Quảng Bình vương phủ xưa nay không tham dự việc triều đình. Tiểu Quận vương Ân Văn Bình không hứng thú với những thứ khác, chỉ ham thích cầm kỳ thi họa, lấy giấy mực làm bạn, thi thư làm vui. Thường lui tới với vài người bạn tâm giao, nhờ vậy mà cũng gây dựng được chút danh tiếng.
Trong kinh thành, những văn nhân thi sĩ được mời tham dự Quần Anh yến đều xem đó là niềm vinh dự.
Tất nhiên, ngoại trừ Tạ Kính Uyên.
Hắn là võ tướng, đối với mấy trò văn nhã thư họa thì không có hứng thú. Nhìn đám thư sinh đạo mạo kia cao giọng luận bàn, hắn chỉ muốn rút kiếm đánh với họ một trận.
Nhưng Sở Hi Niên lại khá thích thú, dù không có thiệp mời vẫn quyết định đi. Khi Thái tử rời đi, hắn liền theo Tạ Kính Uyên về phòng: “Tướng quân thường ngày chỉ ru rú trong nhà, giờ cũng là lúc ra ngoài hít thở không khí. Hơn nữa, Quần Anh yến ngư long hỗn tạp, biết đâu có thể thăm dò được chút tin tức?”
Tạ Kính Uyên cười khẩy: “Ta nói không đi là không đi.”
Dù Sở Hi Niên nói gì, hắn cũng không thèm nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play