắn lén lút đi vào phòng nghỉ, thấy Yến Lan vẫn đang ngủ, bèn chỉnh lại hướng gió của điều hòa, kéo chăn đắp cho anh, rồi đứng nhìn anh một lúc lâu mới rời khỏi phòng nghỉ. Không ngờ, vừa ra khỏi cửa, hắn liền chạm mặt Kiều Thần.
Bạch Trạch có chút chột dạ, khẽ gọi một tiếng: “Đội phó Kiều.”
Kiều Thần gật đầu, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
"Tôi..." Bạch Trạch chỉ vào trong phòng, "Tôi đến lấy đồ, tôi về xem tiếp camera theo dõi."
Kiều Thần nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Trạch, không hiểu sao lại thấy có vẻ như đang chạy trốn, anh ta "chậc" một tiếng, rồi đẩy cửa phòng nghỉ.
"Yến Lan? Tỉnh dậy chưa?"
"Có gì thì nói!" Yến Lan quay lưng về phía Kiều Thần nói câu đó.
Kiều Thần đẩy vai anh một cái, nói: "Đã tỉnh sao không ngồi dậy? Làm gì vậy?! Người ta còn nhỏ đã đắp chăn bật điều hòa cho cậu, cậu lại giả vờ ngủ? Đang làm trò khó được dễ cầu à?"
"Không phải cậu ấy." Yến Lan xoay người ngồi dậy, xoa xoa mặt.
"Cậu sao vậy?!" Kiều Thần đảo mắt, "Tôi vừa thấy cậu ấy ở cửa, không phải cậu ấy thì là ma chắc? Còn giấu tôi làm gì?"
Yến Lan ngẩng đầu nhìn Kiều Thần: “Không đứng đắn chút nào phải không?”
"Có chứ! Đội trưởng Yến của tôi ơi!" Kiều Thần chỉ vào quần áo của Yến Lan, Yến Lan kéo cổ áo về phía trước một chút, rồi chỉnh lại mũ phía sau.
Kiều Thần thấy anh đã tỉnh táo, bắt đầu nói: "Tôi và Béo đến Đại học Khoa học Kỹ thuật một chuyến, phát hiện La Bình Văn, nạn nhân thứ hai, vị phó giáo sư đó, có tiếng tăm với sinh viên không tốt lắm."
"Nói trọng điểm." Yến Lan đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Thần đi theo sau nói: "Vấn đề phẩm chất cá nhân. Trong trường đồn ông ta có quan hệ mờ ám với nữ sinh. Chết tiệt... cậu đột nhiên dừng lại làm gì?!"
"Đoạn Trác quấy rối đồng nghiệp nữ, Trương Minh Chí xâm hại con gái ruột, La Bình Văn dan díu với nữ sinh." Yến Lan quay đầu vỗ Kiều Thần một cái, "Đồng chí Kiều Thần, độ nhạy nghề nghiệp của cậu đi đâu rồi?! Hung thủ có ý thức trong việc chọn nạn nhân."
Yến Lan sải bước đến khu làm việc, nói: “Lâm! Bạch! Hai người qua Đại học Khoa học Công nghệ một chuyến nữa, tìm mấy nữ sinh khoa Toán còn ở lại trường hỏi chuyện.”
"Được thôi!" Lâm Hoan rút cây bút cài sau tóc ra, nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa cao, rồi lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một cặp kính gọng, chỉnh lại quần áo, lại lấy từ tủ ra vài cuốn sách ôm trước ngực, quay đầu hỏi Kiều Thần: "Đội phó Kiều, trông em giống sinh viên không?"
"Yêu nghiệt thật!" Bàng Quảng Long ở bên cạnh nói, "Chị không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!"
Lâm Hoan giơ tay giả vờ đánh Bàng Quảng Long, Bàng Quảng Long vội vàng né sang một bên, Lâm Hoan trừng mắt nhìn anh ta, rồi gọi Bạch Trạch: "Bạch Bạch! Đi thôi!"
"Hả...?" Bạch Trạch hỏi, "Em không cần chuẩn bị gì sao?"
Lâm Hoan cười nói: "Cậu thế này trông rất giống sinh viên rồi, đi thôi, đi đường tôi nói chi tiết cho."
Bàng Quảng Long tựa vào ghế nói: "Đội trưởng, tôi đói rồi..."
Kiều Thần đảo mắt: "Bốn giờ đã đói? Cậu thật sự định phát triển theo xu hướng 'béo ú’ này à?"
Yến Lan lấy điện thoại ra mở ứng dụng đặt đồ ăn đưa cho Bàng Quảng Long, nói: "Tự đặt đi, thanh toán không cần mật khẩu."
"Cảm ơn đội trưởng!" Bàng Quảng Long nhanh chóng nhận lấy điện thoại, còn cố ý vẫy qua trước mặt Kiều Thần, mặt đắc ý nói, "Đội phó Kiều anh có ăn không?"
Yến Lan ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: "Đợi đồ ăn đến cũng vừa, mua nhiều một chút để đó, ai đói thì ăn."
Đúng lúc Bàng Quảng Long và Kiều Thần đang tập trung đặt đồ ăn, vợ của La Bình Văn là Trần Giai Lệ dẫn con gái La Tuyết Hàm đến nhận xác.
Yến Lan ra hiệu cho Bàng Quảng Long và Kiều Thần tiếp tục, còn mình thì đi đến bên cạnh hai mẹ con họ, dẫn họ đến phòng lạnh.
Tô Hành sắp xếp thi thể La Bình Văn xong thì rời khỏi phòng lạnh, Yến Lan vẫn như buổi sáng, dựa vào tường hành lang, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào hai mẹ con trong phòng, Tô Hành từ phòng lạnh đi ra rồi lặng lẽ đứng bên cạnh Yến Lan.
Yến Lan móc hộp thuốc từ trong túi ra, gõ nhẹ vào mu bài tay kia, một điếu thuốc liền bật ra, đây là độ chính xác mà chỉ những người hút thuốc lâu năm mới có thể luyện được.
Tô Hành nhẹ giọng nói: "Đội trưởng Yến, trong tòa nhà cấm hút thuốc."
"Tôi chỉ ngửi thôi." Yến Lan tay trái cất hộp thuốc vào túi, tay phải đưa điếu thuốc lên mũi, khẽ ngửi một lúc, rồi cầm điếu thuốc xoay vài vòng trong tay, nói, "Cậu khá bình tĩnh đấy."
"Hả?"
Yến Lan: "Trước đây những thực tập sinh lão Vương dẫn, thấy người nhà đến nhận xác đều khó chịu một hồi, cậu một ngày gặp hai nhóm, trông có vẻ không bị ảnh hưởng gì."
"Tôi sẽ giúp họ tìm ra hung thủ." Câu nói của Tô Hành không đầu không cuối, có vẻ như đang trả lời Yến Lan, nhưng dường như cũng không liên quan nhiều đến điều Yến Lan nói.
Yến Lan bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ trong lòng, anh cảm thấy Tô Hành chắc hẳn có nhiều câu chuyện. Chỉ là chưa kịp suy nghĩ kỹ, hai mẹ con Trần Giai Lệ đã bước ra khỏi phòng. Yến Lan bỏ điếu thuốc vào túi, bước đến trước mặt hai mẹ con Trần Giai Lệ, nói: "Cô Trần, còn phải phiền cô và con gái ở lại một lát, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi cần lấy dấu vân tay và mẫu tóc của hai người, ngoài ra còn cần tìm hiểu một số tình hình."
Trần Giai Lệ gật đầu, nói: "Chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra, chỉ là con gái tôi chưa đủ tuổi, khi các cậu hỏi chuyện tôi phải có mặt."
"Đương nhiên." Yến Lan nói, "Hai người nghỉ ngơi một chút trước, lát nữa chúng ta nói chuyện."
Nữ cảnh sát đi cùng hai mẹ con Trần Giai Lệ đến phòng thẩm vấn, Yến Lan quay người nói với Tô Hành: "Cậu đến lấy mẫu đi."
"Được, tôi thu dọn xong bên này sẽ mang đồ qua."
Mười phút sau, Yến Lan bước vào phòng thẩm vấn.
Trần Giai Lệ là một phụ nữ khá đàng hoàng, giữa hai vai trò "người vợ đau buồn" và "người mẹ mạnh mẽ", cô không do dự chọn vai trò sau, điều này cũng khiến cuộc thẩm vấn diễn ra rất suôn sẻ. Cô vừa an ủi con gái, vừa cố gắng bình tĩnh kể về La Bình Văn.
Trong lời kể của Trần Giai Lệ, La Bình Văn là một người chồng rất tốt, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những người đàn ông cùng lứa tuổi. Anh ta từng thay tã cho con gái và cho con bú, không bỏ lỡ bất kỳ thời khắc quan trọng nào trong cuộc đời con gái. Anh ta tỉ mỉ đến mức nhớ được kỳ kinh nguyệt của vợ và con gái, sẽ chuẩn bị sẵn băng vệ sinh và thuốc giảm đau cho họ. Anh ta nhớ được mọi ngày kỷ niệm quan trọng, sắp xếp cuộc sống gia đình khá có nghi thức. Mỗi năm một lần đi du lịch cả nhà, hàng năm vào ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật con gái đều chụp ảnh gia đình, ngoài những ngày kỷ niệm và sinh nhật, vào mỗi ngày lễ lớn nhỏ trong năm vợ và con gái cũng đều nhận được quà của anh ta.
Nếu không phải trong tay Yến Lan có những thông tin do Bàng Quảng Long và Kiều Thần mang về, e rằng anh cũng sẽ cho rằng La Bình Văn là một người tốt.
Yến Lan không ngắt lời Trần Giai Lệ, chỉ đợi sau khi cô kể xong chuyện về mình và La Bình Văn mới hỏi: "Cô có biết danh tiếng của chồng mình trong giới giáo viên và sinh viên không?"
"La Bình Văn... là một người tốt." Trần Giai Lệ cúi đầu, lặp lại một lần nữa: "Người tốt."
Khi một người cố ý lặp lại một điều gì đó, thường có hai khả năng: một là chuyện đó rất quan trọng, hai là họ đang che giấu một sự thật khác, và điều bị che giấu thường trái ngược với điều được nói ra.
Việc Trần Giai Lệ vô thức lặp lại cụm từ "người tốt" càng chứng tỏ La Bình Văn không hề hoàn hảo như cô nói. Cô đang cố gắng che đậy một con người La Bình Văn chân thực.
Yến Lan từng gặp quá nhiều người giống như Trần Giai Lệ. Họ tuân theo những quan niệm truyền thống như "việc xấu trong nhà không nên để lộ", "người đã khuất là lớn nhất", vô thức tô vẽ lại hình ảnh của người đã mất, thậm chí che giấu những hành vi xấu xa khi họ còn sống. Điều này không có nghĩa là "những người như Trần Giai Lệ" đồng tình với những hành vi đó, chỉ là họ vô tình mắc kẹt trong cái gọi là "danh tiếng khi còn sống và sau khi qua đời", không thể đưa ra những đánh giá khách quan nữa.
Yến Lan ghé tai nữ cảnh sát bên cạnh nói vài câu, nữ cảnh sát đó liền đứng dậy dẫn La Tuyết Hàm rời khỏi phòng thẩm vấn.
"Tôi bảo đồng nghiệp đưa con gái cô ra ngoài trước." Yến Lan khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Trần Giai Lệ. "Bây giờ, cô có thể nói ra những điều không muốn để con gái mình biết."
Trần Giai Lệ im lặng khoảng năm phút, sau đó lắc đầu: "Không có gì cả. Chồng tôi là một người tốt, hy vọng các cậu có thể sớm bắt được hung thủ."
Yến Lan ngả lưng ra sau ghế, cầm một cây bút trên tay xoay qua xoay lại, ra vẻ vô tình mà trò chuyện: "La Tuyết Hàm năm nay lên lớp 11 nhỉ? Chỉ còn một năm nữa là thi đại học rồi, đã nghĩ đến việc sẽ học trường nào chưa?"
Trần Giai Lệ siết chặt hai tay, nhưng nét mặt không có biểu hiện gì thay đổi, chỉ bình thản trả lời: "Con bé thích học trường nào cũng được, miễn là thi đậu. Chúng tôi không có yêu cầu gì với con bé, chỉ mong nó hạnh phúc."
Yến Lan "ừm" một tiếng, nói: "Hy vọng sau này nó gặp được những thầy cô tốt."
Trần Giai Lệ đột nhiên kích động phản bác: "Chồng tôi chính là một thầy giáo tốt!"
Thế nhưng Yến Lan lại làm như không hề nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô. Anh đứng dậy, mở cửa phòng thẩm vấn, nói: "Cảm ơn cô đã hợp tác, ký tên xong có thể rời đi. Nếu có tình huống gì khác, chúng tôi sẽ liên hệ với cô sau. Ngoài ra, tạm thời cô đừng về nhà, chúng tôi vẫn chưa thể loại trừ khả năng nhà cô là hiện trường đầu tiên của vụ án."
Trần Giai Lệ ngơ ngác đứng dậy, bước đến bàn ký tên xong liền rời khỏi phòng.
Yến Lan cầm biên bản thẩm vấn quay về khu vực làm việc, vừa hay gặp được Tô Hành. Nhìn thấy anh, Tô Hành liền nói: "Đội trưởng Yến, trong số dấu vân tay thu thập được từ nhà La Bình Văn, chúng tôi đã đối chiếu được của La Tuyết Hàm và Trần Giai Lệ. Vẫn còn mười dấu vân tay khác chưa xác định được, có cần đưa vào cơ sở dữ liệu để so sánh không?"
Yến Lan suy nghĩ một chút, hỏi: "Người thân khác đã lấy mẫu chưa?"
Tô Hành: "Cha anh ta đã mất, anh trai và mẹ hiện đang sống ở quê, suốt một năm nay chưa về thành phố này. Người thân bên Trần Giai Lệ cũng không sống ở đây. Trước đó, chúng tôi đã đối chiếu với dấu vân tay của đồng nghiệp và bạn bè anh ta nhưng không có kết quả."
"Đưa vào cơ sở dữ liệu đi." Yến Lan bổ sung: "Cậu nhập vào trước, chờ Bạch và mọi người quay lại xem có tiến triển gì không."
"Được." Tô Hành quay người định về phòng pháp y thì Yến Lan gọi cậu lại: "Bàng Quảng Long đã gọi đồ ăn, cậu lấy chút mang về cho thầy Vương và mọi người."
"Ồ... Được. Cảm ơn đội trưởng Yến."
Tô Hành đi đến chỗ đống túi đồ ăn, Kiều Thần thấy cậu đến liền nhét vào tay cậu sáu túi, nói: "Đội trưởng mời khách, ăn thoải mái, không đủ thì lấy thêm!"
Yến Lan liếc nhìn, nói: "Hai người chọn đồ lâu như vậy chỉ để gọi đống đồ ăn nhanh này?"
Kiều Thần vỗ vào người Bàng Quảng Long, đang cắm đầu ăn bánh hamburger, nói: "Thấy chưa! Tôi nói rồi mà, cậu gọi đồ ăn nhanh nhất định sẽ bị chê."
Bàng Quảng Long vừa nhai bánh hamburger vừa nói líu lưỡi: "Không phải... đồ ăn nhanh tiện mà! Hơn nữa, tôi muốn tiết kiệm tiền cho đội trưởng!"
"Cậu ấy cần cậu tiết kiệm giúp à?" Kiều Thần lẩm bẩm một câu, lại đưa thêm hai chai coca lạnh vào tay Tô Hành. "Món khoái khẩu của thầy Vương, cầm về nhanh đi."
"Cảm ơn đội trưởng Yến, cảm ơn đội phó Kiều." Tô Hành ôm một đống đồ ăn quay về phòng pháp y.
Yến Lan không đói lắm, chỉ tiện tay cầm một cốc cà phê đá rồi trở lại văn phòng. Kiều Thần đã đặt lại điện thoại lên bàn làm việc của anh, anh mở ra xem thì phát hiện có một lời mời kết bạn mới.
【Tô Mạc Già】: Đội trưởng Yến, tôi là Tô Hành.
[*] Tô Mạc Già 苏幕遮 - tên một bài thơ của Phạm Trọng Yêm
Tô Mạc Già? Nhóc này cũng khá văn thơ đấy chứ. Yến Lan chấp nhận lời mời, ngay lập tức nhận được một khoản chuyển tiền 100 tệ.
【?】 Yến Lan chưa kịp hiểu ý cậu.
Tô Hành: 【Tiền ăn tối [cười tít mắt]】
Yến Lan không nhận, chỉ nhắn lại: 【Tôi mời】
Tô Hành: 【Ngại để đội trưởng bỏ tiền, anh nhận đi ~】
Yến Lan lướt qua màn hình chuyển tiền một lúc, cuối cùng nhấn nút trả lại, nhắn: 【Coi như là tiệc chào mừng cậu】
Tô Hành gõ suốt một phút, cuối cùng chỉ gửi lại một câu: 【Cảm ơn đội trưởng Yến!】
Nhóc này, ngay cả nhắn tin cũng mang theo cảm xúc.
Yến Lan tiện tay mở ảnh đại diện của Tô Hành, đó là một hình vẽ chibi pháp y—mặc áo blouse trắng bên ngoài đồng phục cảnh sát, đội mũ, đeo khẩu trang, tay phải cầm dao giải phẫu.
Anh lướt thử trang cá nhân của cậu, nội dung vô cùng đơn giản, vài tháng mới đăng một lần, chủ yếu là chữ viết hoặc chia sẻ bài từ các trang chính thống. Bức ảnh gần nhất là khoác áo tốt nghiệp, cầm bằng đứng trước cổng trường, chỉ kèm theo ba chữ ngắn gọn: "Tốt nghiệp rồi."
Yến Lan không xem tiếp nữa, đặt điện thoại xuống, tiếp tục công việc.
Hai ngày, ba nạn nhân, vô số mối quan hệ xã hội, xem không hết các đoạn camera giám sát và bản ghi chép. Ngủ bốn tiếng vào buổi chiều, bây giờ anh phải bù lại bốn tiếng làm việc đó.
Buổi tối hơn bảy giờ, Lâm Hoan và Bạch Trạch quay trở lại đồn cảnh sát.
"Có gì ăn không! Đói chết mất thôi! Cái gì cũng được!" Vừa bước vào văn phòng, Lâm Hoan đã bắt đầu lục lọi tìm đồ ăn khắp nơi.
Kiều Thần cười nói: "Hai người mau đi rửa tay đi, đồ ăn ở trên bàn của hai người đấy. Nếu nguội rồi thì vào phòng trà hâm lại bằng lò vi sóng đi."
Lâm Hoan lập tức lao vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó nhào tới bàn, lôi ra chiếc bánh hamburger rồi cắn một miếng lớn. Bàng Quảng Long ngồi bên cạnh nói: "Cái tướng ăn này của chị dọa chết không ít người đấy. Dù sao cũng là con gái, có thể chú ý một chút được không?"
Lâm Hoan trừng mắt nhìn Bàng Quảng Long, nói: "Lúc làm việc thì coi bọn tôi như đàn ông, đến lúc ăn cơm lại bảo phải ra dáng con gái. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy! Không vừa mắt thì đừng nhìn!"
"Được rồi!" Bàng Quảng Long đứng dậy, "Đại tiểu thư lại bị kích thích gì nữa đây. Điều tra được gì rồi?"
"Con đường bảo nghiên." Lâm Hoan phun ra bốn chữ này xong, lại hung hăng cắn thêm một miếng hamburger. Bàng Quảng Long bất giác rùng mình, cảm thấy Lâm Hoan chắc hẳn đang coi chiếc hamburger như kẻ thù mà trút giận.
[1] Con đường bảo nghiên - 保研之路 nghĩa là được xét tuyển thẳng vào bậc cao học (thạc sĩ) mà không cần tham gia kỳ thi tuyển sinh. Mình không hiểu ý câu này lắm, có gì mọi người góp ý cho mình nha.
Kiều Thần cau mày nói: "Thời đại nào rồi? Sao vẫn còn chuyện này vậy?"
"Liên quan gì đến thời đại?" Lâm Hoan chỉ vào Kiều Thần và Bàng Quảng Long, nói: "Đều là do đàn ông mấy người cả!"
Bàng Quảng Long lùi hẳn ba bước, nói: "Đại tiểu thư! Đừng có mà bắn súng loạn xạ thế chứ? Tôi không phải loại người đó đâu nhé!"
Lâm Hoan nhanh chóng ăn sạch chiếc hamburger, sau đó ngửa cổ uống một hơi hết chai coca, rồi nói: "Béo, đừng có chạy! Trong túi tôi có mẫu dấu vân tay và mẫu tóc đã thu thập, cầm đi giúp tôi đưa cho lão Vương."
Lâm Hoan tuy miệng lưỡi sắc bén nhưng khi làm việc thì lại không có điểm nào để chê. Cô dẫn Bạch Trạch đến Đại học Khoa học và Công nghệ, dựa vào khuôn mặt đầy thiện cảm của mình để dò hỏi tin tức. Sau đó, cô đến gặp lãnh đạo trực ban, trực tiếp trình bày thân phận để yêu cầu hợp tác. Chỉ trong vòng bốn tiếng đồng hồ, toàn bộ biên bản lời khai, dấu vân tay, mẫu tóc đều được thu thập đầy đủ. Ngay cả những sinh viên đã về quê nghỉ hè cũng đồng ý sẽ sớm quay lại trường để phối hợp điều tra.
Tiến triển bên phía Lâm Hoan rất nhanh, nhưng ở mảng điều tra camera giám sát thì vẫn giậm chân tại chỗ. Các đoạn camera ở khu vực Tiễn Hải đã được xem đi xem lại vô số lần, nhưng thi thể đó cứ như đột nhiên xuất hiện trong tầm giám sát vậy. Hệ thống camera trong khuôn viên Đại học Khoa học và Công nghệ thì bị thiếu sót, khu vực phát hiện thi thể lại hoàn toàn không có camera. Còn camera gần sông Nam Hộ thì lại càng không có bất cứ thông tin hữu ích nào.