Đêm hè tuy có gió lạnh lùa qua, nhưng vẫn khó xua đi cái oi bức nặng nề. Rèm sa buông rủ chạm sàn, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua, phủ bóng cây lay động lên nền nhà. Thỉnh thoảng vang lên tiếng lá xào xạc, át cả tiếng ve sầu râm ran.
Không rõ Thẩm Lương ngủ từ lúc nào, hô hấp đều đặn, trầm ổn.
Thiệu Khâm Hàn vẫn mở mắt trong bóng tối, không tài nào ngủ nổi. Nhưng anh biết, lần mất ngủ này không giống những lần trước. Anh cúi đầu nhìn tay phải đang quấn băng trắng kín mít, trông vô cùng chướng mắt.
Cơn đau thường chỉ dâng lên vào ban đêm, khi mọi thứ đều tĩnh lặng. Nó len lỏi không tiếng động, thấm vào tận xương tủy, như thể có chất độc nào đó âm ỉ bào mòn, khiến máu thịt như bị xé toạc thành từng mảnh.
Hôm nay Thẩm Lương có hỏi anh có đau không.
Thiệu Khâm Hàn không phải không đau, chỉ là đau rồi thì sao chứ, có ích gì đâu…
Trên thế gian này, chỉ có hai người từng hỏi anh câu đó: một là người mẹ đã khuất, còn người kia… là Thẩm Lương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT