Trong lúc chờ cà phê, Yến Lan nhìn Tô Hành, nói: "Có gì thì nói đi."

Tô Hành: "Tôi chỉ là… Đội trưởng Yến, tôi không cố ý đâu."

"Cái gì?"

"Ờm… Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thực ra căn hộ này rất tốt…"

Yến Lan ngồi thoải mái trên chiếc ghế cao cạnh quầy bếp, nói: "Hà, tôi còn tưởng chuyện gì, không sao, căn hộ này đúng là kỳ quặc thật, cậu cũng đâu có nói sai."

Thấy Yến Lan thực sự không để tâm, Tô Hành mới hơi thở phào một chút.

Yến Lan nói: "Người trong đội đều từng đến nhà tôi rồi, cậu đừng căng thẳng, đến vài lần là quen thôi. Vừa rồi tôi buồn ngủ quá, nếu không thì đã tự lái xe về rồi."

Tô Hành gật đầu.

Yến Lan rót một cốc cà phê, đẩy đến trước mặt Tô Hành: "Đường ở bên tay trái cậu, sữa trong tủ lạnh."

Tô Hành: "Cảm ơn đội trưởng Yến, tôi không thêm gì cả."

Yến Lan lại rót cho mình một cốc, nói: "Lớn tuổi rồi, thức trắng một đêm là chịu không nổi nữa."

Tô Hành cười một chút, nói: "Đội trưởng Yến trông đâu có già."

"Thì cũng chỉ là trông không già thôi." Yến Lan nhấp một ngụm cà phê, "Qua ba mươi rồi, tâm trạng và thể trạng thực sự không còn như trước nữa. Cậu còn trẻ, tôi mà thế này thì chỉ là đang cố tỏ ra trẻ trung thôi."

Tô Hành không nói gì nữa, Yến Lan cũng chẳng để tâm, hai người cứ thế ngồi đối diện nhau, lặng lẽ uống cà phê.

Đến lần thứ tư Tô Hành kéo áo của mình, cuối cùng Yến Lan cũng lên tiếng: "Ghế nhà tôi không thoải mái à?"

Tô Hành liên tục xua tay: "Không phải đâu đội trưởng Yến, anh đừng hiểu lầm, chỉ là… cái nhãn áo sau lưng nó cọ vào da."

Yến Lan lấy một chiếc kéo nhỏ từ bên cạnh: "Để tôi cắt giúp cậu."

"Tôi tự làm được mà."

"Chẳng lẽ cậu có mắt sau lưng hay định cởi trần trước mặt tôi?"

Tô Hành ngớ người, sau đó cúi đầu nói: "Cảm ơn đội trưởng Yến."

Yến Lan cầm kéo đi ra phía sau lưng Tô Hành: "Đừng có động đậy, tôi mà cắt vào da cậu thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Tô Hành "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế. Qua lớp áo, cậu cảm nhận được hơi ấm từ tay Yến Lan, còn cả nhịp thở nhàn nhạt của anh nữa. Thực ra gáy của Tô Hành rất nhạy cảm, ngay khoảnh khắc Yến Lan chạm vào, cậu đã nổi cả da gà, nhưng vì câu nói ban nãy của anh, cậu đành cố gắng giữ nguyên tư thế, không dám động đậy.

Khoảng năm phút sau, Yến Lan vỗ nhẹ lên vai Tô Hành: "Xong rồi, thả lỏng đi, đừng căng thẳng nữa."

Tô Hành thở phào một hơi, lại cảm ơn Yến Lan.

Yến Lan nói: "Gáy cậu hơi đỏ đấy, nếu khó chịu thì bôi chút kem dưỡng da vào."

Tô Hành giơ tay sờ lên chỗ đó, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu khựng lại.

Yến Lan hỏi: "Sao thế?"

Tô Hành rụt tay về, nói: "Đội trưởng Yến, anh có thể chụp giúp tôi cái lưng không? Tôi nghĩ là tôi đã biết vết hằn trên lưng ba thi thể kia là gì rồi!"

"Dùng điện thoại của cậu nhé." Yến Lan cầm lấy điện thoại của Tô Hành, đi ra sau lưng cậu chụp mấy tấm ảnh, sau đó trả lại: "Xem đi."

Tô Hành cầm lấy điện thoại, cẩn thận quan sát. Cậu muốn tiếp tục lật xem ảnh chụp thi thể trong album để đối chiếu, nhưng phát hiện điện thoại vẫn luôn khóa, vừa rồi Yến Lan chỉ dùng chế độ chụp ảnh nhanh trên màn hình khóa. Tô Hành lập tức mở khóa, nhưng đúng khoảnh khắc lướt màn hình, cậu đã hối hận. Cậu luống cuống đóng ngay trang đang mở—trang từ điển bách khoa toàn thư về Yến Diệu.

Lúc nãy Yến Lan bất ngờ xuống lầu, cậu hoảng quá nên khóa màn hình luôn, mà giờ thì anh đang đứng ngay cạnh, chắc chắn đã nhìn thấy hết màn hình điện thoại của cậu. Đúng là xấu hổ chết mất! Lén điều tra thân thế lãnh đạo, còn bị lãnh đạo bắt quả tang, Tô Hành thậm chí còn tưởng mình vừa nghe thấy một tiếng cười khẽ không rõ ràng từ Yến Lan.

"Xem ảnh có phát hiện gì không?" Giọng điệu của Yến Lan không còn mềm mại như lúc tán gẫu ban nãy nữa, mà đã trở lại trạng thái nghiêm túc khi làm việc.

Tô Hành nhanh chóng mở ảnh chụp thi thể trước đó để so sánh.

Yến Lan "chậc" một tiếng, quay đầu sang hướng khác: "Đúng là học trò của thầy Vương, ảnh trong album điện thoại của hai người, người bình thường chắc không chịu nổi."

Tô Hành không đáp lại, chỉ tập trung đối chiếu từng bức ảnh, hồi lâu sau mới nói: "Đội trưởng Yến, trên vùng da gần đốt sống cổ C6-C7 của ba thi thể này—à, chính là đốt sống cổ thứ sáu và bảy—đều có vết trầy xước nhẹ. Lúc đầu tôi không nghĩ ra là do đâu, nhưng bây giờ thấy rất giống vết cọ xát từ nhãn mác quần áo hoặc thứ gì đó tương tự."

Yến Lan đặt nhãn mác vừa cắt xuống tay Tô Hành: "Lát nữa về làm thí nghiệm đối chiếu đi."

Tô Hành gật đầu, hỏi: "Vậy chúng ta quay về bây giờ?"

Yến Lan chỉ vào cốc cà phê: "Uống hết rồi hẵng về."

"Ồ…" Tô Hành cẩn thận cất nhãn mác đi, rồi cầm tách cà phê lên, bây giờ cậu có hơi không dám nhìn Yến Lan.

Yến Lan không quay lại phía đối diện quầy bếp, mà tùy tiện kéo chiếc ghế bên cạnh Tô Hành ngồi xuống, nói: "Yến Diệu là cậu ruột của tôi."

"Hả?"

"Không phải cậu đang tra cứu ông ấy à?" Yến Lan dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên điện thoại của Tô Hành, "Ông ấy là cậu út của tôi, tôi theo họ mẹ."

"Xin lỗi, tôi không có ý…"

Yến Lan nói: "Không sao. Tôi đang ở ngay đây, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi, tôi còn biết nhiều hơn cả Baidu đấy."

Tô Hành nhấp một ngụm cà phê, rồi lắc đầu nói: "Tôi thật sự không phải muốn xâm phạm đời tư của lãnh đạo. Tôi chỉ là tò mò… căn hộ này chắc chắn rất đắt."

Yến Lan: "Giá mỗi mét vuông không đắt lắm, hồi mở bán là mười vạn một mét vuông. Nhưng mỗi căn đều trên hai trăm mét vuông, nên tính ra thì không rẻ. Đương nhiên tôi không cần trả tiền, đây là ông ấy để lại cho tôi. Căn hộ này vốn là phòng mẫu, tôi cũng chẳng thay đổi gì, cứ thế mà ở. Sáu phòng ngủ, sáu phòng vệ sinh, ba phòng khách, cái kiểu căn hộ kỳ quái này chỉ có ông ấy mới nghĩ ra được. Nhưng đám người Kiều Thần rất thích, tụ tập ở chỗ tôi không lo tranh nhau nhà vệ sinh."

"Đúng là giàu có thật." Tô Hành cảm thán từ tận đáy lòng.

Yến Lan uống cạn cà phê trong cốc, thản nhiên nói: "Có tiền cũng vô dụng, chẳng đổi lại được thứ tôi muốn."

Tô Hành ngẩng đầu nhìn Yến Lan, nhưng thần sắc anh vẫn bình thản như trước: "Đi thôi, về đội."

Tô Hành: "Tôi rửa cốc xong rồi đi."

Yến Lan vươn tay bỏ cả hai chiếc cốc vào máy rửa bát: "Công nghệ sinh ra là để giải phóng đôi tay."

Tô Hành theo Yến Lan ra gara, Yến Lan nói: "Đúng lúc cậu ở đây, tôi lấy xe mình luôn."

Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, nếu Yến Lan lại đi cùng xe với cậu, chắc cậu không biết phải nói gì để bớt ngại mất.

Vừa về đến đội cảnh sát, Tô Hành liền chui vào phòng pháp y, còn Yến Lan thì dẫn Kiều Thần sang phân cục khu Tây. Đến buổi chiều, cả đội lại tập trung ở phòng họp phân tích tình hình.

Lâm Hoan kết nối máy tính với màn hình lớn, nói: "Tôi đã kiểm tra hết các cuộc gọi và tin nhắn của ba nạn nhân, phát hiện ba đoạn trò chuyện đáng ngờ. Đầu tiên là với Đoạn Trác, người có tên 'Xuân Tàn', rất có thể đây là người cuối cùng gặp Đoạn Trác. Xem qua nội dung trò chuyện, hai người họ có quan hệ tình cảm. Thứ hai là tài khoản WeChat có tên 'π'—chính là ký hiệu số pi, cô ta tự xưng là sinh viên ôn thi cao học, từ hỏi bài vở dần dà chuyển sang tán tỉnh La Bình Văn. Còn người gần đây trò chuyện nhiều với Trương Minh Chí có tên là 'Bình Đạm', hai người hẹn gặp nhau vào ngày 18, cũng chính là ngày Trương Minh Chí chết, từ nội dung có vẻ như họ đã gặp rồi."

Yến Lan nghe xong liền hỏi: "Cậu thấy sao?"

"Tôi nghi ngờ đây là cùng một người." Lâm Hoan giải thích: "Dù là ba tài khoản WeChat khác nhau, nhưng từ thói quen sử dụng ngôn ngữ trong tin nhắn có thể thấy phong cách gần như giống hệt."

Bàng Quảng Long hỏi: "Nhìn ra kiểu gì?"

Lâm Hoan hiển thị ba đoạn tin nhắn trên màn hình lớn rồi nói: "Đây là đoạn trò chuyện giữa ba nạn nhân và ba tài khoản đáng ngờ, mọi người nhìn tin nhắn của đối phương xem. Thứ nhất, đối phương có thói quen diễn đạt đầy đủ, tức là mỗi tin nhắn đều diễn đạt trọn vẹn một ý. Thứ hai, người này rất thích dùng dấu câu, như dấu phẩy, dấu chấm, dấu chấm lửng, dấu hỏi v.v… hơn nữa cách dùng rất chuẩn xác. Thứ ba, đối phương thường xuyên sử dụng biểu tượng cảm xúc mặt vàng mặc định của WeChat, và thường gửi liền ba biểu tượng cùng lúc. Thứ tư, nếu phát hiện sai chính tả, người này sẽ chủ động sửa lại."

Bàng Quảng Long nhướng mày: "Nhưng đây đều là những thói quen nhỏ thôi mà? Trong đội ta cũng có người dùng dấu câu đầy đủ như Tiểu Tô với Thần Thú, đội phó Kiều thì luôn sửa lỗi chính tả, còn lão Vương bên phòng pháp y thì một tin nhắn có thể nói đến tám chuyện khác nhau…"

"Khụ…"

"Đội trưởng, tôi không có ý gì khác đâu! Đừng mách lẻo đấy!"

Yến Lan không để ý đến hắn, chỉ ra hiệu cho Lâm Hoan nói tiếp.

Lâm Hoan nói: "Ba người khác nhau lại có cùng bốn thói quen này, hơn nữa trùng hợp là cả ba đều có quan hệ với ba nạn nhân, rồi lại trùng hợp lần nữa là họ đều liên hệ với nạn nhân trước khi chết, và sau đó cùng biến mất. Xác suất chuyện này xảy ra là bao nhiêu?"

"Đều biến mất rồi à?" Bàng Quảng Long hỏi.

Lâm Hoan gật đầu: "Không những biến mất, mà ba tài khoản WeChat này chỉ tồn tại để trò chuyện với ba nạn nhân. Dữ liệu từ phía nhà cung cấp phần mềm cho thấy, mỗi tài khoản chỉ có duy nhất một bạn bè, chính là ba nạn nhân tương ứng. Sau khi họ qua đời, ba tài khoản này đều không đăng nhập lại lần nào, số điện thoại đăng ký cũng đã bị hủy."

"Vậy có thể định vị không?" Kiều Thần truy hỏi.

Lâm Hoan lắc đầu: "Tài khoản WeChat đều sử dụng phần mềm định vị ảo, đã bàn giao cho tổ kỹ thuật nhưng vẫn chưa có kết quả. Còn số điện thoại thì càng quỷ dị hơn, gần như chưa bao giờ mở máy, càng không dùng dữ liệu di động."

Bàng Quảng Long cau mày: "Thế thì dùng bằng cách nào?"

"WiFi di động." Lâm Hoan giải thích, "Điện thoại bật chế độ máy bay, tắt toàn bộ chức năng liên lạc, gần như đã tránh được định vị qua trạm phát sóng và dữ liệu di động, dùng WiFi di động để lên mạng và nhắn tin WeChat, tương đương với việc sử dụng một số điện thoại khác."

Yến Lan gõ gõ mặt bàn rồi nói: "Tiếp tục điều tra. Quan hệ xã hội của nạn nhân, bất kỳ ai biết họ có vấn đề trong chuyện tình cảm đều phải được chú ý đặc biệt. Mở rộng mạng lưới điều tra, tìm điểm giao nhau. Nếu hung thủ thật sự là cùng một người, thì trong vòng tròn xã hội của các nạn nhân chắc chắn sẽ có điểm chung."

Lúc này, Lưu Nghị đẩy cửa bước vào, nói: "Khu Bình Khâu! Toàn đội xuất hiện trường!"

"……"

"Đệt!"

"Lại nữa?!"

Ba phút sau, ba chiếc xe cảnh sát hú còi lao vút về phía khu Bình Khâu.

Khu Bình Khâu là khu thương mại nổi tiếng nhất ở Bình Lộ, hầu như doanh nghiệp nào có chút danh tiếng cũng đều có văn phòng tại đây, thậm chí một số tập đoàn lớn còn đặt hẳn trụ sở chính. Một buổi chiều giữa tuần, ngay tại khu thương mại đông đúc lại phát hiện xác chết trôi, đây chẳng khác nào thách thức cảnh sát một cách trắng trợn. Cả đội ai cũng đau đầu.

Thi thể được phát hiện trong đài phun nước ở quảng trường vòng tròn giữa bốn tòa cao ốc văn phòng. Ngoài hàng rào cảnh giới, đám đông vây kín chật ních, còn có các đài truyền hình và báo mạng địa phương nhanh chóng kéo tới khiến hiện trường vô cùng hỗn loạn.

"Đây là thi thể thứ tư được phát hiện trong vòng một tuần ở thành phố này, cảnh sát vẫn chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố nào về chuỗi vụ án mạng liên hoàn này…"

"Vụ án xác trôi gây chấn động thành phố lại có thêm một nạn nhân…"

"Chào mừng quý vị đến với bản tin đột phá của thành phố Bình Lộ. Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại khu Bình Khâu…"

"Chúng ta có thể thấy lực lượng cảnh sát đã có mặt tại hiện trường…"

Yến Lan nhìn về phía hàng rào cảnh giới, nơi đám phóng viên và người dân đang chen chúc, sau đó quay sang nói: "Phó cục trưởng Lưu, vất vả cho chú rồi."

Nói xong liền dẫn theo đội viên xuống xe.

"Cậu…!" Lưu Nghị nghiến răng mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn nhanh chóng chỉnh lại mũ và cảnh phục, sải bước "hào hùng hy sinh" tiến về phía đám phóng viên.

Bên này, Tô Hành và Vương Quân sau khi hoàn tất việc chụp ảnh dấu vết liền vào hiện trường tiến hành khám nghiệm sơ bộ.

"Vỡ xương sọ lõm, bộ phận sinh dục bị cắt." Tô Hành thở dài, "Lại thêm một người…"

Yến Lan hỏi: "Thời gian tử vong?"

Tô Hành đáp: "Trong vòng 24 giờ."

Vương Quân cẩn thận kiểm tra thi thể, sau đó nói: "Yến Lan, thi thể này sẽ là đột phá đấy. Có muốn xem chúng tôi khám nghiệm tử thi không?"

Yến Lan và Tô Hành đều sửng sốt nhìn ông, Vương Quân cười cười, quay sang Tô Hành: "Gặp phải thi thể có mức độ tương đồng cao, nghi ngờ là nạn nhân của một vụ án liên hoàn, việc đầu tiên cần làm là loại bỏ định kiến ban đầu. Hãy luôn nhớ rằng, mỗi thi thể từng là một con người sống, nên mỗi thi thể đều có nét đặc thù riêng."

Tô Hành nghiêm túc gật đầu, nói: "Em hiểu rồi, thưa thầy."

Vương Quân chỉ vào vết cắt ở bộ phận sinh dục của nạn nhân: "Tô Hành, em thử xem lại đi."

Tô Hành di chuyển đến bên cạnh thi thể, quan sát tỉ mỉ một lúc rồi nói có phần không chắc chắn: "Vết cắt này đúng là có phản ứng sinh học, nhưng nhìn qua lại thấy có gì đó không ổn…"

"Trải nghiệm cận tử." Vương Quân giải thích, "Những vết thương cơ học hình thành trong giai đoạn hấp hối của con người, phản ứng sinh học của vết thương rất phức tạp, đôi khi có, đôi khi hoàn toàn không có. Thương tích cận tử là loại khó giám định nhất. Tô Hành, em học rất tốt, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm, cứ từ từ tích lũy."

[1] Trải nghiệm cận tử là một trải nghiệm được kể lại bởi một người suýt chết hoặc đã bị chết lâm sàng và được cứu sống. Một số nhà khoa học tin rằng trải nghiệm này có thể được giải thích bằng các ảo giác do bộ não đang chết dần tạo ra.

Yến Lan xen vào: "Lão Vương, nói sao cho tôi hiểu đi."

Vương Quân cười nói: "Nói đơn giản, điểm khác biệt của thi thể này so với ba nạn nhân trước là thời điểm bộ phận sinh dục bị cắt bỏ. Ba người trước đều có phản ứng sinh học rõ ràng, suy đoán là bị cắt khoảng một tiếng trước khi chết. Nhưng nạn nhân lần này lại bị cắt ngay sát thời điểm tử vong. Dựa trên khám nghiệm trước đó, hung thủ là kẻ rất cẩn thận và kỹ tính, chưa từng để lại quá nhiều dấu vết trên thi thể. Đây đã là xác chết thứ tư mà chúng ta tìm thấy. Yến Lan, cậu biết đấy, kẻ giết người hàng loạt thường 'tiến bộ' theo từng vụ, đáng lẽ chúng ta phải càng ngày càng khó tìm ra manh mối, nhưng lần này hắn đã mắc sai lầm."

Yến Lan: “Nói cách khác, nạn nhân này rất có thể giúp chúng ta tìm ra hung thủ?”

Vương Quân nhìn Yến Lan, đáp: “Có lẽ vậy. Nhưng cậu cũng đừng mất cảnh giác. Loại hung thủ này một khi nhận ra mình phạm sai lầm, e rằng sẽ tiếp tục ra tay để trả đũa.”

Yến Lan còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh rút điện thoại ra nhìn, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói: “Tôi đi một chuyến, mấy người cứ làm trước đi.”

Tô Hành nhìn theo hướng Yến Lan rời đi, thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom yên tĩnh đậu ven đường. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, lúc này mới thấy bốn chữ to tướng “Tập đoàn Hi Diệu” trên tòa nhà văn phòng phía Đông. Tô Hành khẽ bật cười—Yến Lan lần này phá án ngay trước cửa nhà mình rồi.

Tô Hành hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, sau đó hạ giọng nói với Vương Quân: “Thầy ơi, em thấy hơi khó chịu, em qua bên kia nghỉ một lát nhé.”

Vương Quân lập tức ngẩng đầu hỏi: “Có mang thuốc theo không?”

Tô Hành gật đầu: “Có mang ạ. Em đi tìm chỗ nào vắng người ngồi một chút, không sao đâu, thầy đừng lo.”

“Đi nhanh đi!” Vương Quân nói, “Cầm theo điện thoại, có chuyện gì lập tức gọi cho thầy.”

Ở phía bên kia, Yến Lan đi ra khỏi khu vực phong tỏa, lách qua đám đông, vòng qua phía bên kia quảng trường rồi đến trước chiếc xe. Thư ký của Yến Diệu đã đứng chờ bên cạnh, thấy Yến Lan đến thì lập tức mở cửa xe cho anh.

“Có chuyện gì?” Yến Lan lên xe, không hề khách sáo, hỏi thẳng.

“Nhóc con cháu, cháu không thể nói chuyện với cậu mình tử tế một chút sao?”

Yến Lan nhướng mày: “Cậu út đại nhân, có chỉ thị gì không ạ?”

Yến Diệu bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Yến Lan, một lúc sau mới nói: “Thôi được rồi, tính tình này của cháu cũng chẳng biết là giống ai.”

“Tự mình lớn lên, không giống ai cả. Có chuyện thì nói nhanh, cháu bận lắm.”

“Lan Lan!”

Yến Diệu cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Yến Lan, lập tức đổi giọng: “Được rồi, đội trưởng Yến, cậu là một công dân hợp pháp, muốn cung cấp thông tin cho cảnh sát nhân dân, cháu có nghĩa vụ tiếp nhận chứ?”

Quả nhiên, thái độ của Yến Lan dịu lại đôi chút, anh hỏi: “Thông tin gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play