Thẩm Lương nghe vậy ngẩn người trong chớp mắt, có chút bất ngờ. Hắn chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp mới đưa tay nhận lấy:
“Không phải anh nói không ăn sao? Sao lại đi mua… Mà mùi vị cũng không tệ lắm, anh thử một miếng không?”
Nói rồi, hắn đưa nửa cây kem còn nguyên vẹn kia cho Thiệu Khâm Hàn, ý bảo đối phương nếm thử.
Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cây kem, trông có vẻ hơi do dự. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe phục vụ gọi số bàn họ. Thẩm Lương thấy thế cũng chẳng kịp quan tâm kem nữa, lập tức kéo Thiệu Khâm Hàn vào quán ngồi xuống.
Cây kem ấy cuối cùng vẫn không đến được tay Thiệu Khâm Hàn, mà chỉ trong một tích tắc trước khi tan thành nước, nó đã bị Thẩm Lương ăn hết sạch.
Vì thế, Thiệu Khâm Hàn phát hiện rằng, có đôi khi, do dự thật sự khiến người ta bỏ lỡ cơ hội.
Hai người vừa ngồi chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ đã đưa thực đơn đến. Thẩm Lương gọi mấy món thanh đạm, còn Thiệu Khâm Hàn thì gọi mấy món cay. Vì vậy, khi đồ ăn được mang lên, hai bên bàn ăn gần như bị chia ranh giới rõ rệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT