Lúc bốn giờ sáng, những người đi chơi đêm đã về nhà, còn những người dậy sớm vẫn chưa xuất phát. Đây là khoảnh khắc yên tĩnh nhất của thành phố này.

 “Reng———”

 “Đội Hình sự Sở Cảnh sát thành phố. Tôi là Kiều Thần, xin nghe.”

Kiều Thần, Phó đội trưởng Đội Hình sự Sở Công an thành phố Bình Lộ, tỉnh Tễ Châu.

“Đây là Trung tâm Chỉ huy 110, vừa nhận được báo án…”

Kiều Thần nhanh chóng bật loa ngoài, giọng nói ở đầu dây bên kia tiếp tục vang lên: “… Phát hiện một thi thể trôi nổi ở Tiễn Hải, hiện trường đã được bảo vệ, vẫn chưa vớt lên, yêu cầu Đội Hình sự trực tiếp cử người đến…”

Kiều Thần lập tức cắt ngang: “Ở đâu?! Tiễn Hải?! Cô chắc chứ?”

Nữ cảnh sát bên kia điện thoại đáp: “Đúng, chính là Tiễn Hải.”

Văn phòng vừa nãy còn chìm trong cơn buồn ngủ lập tức bừng tỉnh.

Tiễn Hải là khu vực mặt nước rộng lớn duy nhất ở trung tâm thành phố Bình Lộ, gần như nằm ngay trên trục trung tâm của thành phố, xung quanh là vô số khu thương mại lớn nhỏ, nhà cổ được bảo tồn, cùng vô số công trình lịch sử. Đây là khu vực trọng điểm cần được bảo vệ. Việc phát hiện thi thể nổi ngay tại trung tâm thành phố khiến tính chất vụ án đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Rõ rồi, xuất phát ngay!”

Kiều Thần dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tỉnh táo phân công: “Béo, báo cho sếp! Bạch, gọi bên giám định pháp y!”

“Rõ! Đội phó Kiều!”

“Còn tôi thì sao?” Nữ cảnh sát duy nhất trong đội, Lâm Hoan, lên tiếng hỏi.

“Em ở lại trông nhà.”

“Ồ…” Lâm Hoan lười biếng ngồi xuống trở lại.

Cảnh sát vừa được gọi là “Béo” đã nhanh chóng bấm số điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói pha chút tức giận: “Bàng Quảng Long! Tốt nhất cậu nên có chuyện gì gấp lắm đấy!”

Béo đáp gọn lỏn bốn chữ: “Tiễn Hải! Xác trôi!”

 “…”

Đầu dây bên kia im lặng năm giây, sau đó vang lên tiếng sột soạt, rồi giọng nam trầm ổn kia lại cất lên: “Gặp ở hiện trường.”

Cảnh sát được gọi là “Béo” có tên đầy đủ là Bàng Quảng Long, là một cảnh sát hình sự thuộc Đội Hình sự thành phố Bình Lộ. Thực ra, hắn không hề béo, nhưng ảnh chụp hồi nhỏ lại chứng minh hắn từng béo.

Biệt danh này của hắn có hai lý do. Một là vì họ của hắn — Bàng, phát âm gần giống “Béo”, mà trong đội chỉ có mỗi hắn họ Bàng, nên mọi người thường gọi hắn theo họ. Lý do còn lại thì phải kể đến chuyện xảy ra vài năm trước. Khi đó, cả đội đang theo dõi một nghi phạm, vô tình gặp một người bạn học cấp ba của Bàng Quảng Long. Người đó vừa thấy hắn liền buột miệng gọi một tiếng “Anh đại Béo” chấn động đất trời, không chỉ làm cả đội giật mình mà còn khiến nghi phạm tỉnh táo ngay lập tức. May mà không gây ra sơ suất nghiêm trọng, nhưng sự việc này dù không được ghi vào hồ sơ vụ án, vẫn khiến Bàng Quảng Long từ “Bàng” thành “Béo”, thậm chí đôi khi còn bị trêu là “Béo ú”.

[1]: Họ tên của ảnh là Bàng Quảng Long (庞广龙). Chữ Bàng (庞 - páng) phát âm giống với mập, béo (胖 - pàng).

Thực ra, Bàng Quảng Long cũng không ngại biệt danh này, vì hắn luôn cảm thấy cái tên thật của mình quá qua loa. Mà đúng là vậy, bố mẹ hắn đặt tên theo cách tách chữ “Bàng - 庞” ra thành “Quảng Long - 广龙”, không thể không nói là quá tùy tiện.

Mười phút sau, một người đàn ông mặc áo hoodie trắng ngắn tay và quần bò dài bước thẳng đến chỗ dây cảnh giới, giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt cảnh sát hỗ trợ bảo vệ hiện trường, nhấc dây cảnh giới lên rồi đi vào.

Nhưng mới đi được ba bước, anh ta đã dừng lại, vì ở đó không có hiện trường vụ án, dây cảnh giới chỉ được giăng sẵn để chừa chỗ đặt thi thể.

Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát lao đến, đèn cảnh báo đỏ xanh nhấp nháy phản chiếu lên gương mặt người đàn ông kia, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn lạnh lùng của anh ta.

Lúc này, những nam thanh nữ tú vừa bước ra từ quán bar bên cạnh bị tiếng còi thu hút, túm năm tụm ba xúm lại. Một thanh niên tinh mắt nhìn thấy người đàn ông đó, mượn men say hét lên: “Anh đẹp trai! Đi chơi không?”

Xung quanh lập tức cười ồ lên, còn chưa kịp bàn tán thêm vài câu đã bị cảnh sát hỗ trợ đứng gần đó đuổi đi.

Đúng lúc này, Kiều Thần và đồng đội cũng vừa xuống xe, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó.

Cảnh sát vừa được gọi là “Bạch” có tên đầy đủ là Bạch Trạch, mới vào đội một tháng, chưa từng theo vụ án nào. Nhìn đám thanh niên vừa nãy, hắn cảm thán: “Gương mặt đội trưởng đúng là khiến cả nam lẫn nữ đều đổ gục!”

Bàng Quảng Long huých khuỷu tay vào hắn, nói nhỏ: “Nhỏ giọng thôi, đừng đùa giỡn khi đang làm nhiệm vụ, coi chừng sếp mắng cho!”

Bạch Trạch lập tức im bặt, vội vàng theo Triệu Thần đi về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông đó thấy bọn họ đi tới, liếc đồng hồ rồi lạnh giọng nói: “Muộn hơn tôi hai phút.”

Kiều Thần đáp: “Xe cảnh sát nội địa của bọn tôi sao đọ được với con G chạy dưới 5 giây một trăm cây của cậu?”

“Tôi chạy bộ đến.”

Kiều Thần: “…”

 “Xe tôi không vào được ngõ, hơn nữa, khu vực bảo tồn văn hóa cấm xe.”

Nói rồi, anh quay đầu liếc nhìn Bạch Trạch, lạnh lùng nói tiếp: “Bạch Trạch, tôi nghe thấy cậu nói gì rồi đấy. Nơi làm việc không nói chuyện riêng, lần sau không được tái phạm.”

Bạch Trạch lập tức đứng nghiêm lại.

Kiều Thần vội vàng hòa giải:  “Thôi nào Yến Lan, Bạch cũng mới đến, cậu đừng dọa cậu ấy hoảng sợ chứ.”

Yến Lan — Đội trưởng Đội Hình sự Sở Công an thành phố Bình Lộ. Trong hệ thống cảnh sát Bình Lộ, anh có một biệt danh — “Diêm Vương”.

Bàng Quảng Long ghé lại gần hỏi: “Sếp, tình hình thế nào?”

Yến Lan chỉ ra phía sau nói: “Chờ giám định vết tích và quay phim. Pháp y tới chưa?”

“Tới rồi,” Kiều Thần gật đầu, “Hôm nay pháp y phòng có người mới trực ban, đi theo luôn. Đúng rồi, cậu chưa gặp bao giờ nhỉ?”

Yến Lan nhờ lợi thế chiều cao gần 1m90 nên nhìn thoáng ra xa, móc điện thoại định nhắn WeChat cho lão pháp y Vương Quân.

Đội Điều Tra Hình Sự của Tổng Cục Công An Bình Lộ phụ trách các vụ án hình sự nghiêm trọng. Dưới đội này vốn có Đại đội Kỹ thuật Hình sự, trước đây Vương Quân từng là đội trưởng của đại đội đó. Nhưng về sau, do sự phát triển của công nghệ, cơ cấu của đại đội không còn đáp ứng được nhu cầu nữa, nên thành phố Bình Lộ đã thành lập “Viện Nghiên cứu Khoa học Kỹ thuật Hình sự”, hay thường gọi là Viện Khoa học Hình sự. Viện này không chỉ có pháp y, giám định vết tích, quay phim—những nhân viên kỹ thuật hình sự truyền thống thường có mặt tại hiện trường—mà còn có các bộ phận chuyên môn chi tiết như giám định tài liệu, hóa lý, sinh học, tâm lý kiểm tra nói dối, chứng cứ điện tử…

Sau khi Viện Khoa học Hình sự của Cục Công An Bình Lộ được thành lập, Vương Quân chuyển sang làm trưởng phòng pháp y ở đây, sau đó từng bước thăng lên viện trưởng. Tuy nhiên, vì viện này vẫn chỉ là mô hình thí điểm, chưa được phổ biến toàn quốc, nên cơ cấu của Đại đội Kỹ thuật vẫn chưa bị thay đổi, trên danh nghĩa Vương Quân vẫn thuộc đội Hình sự. Ông quen làm việc với đội hình sự, đi thực địa cũng luôn có mặt, nên mọi người trong đội đã quen có ông trấn giữ hiện trường.

Giờ Yến Lan muốn tìm Vương Quân cũng là theo thói quen. Nhưng Kiều Thần nhanh tay chặn lại: “Xì tóp! Vụ trước lão Vương theo chúng ta chạy sấp mặt bao lâu rồi? Cậu bao nhiêu tuổi, ông ấy bao nhiêu tuổi? Còn định bắt ông ấy thức trắng với cậu nữa à?!”

Yến Lan thu điện thoại lại, nhìn mấy người trước mặt rồi nói: “Bạch, về xe ngồi.”

“Hả…?” Bạch Trạch tưởng Yến Lan đang giận chuyện lúc nãy, vội vàng nói: “Đội trưởng Yến, tôi sai rồi, anh đừng giận mà. Anh mắng tôi, đánh tôi cũng được, đừng đuổi tôi đi…”

Kiều Thần và Yến Lan đã học chung từ hồi cảnh sát học viện, nghe vậy lập tức biết có chuyện. Hắn liếc nhìn đội cảnh sát đường thủy đã lên thuyền, nói: “Vãi! Đừng bảo là thật đấy nhé?!”

Yến Lan gật đầu, phun ra một chữ: “Thật.”

Bàng Quảng Long nhìn họ một lúc, sau đó lùi lại liên tục: “Đừng mà… Chiều nay tôi còn đi xem mắt nữa đấy!”

Bạch Trạch vẫn còn ngơ ngác nhìn ba người họ. Khi não hắn còn chưa kịp xử lý thông tin, khứu giác đã hoạt động trước.

“Cái này cái này…” Bạch Trạch bị mùi nồng nặc xộc vào đến mức không dám thở mạnh, bịt mũi nói, “Cái gì đây?”

Bàng Quảng Long vỗ vai Bạch Trạch, hỏi: “Ê, thần thú, thời thượng cổ có ‘hiện tượng trương phình tử thi’ không?”

[2] Hiện tượng trương phình tử thi - 巨人观: Đây là một hiện tượng đặc biệt trong quá trình phân hủy xác chết, thường xảy ra trong điều kiện môi trường ấm áp và ẩm ướt.

Đặc điểm của hiện tượng trương phình tử thi:

Sưng phồng cơ thể: Do sự tích tụ của khí phân hủy bên trong, cơ thể phình to một cách bất thường. Mặt, thân và tứ chi đều sưng to.

Thay đổi màu da: Da có thể chuyển sang màu xanh lục, đen hoặc tím, và xuất hiện các bọng nước.

Mắt lồi: Nhãn cầu có thể lồi ra do sưng phù.

Lưỡi thè ra: Lưỡi có thể thè ra khỏi miệng do sưng phồng.

Bụng phình to: Bụng phình to rõ rệt do khí tích tụ.

Rụng tóc: Tóc trên cơ thể có thể bị rụng.

Thời gian xảy ra: Hiện tượng này thường xảy ra từ vài ngày đến vài tuần sau khi chết, tùy thuộc vào nhiệt độ, độ ẩm môi trường và tình trạng của tử thi.

[3] Bạch trạch là một loài linh vật trong thần thoại Trung Hoa và Á Đông. Tên "Bạch trạch" mang nghĩa là "đầm lầy trắng". Theo truyền thuyết, Hoàng Đế đã gặp Bạch trạch khi ông đang trên đường vi hành ở các vùng lãnh thổ phía Đông của mình.

Bàng Quảng Long là kiểu người nói nhiều như súng liên thanh, càng căng thẳng càng thích đùa. Yến Lan hiểu rõ thói quen này của hắn nên không để ý, chỉ bảo với Bạch Trạch: “Bạch, đi gọi cậu pháp y kia qua đây, rồi về xe ngồi đi.”

“Cảm ơn đội trưởng Yến——” Bạch Trạch lao đi với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

“Cậu pháp y” mặc nguyên bộ đồ khám nghiệm của cảnh sát, bước vào trong khu vực phong tỏa, nở một nụ cười rạng rỡ: “Chào Yến Chi… Đội trưởng Yến! Tôi là Tô Hành, hành trong hành tẩu. Tôi là đồ đệ của Viện trưởng Vương.”

[4] Tô Hành - 苏行. Hành (行) trong hành tẩu - đi bộ (行走)

Bàng Quảng Long lén giơ ngón cái với Tô Hành, cậu cũng lè lưỡi, hai người ngầm hiểu mà cười nhẹ——May quá, không gọi sai.

Gần như tất cả mọi người đều tự động đưa cách gọi “Yến Chi” vào danh sách đen, tuyệt đối không nhắc đến. Không phải vì lý do gì đặc biệt, mà chỉ vì họ Yến này. Ở Bình Lộ, một thành phố phía Bắc có tiêu chuẩn phát âm phổ thông khá tốt, gọi là “Yến Chi” vốn không có vấn đề gì. Nhưng hai năm trước, có mấy cảnh sát hình sự từ nơi khác đến Bình Lộ điều tra vụ án, với giọng địa phương của họ, “Yến Chi” nghe thế nào cũng giống “Phấn má hồng” (Yānzhī). Mỗi lần bị gọi như vậy, mặt Yến Lan lại đen thêm một phần, đến mức sau khi họ đi rồi, theo lời Bàng Quảng Long mô tả riêng tư, thì Yến Lan “có thể vào vai Bao Công mà không cần hóa trang.” Về sau, mọi người đổi thành “Đội trưởng Yến” luôn, mỗi khi có người mới, Bàng Quảng Long đều âm thầm nhắc nhở trước.

[5] Yến Chi (晏支 - Yàn zhī) được mọi người chuyển sang Yến Đội, đội trưởng Yến (晏队), tuy nghĩa không khác là mấy nhưng mà như giải thích ở trên. Gọi Yến Chi nghe cứ như Yên Chi - phấn má hồng ( 胭脂 - yānzhī)

Hôm nay là lần đầu tiên Tô Hành gặp Yến Lan, suýt thì quên mất chuyện này. May mà vừa thốt ra đã thấy không ổn, lập tức sửa lại ngay.

Yến Lan gật đầu ra hiệu với Tô Hành, sau đó nhìn sang bên cạnh. Cậu cũng không để ý đến vẻ lạnh lùng của anh, khoanh tay lại rồi lại đi loanh quanh xe cảnh sát lấy đồ.

Lúc này, một cảnh sát trẻ đeo một vạch một sao chạy đến bên họ, cẩn thận hỏi: “Ừm… tôi là cảnh sát Lưu Thanh Nguyên, thuộc phân cục khu Tây. Xin hỏi, các anh là lãnh đạo bên Cục Thành phố ạ?”

“Bọn tôi là người của Cục Thành phố,” Bàng Quảng Long vỗ vai Lưu Thanh Nguyên, “Đừng căng thẳng, không cần gọi lãnh đạo đâu. Tôi là Bàng Quảng Long, cứ gọi tôi là anh Bàng là được.”

Bàng Quảng Long và Lưu Thanh Nguyên bên này đang trò chuyện rôm rả, còn bên kia Kiều Thần hạ giọng hỏi: “Cậu thực sự để ý đến Bạch Trạch đấy à?”

Yến Lan: “Cậu định nói gì?”

Kiều Thần ghé sát hơn, nói: “Đừng bắt nạt thằng bé. Người ta còn trẻ, một mình rời quê đến đây kiếm hơn ba nghìn tệ một tháng, chúng ta nên chăm sóc cậu ấy, nhưng cậu phải nghĩ kỹ, chăm sóc kiểu nào đấy.”

Yến Lan đút hai tay vào túi áo hoodie, chỉ đáp một chữ: “Ờ.”

“Ờ cái gì mà ờ?! Tôi nói chuyện nghiêm túc đấy!” Kiều Thần dùng khuỷu tay huých Yến Lan một cái, “Cậu rốt cuộc nghĩ thế nào?”

Yến Lan nói: “Trong giờ làm việc không nói chuyện riêng. Không nghe thấy à? Hay cậu nghĩ tôi không dám nói cậu?”

“Được! Tôi không nói nữa! Sếp cứ tùy ý!”

Yến Lan: “Bớt làm mặt có ý sâu xa đi. Thằng nhóc đó không phải gu của tôi.”

Kiều Thần bĩu môi: “Càng già càng cứng mồm. Nói thật một câu khó lắm à?”

Yến Lan không đáp, lấy từ túi ra một gói khẩu trang mới ném cho Kiều Thần, rồi sải bước rời khỏi khu phong tỏa, tựa vào lan can đá châm thuốc hút.

4 giờ 25 phút sáng, thi thể được vớt lên.

Mùi hôi thối khó tả khiến tất cả mọi người tại hiện trường theo phản xạ lùi lại. Tô Hành đưa một bộ đồ khám nghiệm và mặt nạ phòng độc cho Yến Lan, ra hiệu bảo anh mặc vào, sau đó bước tới bên cạnh thi thể.

Kiều Thần đứng bên cạnh, bịt mũi nói: “Nghĩ lại xem cậu vừa làm gì đi, không thấy hổ thẹn à? Người ta dù gì cũng là pháp y, dù trẻ tuổi cũng không đến mức thấy hiện tượng trương phình tử thi mà sợ mềm chân, cậu xem thường quá rồi đấy.”

Yến Lan không để ý đến Kiều Thần, nhanh chóng mặc đồ khám nghiệm, đeo mặt nạ phòng độc rồi bước đến bên thi thể. Xác chết đã trương phình hoàn toàn, mặt mày dữ tợn, hai mắt lồi ra, môi lật ngược, đầu lưỡi thè ra. Trên da có nhiều vết bẩn màu xanh lục sẫm, thêm vào đó thi thể này vốn dĩ được vớt từ dưới nước lên, khiến cả khu vực đặt xác trở nên ướt nhẹp, dòng nước xám xanh nhớp nháp chảy tràn khắp nơi.

“Có nhận định gì không?” Yến Lan hỏi.

Tô Hành xua tay đuổi lũ ruồi, rồi dùng nhíp gắp những sinh vật vẫn còn đang ngọ nguậy trên bề mặt thi thể bỏ vào lọ, nói: “Thi thể đã phân hủy nghiêm trọng. Dựa vào nhiệt độ môi trường, nhiệt độ nước và mức độ phát triển của lũ dòi này, có thể suy đoán thời gian tử vong là hơn 7 ngày. Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng xác từng bị đặt trong môi trường nhiệt độ cao.”

Thi thể đã biến dạng đến mức khó nhận diện, Yến Lan quan sát một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Nam hay nữ?”

“Nam.” Tô Hành giải thích, “Xương chậu của nam nhỏ và hẹp, lồng ngực rộng, cơ ngực phát triển hơn cơ mông, trọng tâm cơ thể nghiêng về phía trước. Do đó, thi thể nam giới khi nổi trên mặt nước thường ở tư thế sấp. Vừa rồi xác này cũng ở tư thế sấp khi được vớt lên, đây là một trong những căn cứ để chúng tôi xác định giới tính của thi thể đã phân hủy nghiêm trọng.”

Đây là kiến thức pháp y chuyên sâu, Yến Lan không hiểu rõ lắm, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Đợi Tô Hành nói xong, anh lại hỏi: “Xác định được nguyên nhân tử vong không?”

Tô Hành lắc đầu: “Không, phải về giải phẫu mới biết được.”

“Vậy đưa về trước đi.” Yến Lan nói.

Tô Hành ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Yến Lan, nói: “Đội trưởng Yến, anh có thể lại đây một chút không?”

Yến Lan bước tới bên cạnh cậu, hỏi: “Sao thế?”

Tô Hành giơ tay lên: “Có thể cho tôi mượn một chút sức không? Chân tôi tê quá rồi.”

Yến Lan khẽ hừ một tiếng, đưa cánh tay ra trước mặt cậu. Tô Hành bám vào cánh tay anh, từ từ đứng dậy, giậm chân mấy cái, rồi thu tay lại cảm ơn: “Cảm ơn đội trưởng Yến.”

Yến Lan ra hiệu cho người đến khiêng thi thể đi, vừa đi vừa dặn: “Bàng, Bạch, hai người về trước. Kiều Thần, cậu nói chuyện với bên phân cục Tây Khu cho rõ ràng, tôi đợi trên xe. Tô——”

“Trời ơi, Tô ơi! Cậu sao vậy?” Kiều Thần vừa nói vừa chạy về phía Tô Hành.

Yến Lan nghe tiếng thì nhìn lại, thấy Tô Hành đang nôn thốc nôn tháo ở một bên.

Anh lắc đầu, không quan tâm nữa mà đi thẳng đến trước mặt cục trưởng phân cục khu Tây, Tằng Thành: “Cục trưởng Tằng, vất vả rồi.”

Tằng Thành vội vàng cười cười, móc bao thuốc ra nói: “Không vất vả không vất vả, lãnh đạo Cục Thành phố đích thân xuống chỉ đạo công tác, chúng tôi phối hợp là đương nhiên! Cậu hút điếu không?”

“Không.” Yến Lan từ chối sự lấy lòng của ông ta, lạnh nhạt nói, “Cục trưởng Tằng còn phải vất vả thêm một chút nữa, việc rà soát, điều tra tôi giao cho anh.”

Tằng Thành lộ vẻ khó xử: “Chuyện đó… Đội trưởng Yến à, cậu cũng thấy rồi đấy, xung quanh khu Tiễn Hải này nào là hộ kinh doanh, nào là di tích văn hóa, lại còn rất nhiều nhà dân nữa, độ khó cao lắm…”

Yến Lan khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Tằng Thành từ trên cao: “Xung quanh Tiễn Hải có tổng cộng 23 con hẻm, 1.145 hộ dân, trong đó có 877 hộ có người ở thường xuyên. Tổng số quán bar, nhà hàng là 167, trong đó 81 quán hoạt động suốt đêm. Theo quy định, tất cả quán bar, nhà hàng đều lắp đặt camera giám sát, còn hệ thống camera của thành phố đã phủ kín khu Tiễn Hải từ hai năm trước. Riêng di tích văn hóa, càng không thể không có giám sát. Tôi chưa hề yêu cầu điều tra khách du lịch, một nhiệm vụ khó khăn và vô lý, vậy nên tôi không hiểu cục trưởng thấy khó ở điểm nào?”

“……” Tằng Thành há hốc miệng nửa ngày, cuối cùng ấp úng nói: “Không… không có khó khăn gì… Cảnh sát nhân dân không sợ gian khổ!”

“Cảm ơn anh.” Yến Lan khẽ gật đầu với Tằng Thành, sau đó xoay người đi về phía xe cảnh sát.

Tằng Thành nhìn theo bóng lưng anh, thấp giọng chửi một câu: “Đúng là Diêm Vương thật sự!”

Khi Yến Lan quay lại xe cảnh sát, Tô Hành đang ngồi trong xe, mặt trắng bệch, thở hổn hển. Kiều Thần bên cạnh cầm cốc nước, lo lắng nhìn cậu.

Thấy Yến Lan trở lại, Tô Hành lập tức ngồi thẳng dậy: “Đội trưởng Yến!”

Yến Lan hỏi: “Lần đầu tiên thấy hiện tượng trương phình tử thi à?”

Tô Hành lắc đầu, nói: “Tôi không sao rồi, đội trưởng Yến cứ yên tâm, không cần gọi thầy tôi đến đâu.”

“Đi thôi.” Yến Lan đi về phía ghế lái.

Kiều Thần ngạc nhiên hỏi: “Xe của cậu đâu?”

“Đã nói là tôi chạy bộ tới mà.” Yến Lan ngồi vào ghế lái, khởi động xe, “Dọc đường toàn đèn đỏ, lại còn giới hạn tốc độ, chạy bộ tới còn nhanh hơn.”

Kiều Thần trợn mắt: “Không nói chuyện được với mấy người có tiền ở trung tâm thành phố! Đúng là quá sốc!”

Tô Hành ngồi yên trên ghế sau, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi xe chạy lên đường chính, cửa kính bên phía cậu bị hạ xuống một nửa, làn gió sớm mùa hè ùa vào, cuốn đi cảm giác nghẹn tức trong lồng ngực.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy Yến Lan vẫn đang nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng trả lời Kiều Thần một câu, có vẻ như động tác hạ kính xe lúc nãy hoàn toàn chỉ là vô thức.

Tô Hành nghĩ: Vị “Diêm Vương” này, có lẽ cũng không đáng sợ đến vậy.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play