#Ánh mắt tham lam
_________
Mây đen che nguyệt, mưa lạnh ào ạt rơi lên những phiến lá tĩnh mịch giữa rừng sâu.
Giang Hoài Ngọc đội mưa bước ra từ trong rừng, mấy thanh niên đứng canh bên ngoài vừa trông thấy cậu liền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như bốc lửa.
“Giang Hoài Ngọc, ngươi—”
Lời còn chưa dứt, bọn họ chỉ thấy trước mắt hoa lên, tiếp đó trời đất quay cuồng, cả người đã bị hất văng ra ngoài hơn mười trượng.
Giang Hoài Ngọc lầm rầm mấy tiếng “đắc tội rồi”, liếc bọn họ một cái đầy sát khí, gằn giọng: “Một đám phế vật, còn không mau cút!”
“Ngươi mới là phế vật,, cả nhà ngươi đều là phế vật!”
Đám người kia đã sớm bị dồn đến đường cùng, giờ bị Giang Hoài Ngọc mắng thêm một câu, tức đến mất hết lý trí, chẳng còn nhớ gì đến hung thú như hổ rình mồi bên cạnh, nhao nhao gào lên điên dại:
“Loại tiểu nhân đê tiện vô sỉ như ngươi, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, ngươi sẽ ch·ết không toàn thây!”
Giang Hoài Ngọc – nhân vật về sau bị ch·ết thê thảm trong truyện: “……”
Nếu không phải tình huống không cho phép, cậu thật sự muốn ban cho bọn họ một "Giải thưởng tiên đoán” tốt nhất.
Khóe mắt liếc qua con hung thú đang liếm máu bên khóe miệng, nó bất thình lình giương cánh lao về phía mấy người, Giang Hoài Ngọc bấm tay niệm chú, nhanh chóng tung ra mấy đạo phù chú tạo thành lưới chắn đường hung thú.
Khi ngự kiếm chạy đến gần cấm địa, cậu đã hoàn toàn khống chế được thân thể này.
Thân thể này căn cơ vững chắc khác xa với hình tượng ăn chơi trác táng, từ nhỏ bị thuốc hủy hoại trong truyện gốc. Không chỉ vậy, mỗi lần vận chuyển linh lực, các pháp quyết cũng tự động hiện lên trong đầu, thuần thục như thể chính Giang Hoài Ngọc từng tu luyện thật sự.
Lưới phù chỉ có thể cản trong chốc lát, không thể ngăn hoàn toàn hung thú. Giang Hoài Ngọc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao:
“Mắng đủ chưa? Mắng đủ rồi thì cút cho bản tôn, đừng ở đây cản chân cản tay.”
Đám thanh niên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu. Sững người một lát, bọn họ liền lồm cồm bò dậy, loạng choạng tháo chạy ra khỏi cấm địa.
Hung thú thấy con mồi định chuồn mất, gầm lên một tiếng, phá vỡ lưới chắn, xông tới.
Nó há to miệng, sắp ngoạm vào cổ một thanh niên chạy chót, Giang Hoài Ngọc siết chặt chuôi kiếm, mũi chân nhún đất nhảy lên, không do dự đâm thẳng vào mắt trái con hung thú.
Máu nóng từ mắt trái hung thú phụt ra, dội thẳng lên người chàng thanh niên, khiến hắn chết đứng tại chỗ, bất giác ngoảnh đầu nhìn lại.
Trong rừng tối, ánh sáng từ mũi kiếm phản chiếu vào đôi mắt hung thú, từ ánh sáng đó có thể thấy rõ sườn mặt Giang Hoài Ngọc.
Trong ánh sáng lạnh, sườn mặt cậu trắng ngần, nét nào ra nét nấy. Một giọt máu tươi từ khóe mắt trái của hung thú chảy xuống má cậu, hàng mi dài quét qua vệt máu, tạo thành một bóng ma pha lẫn vẻ yêu mị.
“Giang tôn giả” – Giang Hoài Ngọc vốn là một mỹ nhân nổi danh tu giới.
Thế nhưng cậu tính cách tàn độc, bạo liệt, bình thường lại dây dưa với Lâm tôn giả, nhục mạ đồ đệ, là tên ăn chơi khét tiếng trong tiên môn. Ai thấy cậu cũng ghét bỏ, chỉ hận không thể giẫm hai chân lên người cậu.
Thế nhưng, ngay lúc này.
Thanh niên kia ngơ ngẩn nhìn sườn mặt Giang Hoài Ngọc, trong lòng lại không sinh nổi chút ghét bỏ nào.
Tim hắn đập ngày một nhanh.
“Rống!!”
Bị đâm mù mắt trái, hung thú gào lên đau đớn, đổ vật xuống đất.
Tiếng gầm vang bên tai, thanh niên như bừng tỉnh khỏi mộng. Hắn lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay bằng gấu áo, thu lại tâm tư rung động, nghiến răng bỏ chạy khỏi hiện trường. Trong cấm địa chỉ còn vọng lại một tiếng hô:
“Tạ sư huynh đã bị hung thú cắn ch·ết! Giang tôn giả tự mình cẩn thận!”
Giang Hoài Ngọc không nghe rõ thanh niên vừa hét gì, tay nắm kiếm toàn là máu nóng rực, nóng đến mức khiến đầu óc cậu choáng váng.
Nhanh chóng rút thanh kiếm đang cắm xuyên mắt hung thú, cậu lùi lại một bước, vung tay hất máu xuống đất, ánh mắt nhìn về giữa trán hung thú.
Tạ Miên – vai ác hắc liên bông – không giống như những gì mấy tên thanh niên nghĩ, y không bị hung thú cắn ch·ết mà bị nó xem như lương khô dự trữ, nhốt trong không gian giữa trán nó.
Đó là một không gian hư vô do hung thú hao hết tâm huyết tạo thành: không ánh sáng, không thanh âm, không chút khí loãng – bất kỳ sinh linh nào rơi vào đều sẽ mù mắt, phát điên.
Tạ Miên nhờ thủ đoạn của Long tộc mới không phát điên, gắng gượng mấy canh giờ mới thoát thân.
Trong truyện, đoạn này từng được miêu tả bằng một câu: “Nếu y thoát ra sớm hơn, được trị liệu kịp thời, cánh tay trái sẽ không bị chặt, mắt cũng không mù hoàn toàn.”
Giang Hoài Ngọc trăn trở cả đường đi, cuối cùng vẫn quyết định cứu Tạ Miên.
Thứ nhất, vì cậu từng rất thích nhân vật này khi đọc truyện – biết tiến biết lùi, có thù tất báo.
Thứ hai, là vì Tạ Miên thuộc loại giết không ch·ết.
Không cứu bây giờ, sau này đợi Tạ Miên bị chặt tay mù mắt rồi quay về trả thù thì chẳng phải thảm hơn sao?
Còn chuyện cứu xong rồi thì sao?
Giang Hoài Ngọc định đá Tạ Miên ra khỏi sư môn để thay đổi cốt truyện, tránh kết cục bi thảm.
Dù sao đóa hắc liên hoa này sau khi bị sư tôn tr·a t·ấn, vẫn luôn muốn phản hại sư tôn. Chỉ cần nắm được nhược điểm y hại người, là có thể thuận lợi đuổi y đi.
Máu tươi từ hốc mắt hung thú tí tách rơi xuống, ướt đẫm bộ lông màu đen của nó.
Hung thú thấy con mồi sắp chạy thoát, gầm lên giận dữ, lập tức xoay người lao về phía Giang Hoài Ngọc.
…
Trong giới tu tiên, cấp bậc tu sĩ phân chia nghiêm ngặt, từ thấp đến cao lần lượt là: Luyện Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Giả Đan, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa.
Đại Thừa là cảnh giới cao nhất trong nhân gian, đạt đến cảnh giới này, khi cơ duyên đến sẽ có thể phi thăng, hóa tiên.
Giang Hoài Ngọc là tu sĩ Hóa Thần kỳ, lý ra không thể là đối thủ của hung thú.
Nhưng hung thú bị phong ấn đã trăm năm, thực lực chưa khôi phục, tạm thời cậu có thể đánh ngang tay với nó, thậm chí chiếm được chút thế thượng phong.
Hung thú đã sớm khai mở linh trí, chẳng phải yêu thú bình thường. Trong lòng nó hiểu rõ, nếu tiếp tục giao chiến với Giang Hoài Ngọc thì không những chẳng chiếm được chút lợi nào, mà còn có thể dẫn tới những kẻ khác của Huyền Ngụy Tông.
Một khi bọn họ kéo tới, e rằng sẽ lại bị phong ấn quay về.
Trong lòng tràn đầy phẫn hận, hung thú liếm qua miệng vết thương trên thân, vừa quay đầu đã muốn rời khỏi nơi này.
“Muốn chạy đi đâu?” Ánh nắng nghiêng xuống đầu đường, máu chảy theo gương mặt mà rơi xuống. Giang Hoài Ngọc giơ tay lau máu trên mặt, chặn lại hung thú đang định đào tẩu: “Hôm nay ngươi mơ tưởng thoát khỏi cấm địa.”
Hung thú gầm lên một tiếng, ánh mắt hung ác khóa chặt lấy Giang Hoài Ngọc.
Ngay sau đó, một bóng đen vụt tới, lao thẳng vào người cậu.
Hung thú nhân cơ hội hóa thành khói mỏng, xông thẳng ra ngoài cấm địa.
Bóng đen đập thẳng vào người Giang Hoài Ngọc, cậu theo bản năng muốn đưa tay đón lấy, nhưng khắp người không còn chút sức lực, chẳng những không đỡ nổi, ngược lại còn bị va chạm đến ngã vật xuống đất.
“Tê ——”
Bóng đen đập mạnh vào người, cú va khiến vết thương trên ngực vốn bị hung thú cào rách càng sâu thêm. Cơn đau khiến Giang Hoài Ngọc bật ra một tiếng rên, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Cả người cậu đều là thương tích, sớm đã chịu đựng đến cực hạn. Vừa rồi những lời như “ngươi mơ tưởng thoát khỏi cấm địa”, bất quá chỉ là hù dọa hung thú, khiến nó hiểu lầm rằng cậu vẫn còn đủ sức đánh thêm một trận.
Một khi bị lừa gạt như vậy, để mau chóng thoát thân, hung thú nhất định sẽ ném Tạ Miên ra, dùng y để cản bước truy kích của cậu.
Nén đau do vết thương rách toạc, Giang Hoài Ngọc nhìn về thiếu niên đang đè trên người mình, giơ tay định đẩy Tạ Miên xuống.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào gương mặt ấy, động tác lại khựng lại.
Thiếu niên đã hôn mê, tướng mạo tuấn mỹ, sống mũi cao, môi mỏng, vài giọt máu vương trên gương mặt trắng trẻo.
Tóc buộc đuôi ngựa, áo bào đen, tay cầm kiếm. Theo lý mà nói, dáng vẻ này hẳn sẽ toát ra khí chất lạnh lẽo âm trầm, nhưng ngược lại, y lại trông như một thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Chỉ cần nhìn y một cái, liền dâng lên thương cảm.
Giang Hoài Ngọc từng đọc qua tiểu thuyết, trong sách chưa từng miêu tả kỹ về dung mạo vai ác Tạ Miên, chỉ là mỗi lần nhắc tới, hai chữ “tối tăm” luôn không thể thiếu.
Chịu ảnh hưởng bởi hai chữ ấy, trong tưởng tượng của Giang Hoài Ngọc, Tạ Miên hẳn phải là một kẻ âm u tối tăm từ trong ra ngoài, nào ngờ lại là gương mặt sống động, ngoan ngoãn, tuấn tú đến vậy, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người ta sinh lòng thiện cảm.
Cậu lập tức cảnh tỉnh bản thân, tuyệt đối không được động lòng với Tạ Miên. Lấy lại tinh thần, cậu giơ tay định đẩy người kia ra khỏi người mình.
Tạ Miên bề ngoài ngoan ngoãn như một đóa bạch liên thuần khiết, dễ khiến người ta yêu thích, nhưng kỳ thực bên trong lại hắc độc đến tận xương. Tâm địa khô héo thối rữa, như một vũng nước đọng hôi tanh, sâu không thấy đáy.
Y tâm ngoan thù dai, vì tư lợi mà không từ thủ đoạn, táng tận lương tâm.
Xét toàn bộ nguyên tác, bất cứ ai sinh lòng cảm mến với y đều không có kết cục tốt, ngay cả vai chính thụ cũng không ngoại lệ.
Sau khi nguyên chủ bị y hãm hại đến chết, y lại chuyển sang ám muội si mê vai chính thụ “Lâm Trạm”, coi Lâm Trạm như thần linh, muốn giết hắn, rồi đem thi thể hắn tạc tượng, đặt trong thần miếu để vạn dân thờ phụng.
Trong căn mật thất u ám, Tạ Miên siết cổ Lâm Trạm, giọng nói dịu dàng như tình nhân thì thầm:
“Lâm ca ca, ngươi đừng sợ… Ta sẽ đích thân rửa sạch nội tạng ngươi, khiến nó thật xinh đẹp, rồi đem đặt trong thần miếu, để vạn người triều bái, ngàn đời bất hủ.”
Y yêu hắn. Muốn giết hắn. Chiếm hữu hắn.
Ánh trăng xám bạc vĩnh viễn không rơi xuống, chỉ cần giơ tay liền với tới được.
Giang Hoài Ngọc lúc đầu đọc đến đoạn này, liền sợ đến mức da đầu tê rần. Đám người từng cắn răng đòi đẩy thuyền “vai ác – chính thụ” cũng sợ đến mức trong đêm cuốn gói chạy sang nịnh bợ vai chính công.
CP vai ác – chính thụ bị tuyên cáo sụp đổ ngay tại chỗ.
Giang Hoài Ngọc vừa chạm vào người Tạ Miên, bên gáy liền truyền tới cảm giác đau nhói như bị xé rách.
Không biết từ khi nào Tạ Miên đã tỉnh lại, như ác quỷ bò ra từ địa ngục, bám lấy cổ cậu, dùng răng nanh sắc nhọn cắn xuyên làn da nơi gáy.
Máu tươi theo cổ trượt xuống, toàn bộ đều bị y hút lấy.
Giang Hoài Ngọc không phòng bị, đau đến mức nước mắt trào ra tức khắc:
“!!!!”
“Cút ngay!” Cậu bị thương nặng, đau đến mức nhất thời không phân biệt nổi phương hướng, vung kiếm trong tay muốn dùng chuôi gõ ngất đóa hắc liên hoa này.
Chuôi kiếm còn chưa chạm vào đối phương thì đã tan thành mảnh vụn, đồng thời cổ tay cũng bị đối phương siết chặt.
Tạ Miên túm lấy cổ tay cậu, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu không còn tiêu cự. Trên gương mặt tuấn tú kia, mơ hồ xuất hiện từng mảng vảy đen.
Y liếm đi máu nơi khóe miệng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tham lam khóa chặt vào cổ cậu – nơi máu vẫn đang chảy ròng ròng.