#Tạ Miên loáng thoáng nghe thấy thanh âm..

____________

Thiếu niên rũ mí mắt, nắm chặt tay, bởi dồn quá nhiều lực mà khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Một lúc sau, y không nhịn được bật cười, tiếng cười đượm cay đắng:

“Xin sư tôn thứ tội, là đệ tử suy nghĩ chưa thấu đáo. Đệ tử sẽ tự mình rời đi xa một chút, khỏi làm bẩn mắt sư tôn.”

Giang Hoài Ngọc: “……”

Trời về chiều, ánh tà dương vắt ngang trời tây, Giang Hoài Ngọc theo vệt sáng nhàn nhạt lần theo tới đây, bắt gặp Ngụy Diên.

Ngụy Diên không nói gì, lặng lẽ đứng phía sau Tạ Miên, ánh mắt mang vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa, chăm chú nhìn y. Mặt ngọc bên hông gã bị gió thổi lay động, phát ra tiếng leng keng như vui mừng.

Gã và nguyên thân giống nhau, đều mong Tạ Miên chết đi cho rồi.

Ánh mắt Giang Hoài Ngọc trượt xuống theo Ngụy Diên, dừng lại nơi thiếu niên đang quỳ trên đất. Trong đầu cậu, ý định đuổi đoá hắc liên bông này ra khỏi sư môn.

Thay vì ngồi chờ Tạ hắc liên hoa ra tay hãm hại mình, rồi tìm sơ hở phản công để đuổi y ra khỏi sư môn, chi bằng nhân lúc này trực tiếp tống y đi cho gọn.

Theo tông quy Huyền Ngụy Tông, nếu đệ tử không phạm vào trọng tội, sư tôn không có quyền đuổi đệ tử khỏi sư môn, trừ phi đệ tử tự mình rời đi.

Tội bất kính, mạo phạm sư tôn vốn dĩ được coi là trọng tội. Nhưng lần này là do sư tôn ra tay trước, khiến đối phương thần trí mơ hồ mà phạm lỗi. Xét về lý, đây không tính là Tạ Miên sai, mà là sư tôn có lỗi.

Giang Hoài Ngọc liếc nhìn thiết lập nhân vật của mình, cả người không hề có tí nào dính dáng đến hai chữ “đạo lý”.

Đã là một vị sư tôn vô lý, ngang ngược, lại còn thích vô cớ gây chuyện, Giang Hoài Ngọc dứt khoát giả ngơ không bàn đến đúng sai, mượn cớ này buộc đoá liên bông tự mình rời khỏi sư môn.

Cậu nhíu mày, bực dọc nghiêng người, bẻ gãy thanh kiếm lợi không ra gì kia. Gãy xong, cậu vung tay đánh mạnh lên thành cửa sổ bên trái.

Một chưởng này dùng sức quá mức, lòng bàn tay đau nhói như bị đâm xuyên. Giang Hoài Ngọc suýt nữa rụt tay lại, cắn răng chịu đựng, cười lạnh một tiếng.

“Tạ Miên, bản tôn bảo ngươi cút khỏi sư môn.”

Bột vụn từ chuôi kiếm rơi lả tả xuống đầu, Tạ Miên sững sờ, y cúi đầu thấp hơn cả lúc trước.

“Đệ tử biết sai. Dù sư tôn phạt thế nào, đệ tử cũng không một lời oán hận. Cho dù… cho dù là giết đệ tử. Chỉ là… đệ tử không muốn rời đi.”

Giang Hoài Ngọc không thể tin nổi nhìn y, mãi một lúc mới tìm lại được giọng mình, gằn từng tiếng:

“Cút.”

Tạ Miên im lặng. Một lúc sau mới lên tiếng, từ góc độ của Ngụy Diên, có thể thấy hốc mắt y ửng đỏ.

“Đệ tử không đi.”

Ngụy Diên thấy vậy bĩu môi, nhấc chân định đá Tạ Miên: “Tiểu tử nhà ngươi, đừng có không biết điều.” Chân còn chưa kịp chạm tới Tạ Miên, cả người đã bị ép lùi mấy bước.

“Bản tôn làm việc, từ khi nào đến lượt ngươi chỉ tay múa chân?” 

Giang Hoài Ngọc trừng mắt cảnh cáo Ngụy Diên.

“Chân của ngươi không cần nữa phải không?” Nói dứt lời, cậu cũng không buồn liếc Ngụy Diên thêm lần nào, lạnh mặt quay sang Tạ Miên: 

“Ngươi vào đi.”

Tạ Miên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hoài Ngọc, nhưng cậu đã xoay người bỏ đi, men theo hàng đào hoa trước điện, thân hình thoắt cái đã biến mất, trở về nội thất.

Ngụy Diên từ trước đến nay chưa từng bị Giang Hoài Ngọc đối xử như vậy, lòng chợt lạnh băng, bước chân khựng lại giữa không trung. Gã trừng mắt dữ dội về phía Tạ Miên, giận cá chém thớt.

“Tôn giả bảo ngươi đi còn không mau đi, ngẩn ra đó làm gì?”

Tạ Miên chống đất đứng lên, đáy mắt âm u lạnh lẽo.

Trong điện trang hoàng hoa lệ, những cây đèn hình hạc xếp hàng chỉnh tề khắp gian, từ ngoài nhìn vào lớp lớp tầng tầng, lộng lẫy đến mức không giống nơi người tu tiên ở, mà chẳng khác nào tẩm cung của bậc đế vương gian trá.

Tạ Miên đẩy cửa bước vào, tà áo phất phơ, vòng qua bình phong, lập tức tiến vào nội thất.

Giang Hoài Ngọc đã đến trước y một bước, đang quay lưng về phía y cột lại đai áo, y phục đã thay chỉnh tề.

Tạ Miên chỉ nhìn vào mắt cậu, liền lập tức cụp mi, khóe mắt ửng đỏ, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Giang Hoài Ngọc không để ý đến y, chỉ chuyên tâm buộc đai lưng. Đai lưng kia quá mức rườm rà, cậu loay hoay hồi lâu cũng không buộc được. Trong lòng sinh bực, Giang Hoài Ngọc đang định ném đai lưng đi, bỗng một đôi tay mang dáng dấp thiếu niên vòng qua eo cậu.

Eo là chỗ nhạy cảm nhất, vành tai Giang Hoài Ngọc tức thì đỏ bừng, gần như ngay trong khoảnh khắc, liền nhớ tới lúc ở cấm địa, giơ tay muốn hất tay đối phương ra.

“Làm càn!”

Tạ Miên đã buộc xong đai lưng, thấy Giang Hoài Ngọc giận dữ quát một tiếng, sắp ra tay, thì y đã lập tức thu tay lại, lui về sau vài bước, quỳ xuống đất.

“Đệ tử vô lễ.”

“Đứng dậy.” Giang Hoài Ngọc liếc y một cái, mặt không đổi sắc thu tay lại, đứng trước mặt Tạ Miên, lạnh giọng hỏi: “Bản tôn những năm qua đối đãi ngươi có tệ không?”

Cậu đứng ngược sáng, đến cả sợi tóc cũng nhuộm một tầng kim quang. Tạ Miên đón ánh sáng, không thích ứng nghiêng đầu đi: “Sư tôn đãi ta… tự nhiên là…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Hoài Ngọc ngắt ngang.

“Bản tôn đãi ngươi không tốt, không cần ngươi nói.”

Giọng nói cậu lạnh như băng, xoay người cầm lấy túi Càn Khôn đặt trên bàn. Không chút do dự, cậu cắt ngón tay lấy máu phá cấm chế, dứt khoát ném túi Càn Khôn cho Tạ Miên.

“Những thứ bản tôn tích góp bao năm đều ở trong này, mang theo rồi đi đi. Chưởng môn các đại phái đều muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi thích bái ai thì bái, bản tôn vội lĩnh phạt, sẽ không hỏi đến, cũng sẽ không tới tìm ngươi gây phiền.”

Túi Càn Khôn rơi bên mép áo nhuốm máu, tuyết văn trên nền vải trắng lập tức nhuộm thành đỏ sẫm.

Tạ Miên không chịu nhặt túi Càn Khôn lên: “Như đệ tử vừa nói, đệ tử không đi, xin sư tôn thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

“Ngươi dám.” Giang Hoài Ngọc không hiểu nổi. Tài nguyên cho rồi, thân phận sư tôn cũng không cần, cậu cũng sẽ không tới gây phiền, vậy vì sao còn không đi?

Chẳng lẽ là lưu luyến bản thân? Hay là cố kỵ gì?

Giang Hoài Ngọc nghĩ mãi không ra, nửa quỳ xuống, nhét túi Càn Khôn vào lòng Tạ Miên, giọng độc ác: “Không đi cũng phải đi. Ngươi ở lại đây, là muốn cùng vi sư tranh giành sư nương sao?”

Nguyên thân của cậu vô sỉ đến cực điểm, cả ngày mộng tưởng cùng vai chính thụ Lâm Trạm thành đôi, ngầm sai đệ tử và thuộc hạ gọi y là sư nương.

Sắc mặt Tạ Miên khựng lại.

Một lát sau, y lại khôi phục vẻ bình thường, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, ánh mắt gợn sóng, dịu dàng nói:

“Sư tôn sao lại nghĩ như thế? Một ngày làm thầy, cả đời như cha. Đừng nói là sư nương, cho dù sau này đệ tử có đạo lữ, nếu sư tôn muốn, đệ tử cũng tuyệt không oán một lời, hai tay dâng lên.”

“Đệ tử chính là của sư tôn.”

Giang Hoài Ngọc: “……”

Một mảnh tĩnh lặng.

Sắc mặt hung ác của Giang Hoài Ngọc cũng cứng lại.

“Sư tôn chẳng lẽ lo đệ tử vì bị cắt máu dẫn hung thú mà oán hận?”

Tạ Miên khẽ mỉm cười, dây cột tóc dịu dàng rủ bên thái dương: “Sư tôn cũng chỉ vì cứu sư nương, bất đắc dĩ mới hi sinh đệ tử. Đệ tử tuyệt không trách, đệ tử so ra kém sư nương, chết thay là chuyện đương nhiên, sư tôn… không cần áy náy.”

Y cười mà như mang tử khí, tử khí ẩn dưới vẻ tươi cười, mục nát lan tràn. Khi nói đến “chuyện đương nhiên”, y nhấn mạnh bốn chữ ấy, khiến người nghe dựng tóc gáy.

Tạ Miên đã quen với hai chữ “đương nhiên”.

Trong Long tộc, y là một vết nhơ. Khi còn nhỏ, mẹ và huynh muội đều bảo y là vết nhơ, đáng lý phải phục tùng mọi mệnh lệnh.

Khi lớn hơn, Long tộc bị diệt, y lưu lạc tu chân giới, bị người khinh khi, thậm chí đến súc sinh cũng dám cưỡi lên đầu y. Mọi người đều cảm thấy y đáng lý phải bị lợi dụng, chà đạp, thương hại.

Nhưng y không cần thương hại, cũng không muốn làm kẻ quỳ gối phục tùng. Vậy nên chỉ cần có cơ hội, y sẽ liều mạng đoạt lấy, không từ thủ đoạn bò lên, biến kẻ “nói lý” thành một đống tro lạnh chôn dưới đất đen.

Sư tôn cũng như vậy. Y chưa từng thấy việc giết người cướp danh là sai, chỉ cần có thể mượn được danh sư tôn, thì đều là đáng.

Giang Hoài Ngọc không biết trong đầu Tạ Miên nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn ấy là biết: đóa hắc liên bông này tuyệt không có ý gì tốt lành.

Cậu hít sâu một hơi, mùi máu tanh nhàn nhạt pha lẫn hơi lạnh mùa xuân lặng lẽ len vào, khiến lồng ngực cậu như băng giá.

Tình thế hiện giờ, không thể khiến Tạ Miên tự rời khỏi sư môn, chỉ có thể nắm lấy nhược điểm của y, đuổi ra ngoài danh chính ngôn thuận.

Bỗng bên tai Tạ Miên vang lên tiếng thì thầm mơ hồ, như có như không, chỉ nghe rõ hai chữ “hoa sen”.

…Hoa sen*?

(*: liên bông là hoa sen í)

Ánh mắt y dừng lại nơi môi Giang Hoài Ngọc. Nhưng cậu không hề mở miệng.

“Rất tốt.” Giang Hoài Ngọc hoàn hồn, nhẹ kéo một sợi tóc rủ bên vai Tạ Miên.

Tạ Miên đau đầu, trong mắt lóe sát ý, cố kiềm chế tính tình, làm bộ vô tội nhìn Giang Hoài Ngọc: “Sư tôn, đệ tử lại nói sai điều gì sao?”

Giang Hoài Ngọc buông tay, đứng dậy, lạnh lùng lườm y một cái: “Muốn ở lại thì cứ ở, chỉ cần đừng chướng mắt bản tôn.”

Nghe thế, Tạ Miên cong môi, cười. Nụ cười ấy như sao băng xé rách bầu trời đêm, lộng lẫy đến mức không thể dời mắt.

“Tạ sư tôn, sư tôn thật tốt.” Vừa cười, đầu ngón tay khẽ động, túi Càn Khôn đã yên vị trở lại bên hông Giang Hoài Ngọc.

“Thứ dơ bẩn.” Giang Hoài Ngọc cau mày, ánh mắt lướt qua vết thương máu me trên người y, liền giật túi Càn Khôn xuống, ném cho Tạ Miên: “Trong đây có thuốc, bản tôn không cần, tùy ngươi xử trí.”

Tạ Miên thu lại nụ cười, sắc mặt hơi sa sút, không biết nghĩ đến điều gì, cầm túi Càn Khôn rời khỏi nội thất.

Giang Hoài Ngọc nhìn theo y, buông bàn tay vẫn siết chặt, lòng bàn tay toát một lớp mồ hôi lạnh.

Ngay lúc Tạ Miên gần ra khỏi cửa điện, y đột nhiên quay đầu: “Đệ tử ngu muội, cả gan hỏi sư tôn một câu. Long tộc chân chính … trông như thế nào? Lần này ra ngoài rèn luyện, nghe người nhắc tới, đệ tử rất hiếu kỳ.”

Giọng y nhẹ nhàng, như rắn độc trườn tới bên tai Giang Hoài Ngọc.

Cả người Giang Hoài Ngọc nổi da gà, tay trái buông ra lại lập tức siết lại. Rốt cuộc mục đích là thử xem cậu có nhận ra thân phận Long tộc của y không.

Xem cả văn, phải tới đại kết cục mới lộ thân phận Long tộc, Giang Hoài Ngọc có lý do nghi ngờ—những kẻ biết được đều đã bị y diệt khẩu.

Cậu cụp mắt, không kiên nhẫn khép cửa: “Long tộc sớm đã bị tiêu diệt, bản tôn làm sao biết? Ngươi tò mò, xuống địa ngục mà hỏi cho rõ đi.”

Cánh cửa đóng lại, Giang Hoài Ngọc cảm thấy thân thể nhẹ nhõm.

Cậu không phát hiện, một con tin điểu trắng nhỏ đang định bay vào nội thất, lại bị cửa đập trúng.

“Cạch ——” một tiếng, tin điểu loạng choạng rơi xuống đất, còn đang định giang cánh thì đã bị một bàn tay đè lại.

“Pi pi pi ——”

Tạ Miên đã chẳng còn nụ cười khi đối mặt Giang Hoài Ngọc. Y ngồi xổm xuống, đè cánh tin điểu, ánh mắt bình thản nhìn sinh vật đang run rẩy.

Nhìn một lát, y gỡ ấn tín giấy vàng buộc trên chân nó.

Trên giấy viết rõ ràng mấy dòng:

“Giang Hoài Ngọc, xuống núi từ sau điện, ta đã phái người tiếp ứng. Cái đồ chết tiệt Việt Trầm Thủy, không cho ta vào, nói muốn phạt ngươi. Chỉ là xông cấm địa, làm thương đệ tử, thả hung thú thôi mà, làm gì to chuyện thế.”

Tạ Miên lặng lẽ đọc hết, gấp giấy lại, buộc lại lên chân tin điểu.

Lông tin điểu run lẩy bẩy, đang định chạy, Tạ Miên bỗng siết chặt tay, ép chặt nó trong lòng bàn tay.

“Pi pi pi!”

Tin điểu giãy giụa kịch liệt, nhưng quá nhỏ, sức giãy chẳng đáng kể. Máu đỏ dần thấm ra từ kẽ tay, sinh linh ấy mất dần hơi thở.

Tạ Miên khẽ bật cười trong cổ họng. Y mở tay ra, nhìn tin điểu đầm đìa máu tươi trong lòng, ánh mắt dịu dàng, giọng tiếc nuối: 

“Xin lỗi, ta không cố ý… là ngươi quá yếu.”

“Tôn giả đã nói gì với ngươi?”

Vừa ra khỏi đại điện, Tạ Miên liền bị Ngụy Diên chặn lại. Hắn vẫn ngồi canh ngoài điện, chỉ chờ y đi ra.

Tạ Miên né tránh, định rời đi: “Không có gì.”

“Không có gì?” Ngụy Diên nheo mắt, nhìn túi Càn Khôn trên tay y: “Đây chẳng phải túi Càn Khôn của tôn giả sao? Sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi ăn trộm?”

Nói rồi, hắn giật túi Càn Khôn: “Tịch thu.”

Tạ Miên vẫn như thường, không phản kháng, để mặc hắn cướp đi túi Càn Khôn rồi rời đi.

Nhưng Ngụy Diên không để ý—một tia máu đã thấm ra từ túi, nhỏ xuống đất…

Trời chưa tối hẳn.

Tạ Miên một thân áo đen nhiễm máu, đứng giữa ánh hoàng hôn, như hoà vào trời đất. Y nhìn theo bóng Ngụy Diên, đầu lưỡi khẽ đụng hàm trên, cúi đầu, chậm rãi lau đi vết máu không tồn tại trên tay.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play