#Ngươi dám dạy bản tôn làm việc?
__________
Sắc trời mờ mịt, gió lạnh cuốn theo mưa phùn quất thẳng vào hành lang dài.
“Tôn giả!”
“Tôn giả!”
Ngụy Diên vừa chạy vừa gọi, luống cuống đến nỗi vấp ngã. Mặc kệ đau đớn, hắn vội vàng đứng lên, lao thẳng đến Trường Minh điện, đẩy cửa xông vào.
“Tôn giả, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trong điện u tối, chỉ có một chậu đèn dầu leo lét cháy. Trong ánh sáng mờ nhạt, lờ mờ có thể thấy được phía trước điện có một thiếu niên đang ngồi thẳng người, tay cầm trường kiếm.
Thiếu niên mặc một thân bạch y được chế tác tinh xảo, cổ tay áo đều thêu hoa văn rườm rà bằng chỉ vàng, ẩn hiện ánh sáng mờ nhạt. Dung mạo diễm lệ, tóc dài dùng dây buộc sơ sài, rũ lên vai, rõ ràng không trang sức dư thừa, lại mang theo vài phần yêu mị quyến rũ khó tả.
Nghe thấy tiếng hô, thiếu niên nhíu mày, không kiên nhẫn vung tay ném thẳng thanh kiếm về phía Ngụy Diên, lạnh lùng nói:
“Ồn ào cái gì? Xảy ra chuyện cũng không tự mình giải quyết, lại dám tới trước mặt bản tôn làm loạn, ngươi chán sống rồi à?”
“Tôn giả bớt giận, nghe ta nói!”
Ngụy Diên đã quen với tính tình nóng nảy của thiếu niên, vội vàng né tránh trường kiếm đang lao tới, thân thể mập mạp lăn một vòng sang bên cạnh.
Trường kiếm vỡ vụn trên mặt đất, phát ra một tiếng “Bang” vang vọng.
Ngụy Diên thoát hiểm, cuống quýt giải thích:
“Ta làm theo lời tôn giả, dùng máu của thằng nhóc Tạ Miên dẫn dụ hung thú xuất hiện. Nhưng không ngờ, hung thú sau khi uống máu y lại phá tan phong ấn! Nếu không nhờ ta tu luyện khắc khổ, giờ này tôn giả đã không thấy được ta rồi!”
Hắn nhớ lại cảnh hung thú cắn mạnh vào vai Tạ Miên, máu bắn tung tóe, một giọt văng thẳng lên mặt mình — da gà lập tức nổi khắp người.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì có Tạ Miên làm “lót đường”, nếu không lúc này hắn đã sớm bị chôn xác.
“Ngươi nói cái gì? Phá tan phong ấn?!”
Giang Hoài Ngọc nghẹn thở, lập tức bật dậy, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào gương mặt Ngụy Diên.
Khi Ngụy Diên mới xông vào, ánh sáng yếu ớt trong điện không đủ để nhìn rõ vết máu trên mặt hắn, giờ đây do né tránh trường kiếm nên hắn đứng ngay dưới đèn, máu đỏ tươi chảy thành từng giọt, bị mưa lạnh pha loãng, rơi từng giọt từng giọt xuống đất, bắn ra những đóa huyết hoa xinh đẹp.
Nhìn thấy rõ vết máu trên mặt Ngụy Diên, tim Giang Hoài Ngọc lạnh đi phân nửa.
Cốt truyện đã tiến triển đến mức này rồi sao?
Nhắc đến đây, cậu tiện thể nói luôn.
Cậu là người xuyên sách.
Một khắc trước, cậu vẫn đang chỉnh sửa bản thiết kế, ngay sau đó trời đất đảo lộn, mở mắt ra đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết 《Vạn nhân mê - hắn chẳng yêu ai》, thành một pháo hôi sống không quá hai mươi chương.
Cậu không có ký ức của nguyên chủ, chỉ dựa vào cảnh vật xung quanh mà xác định bản thân xuyên vào vai phụ.
《Vạn nhân mê - hắn chẳng yêu ai》 là một truyện thuần ngọt, nhân vật chính được vạn người mê, toàn bộ thiên chi kiêu tử trong thiên hạ đều yêu hắn, si mê hắn, phát cuồng vì hắn, vì hắn mà đâm đầu vào tường.
Tên của pháo hôi trùng với cậu — Giang Hoài Ngọc — là một công tử ăn chơi trác táng của tiên môn thế gia. Hai năm trước, sau khi gặp vai chính liền nhất kiến chung tình, từ đó dây dưa mãi không dứt.
Nhưng vai chính chẳng những không đáp lại, chỉ nhận cậu làm đồ đệ.
Pháo hôi vì mê muội mà bỏ công bỏ sức, cuối cùng lại thành người làm áo cưới cho kẻ khác.
Hắn căm ghét tiểu đồ đệ Tạ Miên, luôn rình lúc người không để ý để ra tay hạ độc thủ.
Sau khi biết vai chính cần máu đầu tim của hung thú để chữa thương, pháo hôi vô sỉ phái người trói Tạ Miên lại, muốn dùng máu y làm mồi dẫn hung thú ra khỏi cấm địa, rồi tiện tay lấy máu.
Kế hoạch vốn là một mũi tên trúng hai đích — vừa giết Tạ Miên, vừa lấy lòng vai chính.
Ai ngờ đâu, thân phận thật của Tạ Miên lại là Long tộc. Hung thú uống máu y xong liền phá tan phong ấn.
Dám mở phong ấn ở Tư Sấm cấm địa, lại dùng máu đồ đệ dẫn dụ hung thú... Không cần nghĩ cũng biết, trọng phạt là điều không thể tránh khỏi.
Gió lạnh ào vào điện, quét qua người khiến ai nấy run rẩy.
Ngụy Diên bị gió lạnh làm cho tỉnh táo lại, thấy Giang Hoài Ngọc mãi không đáp, hắn lau vội máu trên mặt, rút túi Càn Khôn ra, bắt đầu thu dọn bảo vật trong điện.
“Tôn giả, dù sao máu đầu tim cũng đã có trong tay, chi bằng chúng ta mau chóng trở về Giang gia tránh phong ba. Lúc này chưa ai phát hiện hung thú phá phong ấn đâu.”
Ngụy Diên vốn không phải người tốt, trước kia bám theo nguyên chủ, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, kéo nguyên chủ sa ngã, khiến thanh danh y bại hoại.
Theo nguyên tác, sau khi biết hung thú phá tan phong ấn, nguyên chủ vốn định ra tay ngăn cản, nhưng bị Ngụy Diên dọa cho sợ chết khiếp, cuối cùng thu dọn đồ đạc trốn về Giang gia.
Hung thú không ai ngăn cản, giết hại nhiều đệ tử tuần sơn vô tội.
Tạ Miên nhờ có huyết mạch Long tộc nên giữ được mạng, nhưng lại mất đi cánh tay trái, mù luôn hai mắt.
“Không về.”
Giang Hoài Ngọc nghĩ bụng: Về là chết chắc.
Nguyên chủ tuy tạm thời tránh được trừng phạt, nhưng về sau lại bị Tạ Miên âm thầm trả thù, bôi nhọ danh tiếng, bị toàn bộ chính đạo đuổi giết, chết không toàn thây, hồn phi phách tán.
Tạ Miên bề ngoài hiền lành, bên trong tàn độc, là đóa hắc liên bông* chính hiệu. Y chặt đứt cánh tay, mù đôi mắt, từ đó ghi hận trong lòng, dùng mọi cách hủy hoại nguyên chủ.
(*: lúc đầu định để là ‘hắc liên hoa’ nhưng tui thấy cái từ ‘bông’ nó hài hài, chạm đúng gu tui nên để thế luôn)
Nghĩ đến kết cục bi thảm kia, Giang Hoài Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi, nâng tay triệu hồi thanh kiếm ban nãy trở về tay, bước nhanh ra khỏi điện, hướng về cấm địa.
“Tôn giả!”
Thấy được ý đồ của cậu, Ngụy Diên bỏ dở hành lý, lao đến cửa điện, đóng sầm lại, lấy thân chặn cửa, mặt mày nghiêm túc:
“Lúc này quyết định sáng suốt nhất là trở về Giang gia cùng ta!”
Đại họa cận kề, Giang Hoài Ngọc chẳng còn tâm trạng đôi co, mặt lạnh như băng, chỉ kiếm vào Ngụy Diên: “Ngụy Diên, ngươi to gan lắm, dám dạy bản tôn làm việc?”
Nguyên chủ vốn là kẻ ăn chơi ương ngạnh, ỷ thế hiếp người, không hề làm gì nên thân.
Từ lúc xuyên đến đây, Giang Hoài Ngọc đã cố tình giả bộ giống nguyên chủ. Đây là Tu Tiên giới, nếu để Giang gia phát hiện cậu không phải nguyên chủ, chỉ sợ sẽ bị lột da rút xương.
Ánh mắt kia khiến cả người Ngụy Diên lạnh toát. Hắn cảm thấy người trước mặt có gì đó rất khác, nhưng lại không thể nói rõ là khác chỗ nào.
Hắn nịnh nọt cười, né khỏi mũi kiếm, lấy lòng nói: “Tôn giả, ta nào dám dạy ngươi làm việc, tất cả đều là vì suy nghĩ cho ngươi. Từ lúc tôn giả rời nhà nhập môn Huyền Ngụy Tông, gia chủ đã căn dặn ta phải hết lòng chiếu cố ngươi...”
Chưa kịp nói hết lời, chân trái liền đau nhói — Giang Hoài Ngọc đá thẳng hắn một cú văng xa ba trượng.
“Lắm lời, tránh ra một bên. Còn dám cản, bản tôn lấy mạng ngươi.”
Ngụy Diên bị đá bật lui mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững thân hình, ngẩng đầu đã thấy Giang Hoài Ngọc ngự kiếm lao thẳng về phía cấm địa.
Chưa dừng lại ở đó, cậu còn dùng linh lực ngưng tụ ra một con hạc giấy, thoạt nhìn là để báo cho tông chủ biết hung thú đã phá phong ấn.
Ngụy Diên cau mày, mí mắt giật liên hồi, do dự một thoáng rồi hung hăng dậm chân, vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
“Tôn giả, ngươi đợi ta với!”
…
Cấm địa một mảnh hỗn loạn, đoạn kiếm dính máu cắm nghiêng nghiêng trong lớp đất ẩm, toát lên vẻ tuyệt vọng nặng nề.
Vài đệ tử trẻ tuổi khắp người đầy máu, nửa quỳ dưới đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía trước—nơi một thiếu niên áo đen đang liều mạng giao chiến với hung thú.
Thiếu niên kia tầm mười bảy tuổi, gương mặt tái nhợt, vai trái máu thịt mơ hồ. Mưa lạnh xuyên qua tán cổ mộc rơi xuống, thấm ướt bả vai y, kéo theo dòng máu đỏ tươi như tấm lụa bi thương, từng giọt rỉ vào tay áo.
Ánh mắt y đầy oán độc, nghiến chặt răng, tay cầm kiếm gắng gượng chống đỡ trước cái miệng đầy máu đang há to chực cắn xuống.
Hung thú kia giống như một con sói khổng lồ, cao cỡ nửa quả núi, sau lưng mọc cánh dài, toàn thân phủ vảy, đôi mắt xanh lục tham lam dán chặt vào thiếu niên đang cầm kiếm.
Cánh tay cầm kiếm của thiếu niên đã bị vật sắc nào đó rạch toạc, xương trắng lộ ra. Vì dồn sức chống đỡ cú cắn của hung thú, máu từ tay chảy ra còn nhanh hơn cả bả vai, ròng ròng như suối xối xuống đất.
Máu tươi hòa lẫn mưa rơi tạo nên vũng đỏ sẫm, mùi máu tanh nồng khiến hung thú nước dãi chảy ròng, gầm khẽ một tiếng rồi hung hăng ngoạm lấy lưỡi kiếm. Sau đó, nó há miệng lao thẳng tới đầu thiếu niên.
“Tạ sư huynh, mau tránh ra!”
Vài đệ tử thấy vậy thì thất sắc, cố vùng vẫy muốn đứng lên.
Tạ Miên tu vi sớm đã bị Giang Hoài Ngọc phong bế, lại bị Ngụy Diên rút máu quá nửa, gắng gượng giao đấu với hung thú đến giờ đã là cực hạn, căn bản không còn sức tránh né.
Y cảm thấy cổ họng ngứa ran, khụ ra một ngụm máu rồi ngã khuỵu xuống đất.
“Không cần vậy đâu!” Vài đệ tử còn chưa kịp đứng dậy thì đã trơ mắt nhìn hung thú một ngụm nuốt trọn Tạ Miên. Sắc mặt bọn họ trắng bệch như tờ giấy, toàn thân mềm nhũn đổ vật xuống đất.
Hung thú nuốt sạch Tạ Miên xong, lại đảo ánh mắt tham lam về phía bọn họ.
Biết rõ không còn đường sống, mấy đệ tử tuyệt vọng đến cực điểm, vừa khóc vừa cười, nắm lấy đoạn kiếm trên mặt đất mà đâm vào ngực mình.
“Giang Hoài Ngọc, ngươi điên rồi, nhất định không chết tử tế được!”
“Dù có làm quỷ, chúng ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Đêm đó, đến lượt bọn họ tuần tra nghe thấy động tĩnh, vội vàng tới xem thì vừa vặn bắt gặp Ngụy Diên mình đầy máu rối rít rời khỏi cấm địa.
Trong tông môn, ai mà không biết Ngụy Diên là người của Giang Hoài Ngọc?
Huống hồ, Tạ sư huynh lại bị rút máu, chuyện này có cần đoán cũng biết là do Giang Hoài Ngọc sai Ngụy Diên làm!
Đoạn kiếm vừa chạm vào y phục đã bị một đạo bạch quang đánh bật ra, khiến mấy người hoảng hốt trong lòng, đồng loạt quay đầu lại.
Ai!?