Mười năm trước, vào một đêm nọ,

Lúc đó, Lâm Hoan 17 tuổi, tan học về nhà như thường lệ, trong đầu vẫn còn nghĩ đến bài toán khó mà mình không giải được trong giờ tự học buổi tối. Khi đi qua con hẻm tối tăm không có đèn đường, cô loáng thoáng nghe thấy vài tiếng "Cứu mạng!"

Cô lập tức tháo tai nghe xuống, xác định nguồn phát ra âm thanh. Trong lòng có chút sợ hãi, cô lấy cây gậy rút mang theo bên người ra, phòng trường hợp cần thiết.

Ngay khi cô sắp đi qua con hẻm một cách an toàn, hai gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ bất ngờ lao ra từ bên cạnh, chặn ngay trước mặt cô.

“Cô em gái, về nhà à?”

“Ồ, còn mang theo gậy rút nữa cơ đấy? Biết dùng không? Để bọn anh dạy cho nhé!”

“Em quen con đàn bà trong kia à? Muốn cứu nó sao?”

Lâm Hoan siết chặt gậy rút, nói: “Đừng động vào tôi!”

“Giữa đêm khuya đi vào con hẻm này, có thể là người tốt được sao? Giả vờ thanh cao cái gì?”

“Ồ, còn là học sinh trường Thực Nghiệm à? Khá lắm, khá lắm, anh đây chưa từng chạm vào nữ sinh cấp ba bao giờ!”

Lâm Hoan vừa lùi lại vừa hét lên: “Đừng qua đây! Tôi... tôi... tôi báo cảnh sát đấy!”

Hai gã đó coi lời cô như gió thoảng bên tai. Chúng chia ra hai bên, giữ chặt lấy cô, rồi đẩy cô dán vào tường. Cổ áo của Lâm Hoan bị kéo xuống quá nửa, để lộ làn da trắng ngần, cảnh tượng này càng kích thích hai gã đàn ông kia.

Cảm thấy tình hình không ổn, Lâm Hoan trong lúc hoảng loạn đã đá trúng chỗ hiểm của một tên, đồng thời lấy cây dùi cui điện trong túi ra giật điện tên còn lại. Khi cả hai tên đều không kịp phản ứng, cô lập tức quay đầu chạy thẳng ra khỏi con hẻm. Tiếng kêu cứu của người phụ nữ kia ngày càng xa dần. Trong lòng cô như có hai luồng suy nghĩ đang giằng xé—một giọng nói bảo cô hãy chạy thật nhanh, một giọng khác lại bảo cô quay lại cứu người.

Giữa lúc hoảng loạn, Lâm Hoan va phải một người—Yến Lan.

Lúc đó, Yến Lan vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, vẫn còn là một cảnh sát khu vực. Vì trị an trong khu vực không được tốt, nên khi trực ban vào buổi tối, anh thường tuần tra một vòng, tình cờ gặp được Lâm Hoan trong bộ dạng quần áo xộc xệch.

Trong cơn hoảng loạn, Lâm Hoan nhìn thấy huy hiệu cảnh sát trước ngực Yến Lan, như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô òa khóc, gào lên: “Chú cảnh sát! Cứu người! Trong con hẻm kia! Có người cần cứu!”

Nghe vậy, Yến Lan lập tức hiểu ngay là hẻm nào, anh sải bước lao thẳng về phía đó, vừa chạy vừa dùng bộ đàm gọi tiếp viện.

Yến Lan cùng một cảnh sát tuần tra khác lao vào con hẻm, chỉ mất vài chiêu đã khống chế được cả ba tên. Không lâu sau, tiếng còi hú của xe cảnh sát và xe cấp cứu vang lên inh ỏi, lao đến hiện trường.

Lâm Hoan đứng chết trân ở đầu hẻm, nhìn nữ cảnh sát và y tá dìu người phụ nữ bị hại lên xe cấp cứu. Khi đi ngang qua cô, người phụ nữ ấy dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cô chằm chằm. Đó là ánh mắt mà Lâm Hoan không bao giờ quên được—thất vọng, oán trách, phẫn nộ, uất ức…

Yến Lan, khi đó 22 tuổi, bước đến bên Lâm Hoan, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, em có bị thương không?”

Dưới ánh sáng lập lòe của đèn cảnh sát, Lâm Hoan nhìn rõ người đã cứu mình. Cô ngây ngẩn một lúc, rồi lắp bắp nói: “Chú cảnh sát… anh ơi, chị ấy…”

“Anh đang hỏi em có bị thương không?” Yến Lan cắt ngang.

Lâm Hoan lắc đầu: “Không ạ.”

Yến Lan nhìn đồng phục trên người cô, hỏi: “Em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em tên là Lâm Hoan, năm nay mười bảy.”

“Vẫn chưa đủ tuổi thành niên à.” Yến Lan nói, “Anh đưa em về nhà, anh phải báo với người giám hộ của em mới được.”

Vừa nói, anh vừa cầm lấy cặp sách của Lâm Hoan, ra hiệu cho cô dẫn đường.

Trên đường đưa cô về nhà, Yến Lan hỏi: “Cây gậy rút và dùi cui điện đó là của em sao?”

Lâm Hoan gật đầu: "Phải, đó là ba em đưa cho em để phòng thân."

"Đó là vật chứng, bây giờ vẫn chưa thể trả lại cho em được."

Lâm Hoan lập tức lắc đầu: "Em không cần nữa!"

Yến Lan khẽ cười, nói: "Không sao, hôm khác anh tặng em cái tốt hơn."

Sau đó, Yến Lan quả nhiên tặng cho Lâm Hoan một cây gậy điện chống sói. Cũng nhờ chuyện này mà Lâm Hoan dần quen thân với anh, Yến Lan bắt đầu gọi cô là Hoan Hoan giống như gia đình cô, thậm chí lúc nghỉ phép còn giúp cô bổ túc bài vở.

Thực ra, ngay trong đêm Yến Lan đưa cô về nhà, Lâm Hoan đã biết kết quả của sự việc qua cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ cô. Nạn nhân còn lại trong con hẻm ấy đã bị xâm hại. Nếu lúc đó Lâm Hoan không bỏ chạy mà quay lại dùng gậy điện đánh ngã tên tội phạm, có lẽ người phụ nữ kia đã có cơ hội thoát nạn. Chính cô suýt nữa cũng gặp nguy hiểm, nhưng điều ám ảnh cô hơn cả là cảm giác mình đã vì hèn nhát mà gián tiếp khiến người khác phải chịu tổn thương nặng nề hơn. Cô không thể quên ánh mắt ấy, thế nên cuối cùng, Lâm Hoan từ bỏ giấc mơ theo đuổi vũ đạo suốt nhiều năm, quyết tâm thi vào Học viện Cảnh sát. Sau đó, cô tốt nghiệp với thành tích chuyên ngành đứng đầu và vào thực tập tại Cục Cảnh sát thành phố, rồi được giữ lại trong đội hình sự.

Nửa năm sau khi vụ việc xảy ra, Yến Lan được điều chuyển khỏi khu vực đó. Mãi đến khi Lâm Hoan tốt nghiệp học viện cảnh sát và thực tập tại đội hình sự, hai người mới gặp lại, tính ra đã năm năm trôi qua.

Yến Lan nói không sai. Mỗi lần xử lý vụ án liên quan đến cưỡng hiếp, quấy rối hay bạo hành phụ nữ, Lâm Hoan đều không thể kiềm chế nổi cơn giận. Nhưng thực ra cô đang tức giận điều gì, chính cô cũng không rõ.

Yến Lan gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Được rồi, đi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi gọi Kiều Thần vào đây."

Lâm Hoan gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.

Kiều Thần bước vào, đến trước bàn làm việc hỏi: "Cậu đã bao lâu rồi chưa ngủ vậy?"

Yến Lan phất tay: "Không sao. Tôi gọi cậu vào là muốn cậu..."

Kiều Thần kéo anh đứng dậy, vừa lôi đi vừa nói: "Cậu tưởng mình còn hai mươi tuổi chắc? Vụ án trước chạy suốt năm ngày không nghỉ, về nhà chỉ ngủ ba tiếng, giờ lại thức trắng cả ngày, cậu cứ thế này nữa tôi biết ăn nói sao với ba cậu đây!"

Yến Lan hất tay Kiều Thần ra, lạnh lùng nói: "Tôi với ông ta không có quan hệ gì."

"Được được được!" Kiều Thần vội vàng gật đầu, "Vậy thì cậu nể mặt chúng tôi một chút có được không? Giờ mà cậu gục xuống thì nguy đấy. Làm ơn đi ông anh, ngủ một giấc đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu."

Thực ra, không chỉ năm ngày liên tục, từ cuối tháng Năm đến giờ, Yến Lan chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi. Cả tháng Sáu căng thẳng vì đợt cảnh giới cao độ, tiếp đó lại xảy ra hai vụ cướp giết liên tỉnh. Xử lý xong vụ án, về nhà chưa ngủ được bốn tiếng, rạng sáng hôm qua đã bị một cú điện thoại của Bàng Quảng Long kéo đến Tiễn Hải, rồi cứ thế thức trắng cho đến giờ. Anh quả thực cảm thấy hơi mệt.

Kiều Thần vừa quay lại khu làm việc, Bàng Quảng Long lập tức tiến đến, hỏi: "Sếp đi ngủ rồi hả anh?"

"Ừ, phải thuyết phục mãi mới chịu đi nghỉ." Kiều Thần vừa lật tài liệu vừa nói, "Vừa chạm gối đã ngủ, thế mà còn bảo mình không mệt. Trong cục này thật sự không ai cứng đầu hơn cậu ấy."

"Không hẳn đâu." Bàng Quảng Long chỉ về phía Phòng Giám định Hình sự ở bên cạnh, "Tôi vừa qua lấy báo cáo, nghe lão Vương nói, ca đêm hôm đó Tiểu Tô trực ban rất nghiêm túc, không ngủ chút nào. Bắt đầu ca từ chín giờ tối, đến bốn giờ sáng thì đi khám nghiệm hiện trường, sau đó lại quay về giải phẫu tử thi, rồi tiếp tục họp phân tích vụ án với chúng ta. Cậu ấy tan ca lúc một giờ chiều. Hôm trước là ngày nghỉ, nhưng anh nghĩ xem, hồi trẻ mình có bao giờ ngủ bù ban ngày trước khi trực đêm không? Tôi đoán cậu ấy cũng thức suốt một ngày một đêm rồi, thế mà vẫn chẳng kêu ca gì, đúng là ngang ngửa sếp."

Lâm Hoan cũng ngồi xuống cạnh hai người, nói: "Bảo bối Tiểu Tô đúng là có phong thái của sếp ngày trước đấy."

Kiều Thần đưa tay đẩy đầu cô sang một bên: "Đồng chí Lâm Hoan, Tô Hành mới 24 tuổi thôi, em đừng có nghĩ đến chuyện ăn cỏ non nữa."

"24 tuổi thì sao chớ?" Lâm Hoan vỗ vỗ mặt mình, nói: "Chị đây nhìn trẻ thế này, bảo 18 cũng có người tin. Hơn nữa, gái lớn hơn ba tuổi là cầm vàng trong tay, chị đây cũng có già đâu!"

"Được rồi, em không già! Em mãi mãi mười tám!" Kiều Thần chỉ vào màn hình máy tính, nói: "Lâm tiểu thư mãi mãi mười tám, mau làm việc đi! Không làm là sếp tống em sang tổ truy quét mại dâm câu cá đấy!"

"Í..." Lâm Hoan rùng mình, lập tức bắt tay vào đối chiếu dữ liệu.

Kiều Thần đi đến bên cạnh Bạch Trạch, hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Bạch Trạch kéo một cửa sổ video ra, nhấn nút phát, nói: "Đội phó Kiều, anh xem này, thi thể Đoạn Trác có vẻ trôi dạt từ xa tới. Chúng ta chỉ có camera giám sát ở Tiễn Hải thì e là không đủ."

"Vậy thì phiền phức rồi." Kiều Thần biết Bạch Trạch không phải người địa phương, nên giải thích: "Hệ thống kênh rạch của Tiễn Hải rất rộng, khi cải tạo đô thị, có một phần còn được chuyển thành hệ thống cống ngầm, nghĩa là các con sông dưới lòng đất đều thông nhau."

"Tử thi không trôi qua đường ngầm đâu." Tô Hành cầm một bản báo cáo bước vào khu làm việc, "Kết quả phân tích thực vật bám trên thi thể đã có, toàn bộ đều là thực vật đặc trưng của khu vực Tiễn Hải. Đúng là hệ thống nước ngầm có liên thông, nhưng để phân vùng quản lý, chính quyền đã lắp đặt nhiều cổng ngăn cách dưới nước. Tiễn Hải là di tích lịch sử, thuộc sự quản lý của cả địa phương lẫn Sở Bảo tồn Văn hóa thành phố. Khi thiết kế đã đặc biệt thêm lưới bảo vệ để bảo tồn thảm thực vật. Thi thể này không thể nào trôi qua đường cống ngầm mà đến Tiễn Hải được, trước khi vào đó chắc chắn đã vướng vào lưới bảo vệ."

Bàng Quảng Long nhận báo cáo, kinh ngạc nói: "Cái này mà cậu cũng biết?!"

Tô Hành vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn của mình, đáp: "Hồi nhỏ tôi từng sống ở Tiễn Hải một thời gian nên biết khá rõ."

Kiều Thần có chút bất ngờ, hỏi: "Cậu từng sống ở Tiễn Hải?"

Tô Hành gật đầu: "Vâng, đội phó Kiều cũng ở gần đó ạ?"

Kiều Thần khoát tay: "Tôi đâu có đủ tiền mà ở khu đất vàng đó. Là Yến Lan, cậu ấy lớn lên ở Tiễn Hải."

Tô Hành khẽ lẩm bẩm: "Đội trưởng Yến... cũng lớn lên ở Tiễn Hải ạ?"

"Cậu nói gì cơ?" Kiều Thần hỏi.

Tô Hành lắc đầu: "Không có gì."

Kiều Thần cũng không để ý, tiếp tục hỏi: "Cậu sống ở chỗ nào Tiễn Hải vậy? Biết đâu Yến Lan còn nhớ đấy."

Tô Hành: “Tôi chuyển đi từ năm lớp ba tiểu học rồi, căn nhà đó là của ông ngoại tôi, sau này cậu tôi ở đó nên tôi cũng không đến nữa.”

“Tra được rồi!” Một câu nói của Lâm Hoan cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bàng Quảng Long vội vàng hỏi: “Tra được gì rồi?”

Lâm Hoan: “Lịch sử trò chuyện! Tin nhắn cuối cùng trước khi Đoạn Trác qua đời là gửi cho một người bạn trên WeChat có tên là ‘Xuân Tàn’. Nội dung là... ‘Tôi đến rồi, anh ở đâu?’ Sau đó hai người có một cuộc gọi thoại dài hơn 40 giây, rồi không còn gì nữa.”

Kiều Thần tinh thần phấn chấn, nói: “Tiếp tục tra, người tên ‘Xuân Tàn’ này rất có thể là người cuối cùng đã gặp Đoạn Trác.”

“Yên tâm, chuyện này để em lo!” Lâm Hoan cầm lấy một cây bút trên bàn, nhanh chóng búi tóc dài ra sau, rồi cắm đầu vào máy tính, không nói thêm lời nào.

“Tiểu thư nhà chúng ta tỉnh táo rồi đấy.” Kiều Thần quay đầu nhìn Tô Hành, nói: “Được rồi, Tiểu Tô, bên này không có gì nữa, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Hành gật đầu, nói: “Vậy tôi về trước đây, nếu có việc thì gọi tôi.”

“Đi đi!” Kiều Thần vẫy tay, sau đó cùng Bàng Quảng Long trao đổi ánh mắt, Bàng Quảng Long lập tức theo Kiều Thần ra ngoài.

Lúc này, Bạch Trạch vừa hay đứng dậy rót nước, nhìn bóng dáng hai người rời đi, hơi mơ hồ hỏi: “Chị Hoan, đội phó Kiều và anh Bàng đi đâu thế?”

Lâm Hoan vẫn dán mắt vào máy tính, không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Đi khảo sát ở Đại học Khoa học và Công nghệ.”

“Ồ.” Bạch Trạch rót nước xong lại quay về trước máy tính, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bao giờ em mới có thể ăn ý với mọi người như vậy đây…”

“Không cần vội.” Lâm Hoan vẫn chăm chú nhìn vào máy tính, nói: “Cậu theo sát vài vụ án cho trọn vẹn là sẽ quen thôi. Đừng nghĩ nhiều, làm việc trước đi, nếu không xem hết được số camera giám sát thì nhờ bộ phận phân tích video giúp, chúng ta phải học cách sử dụng tài nguyên hợp lý.”

Bạch Trạch mở lại đoạn video giám sát, tiếp tục xem: “Em vẫn ổn. Nhưng mà chị Hoan, lịch sử trò chuyện đó chẳng phải chị có thể giao cho bộ phận kỹ thuật sao?”

“Một đám đàn ông, nhìn cũng không ra.” Lâm Hoan nói thêm một câu, “Hơn nữa không nhanh bằng tôi, tôi đọc tốc độ nhanh, một phút ba nghìn chữ.”

Bạch Trạch kinh ngạc đến mức không biết nói gì. Người bình thường đọc được khoảng 300-500 chữ/phút, biên tập viên lành nghề có thể lên đến 1500 chữ/phút, còn 3000 chữ/phút... đây đúng là “một mắt mười dòng” rồi. Bạch Trạch thầm thở dài trong lòng, đội ngũ này đúng là “ngọa hổ tàng long”.

Ở một nơi khác, Tô Hành quay lại phòng pháp y, bắt đầu lục tung mọi thứ, Vương Quân thấy vậy liền hỏi: “Em tìm cái gì thế?”

“Thuốc ạ.” Tô Hành không ngừng tay, nói: “Em nhớ mình mang theo thuốc mà.”

Vương Quân nhíu mày, nhìn cậu một lúc rồi nói: “Có phải để quên trong phòng nghỉ không?”

Tô Hành đứng thẳng lên, nhớ lại một chút, rồi nói: “Đúng là như vậy! Cảm ơn thầy!”

“Đúng là chịu thua em mất thôi!” Vương Quân nói, “Mau đi lấy đi, khéo lại để người ta tưởng là rác rồi vứt mất.”

Toàn bộ tòa nhà xám nhỏ của Phòng Khoa học Hình sự đều là thiết bị hiện đại, lại vì đây là phòng kỹ thuật, lúc không có vụ án, họ sẽ không phải trực 24/24 như các đội khác. Hơn nữa, vì làm việc chung với đội hình sự nên họ dùng chung phòng nghỉ của đội. Phòng pháp y ở tầng một, đội hình sự cũng ở tầng một của tòa nhà chính, vì vậy phòng pháp y và đội hình sự dùng chung một phòng nghỉ.

Phòng nghỉ của đội hình sự gần như lúc nào cũng có người ngủ, bởi các cảnh sát hình sự làm việc không theo giờ giấc, cứ có thời gian là tranh thủ chợp mắt. Vì thế mỗi khi vào phòng nghỉ, mọi người đều nhẹ tay nhẹ chân. Tô Hành lặng lẽ đẩy cửa, quả nhiên tìm thấy thuốc của mình, cậu cầm thuốc quay người chuẩn bị đi, thoáng nhìn thấy Yến Lan đang nằm co trên giường.

Yến Lan co đôi chân dài không biết đặt vào đâu, nằm nghiêng trên giường, quay mặt vào tường, chân còn thò ra ngoài mép giường. Cổ áo của Yến Lan bị chiếc mũ kéo xuống hơi thấp, để lộ một đường cong hoàn hảo nơi gáy, vì dáng nằm co ro, Tô Hành thậm chí còn cảm giác mình nhìn thấy đốt sống cổ của anh. Tô Hành khẽ cười chính mình, tiện tay cầm chiếc chăn điều hòa bên cạnh đắp lên cho Yến Lan.

Khi đắp chăn, ánh mắt Tô Hành bất giác lướt từ gáy của Yến Lan xuống phía dưới, đập vào mắt lại là một khoảng tối mờ, trông giống như... vết sẹo. Khoảng “tối mờ” đó vừa khéo bị che khuất trong lớp áo, không nhìn rõ. Tô Hành sợ làm phiền Yến Lan nên không dám nhìn kỹ, xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

Quay lại phòng pháp y, Tô Hành bị Vương Quân hỏi: “Tìm được chưa?”

Tô Hành giơ gói thuốc trong tay lên. Vương Quân lắc đầu, nói với vẻ bất lực: “Em đúng là rối tinh rối mù! Đến lúc phát bệnh bên ngoài mà không mang theo thuốc, thầy xem em định làm thế nào!”

“Không dễ phát bệnh thế đâu, mỗi ngày em đều uống thuốc trước khi ra ngoài mà.” Tô Hành ngồi xuống ghế, tiếp tục nghiên cứu ảnh thi thể trong máy tính. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp lưng của thi thể Trương Minh Chí, trong đầu cậu lại hiện lên phần gáy của Yến Lan. Cậu tùy tiện hỏi: “Thầy ơi, đội trưởng Yến từng bị thương chưa ạ?”

Vương Quân: “Cảnh sát hình sự nào mà chẳng bị thương. Cậu ấy bị thương lớn nhỏ đến mười mấy lần rồi, không thì sao trẻ thế đã leo lên được vị trí như bây giờ.”

“Thế anh ấy từng bị thương ở lưng chưa thầy?” Tô Hành hỏi tiếp.

Vương Quân hồi tưởng một lát, nói: “Hình như chưa. Cậu ấy từng bị gãy xương mác ở chân trái, những lần bị thương trước đây cũng đều là ở ngực, bụng và cánh tay. Lưng... thì thầy không nhớ nữa. Sao vậy?”

“À.” Tô Hành đáp qua loa, “Em hỏi vu vơ thôi, lúc ra hiện trường nghe mọi người nói về chuyện bị thương.”

Có lẽ là nhìn nhầm, hoặc chỉ là bóng áo. Tô Hành nghĩ vậy, liền gạt chuyện này sang một bên.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play