“Cô vừa nhận được tin trong cung, Hoàng thượng có ý muốn phái Lão Ngũ tiến quân lên phương Bắc để bình định phản quân, chỉ trong vài ngày nữa sẽ ban chỉ. Phương Bắc cách xa kinh thành, núi cao sông sâu, mà chiến trường thì đao kiếm vô tình, quả thực là cơ hội tốt để chúng ta mai phục trên đường mà ra tay.”
Sở Hi Niên vừa rời đi, Thái tử liền thu lại dáng vẻ tùy tiện khi nãy. Tuy thần sắc vẫn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng đáy mắt lại thâm trầm khó dò. Không hiểu vì sao, hắn chưa từng gọi Yến Đế là “phụ hoàng”, mà giống như bao người khác, chỉ gọi là “Hoàng thượng”.
Thái tử từ trước đến nay luôn chủ trương nhổ cỏ tận gốc, huống chi là một mối họa ngầm như Tấn Vương.
“Chuyện này không khó. Tấn Vương kết giao với nhiều văn thần, nhưng lại ít thân quen trong quân đội, nhân mạch mỏng, muốn bố trí mai phục đối phó hắn, dễ như trở bàn tay.”
Ở phương diện giết người này, Tạ Kính Uyên và Thái tử xem như đạt đến nhận thức chung. Hắn đưa tay lên môi che cơn ho khẽ trong cổ họng, ánh mắt khi rũ xuống lại vô thức dừng nơi cửa viện, khẽ cau mày, thoạt nhìn có hơi thất thần.
Thái tử nhớ tới việc hôn sự của hắn:
“Cô chỉ mới bị cấm túc ba tháng, Mai Quý phi đã có thể thừa cơ bày ra chướng ngại như vậy để hại ngươi. Thù cũ hận mới chất chồng, thật sự khó nuốt trôi. Lát nữa cô sẽ vào cung cầu kiến Hoàng thượng, dù thế nào cũng phải xin thu hồi hôn sự này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play