#Bản tính của Long tộc là…/ Đồ mất nết…

________

Long tộc, bản tính tham lam, tàn nhẫn, lại vô cùng khát máu.

Khác hẳn hình tượng chính diện trong truyền thuyết, trong văn 《 Vạn nhân mê - hắn chẳng yêu ai》, Long tộc chính là phản diện thật sự.

Là hậu duệ Long tộc, Tạ Miên không thể thoát khỏi bản tính này — tham lam, tàn nhẫn, cực kỳ khát máu.

Ánh mắt Giang Hoài Ngọc chạm vào lớp vảy đen nơi sườn mặt Tạ Miên, trong khoảnh khắc liền hiểu ra — y đã đánh mất lý trí, bị bản tính thao túng.

Trong nguyên tác có viết, Tạ Miên hiếm khi mất đi lý trí, mà một khi thật sự bị bản tính chi phối, kết cục sẽ cực kỳ thảm khốc. Lần duy nhất mất khống chế, y đã hút sạch huyết khí toàn bộ một tiểu môn phái, chết thê thảm vô cùng.

Cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, cậu rùng mình, vội vàng dùng tay còn lại bẻ tay Tạ Miên đang siết lấy cổ tay mình, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

“Làm càn! Ngươi nhìn cho rõ bản tôn là ai!”

Giang Hoài Ngọc nước mắt còn chưa kịp thu lại, đôi mắt còn vương hơi nước mông lung, vẻ tự phụ đã bị bóc trần sạch sẽ.

Tạ Miên chăm chú nhìn cậu, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay bị y nắm chặt. Lòng bàn tay y khẽ vuốt ve làn da nơi cổ tay cậu, chỗ vừa rồi đã ửng đỏ lên vì bị siết mạnh.

Nguyên chủ xuất thân từ tiên môn thế gia, từ nhỏ được nuông chiều, làn da trắng nõn. Cổ tay bị nắm quá chặt liền đỏ bừng một vòng.

Cảm giác đau nơi cổ tay bị vuốt ve nhẹ nhàng khiến cậu rùng mình, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, cả người nổi da gà.

Từ góc nhìn của cậu, có thể thấy rõ từng sợi mi dài đang cụp xuống của y, rõ nét mà lộ ra ánh sáng lạnh.

Cưỡng ép đè nén dự cảm chẳng lành, Giang Hoài Ngọc không ngừng cố bẻ tay Tạ Miên:

“Ngươi có phải muốn tìm cái ch–… Ưm!

Chưa dứt lời, cơn đau nơi cổ và gáy ập tới khiến cậu bật kêu lên một tiếng.

Tạ Miên đã cúi đầu, vùi mặt vào bên cổ cậu, hung hăng cắn xé.

Máu bị hút đi nhanh chóng, Giang Hoài Ngọc đau đến mức cắn rách môi, máu tươi nhuộm đỏ cánh môi.

Mồ hôi lạnh rơi từ thái dương, cả người cậu lạnh buốt, như rơi vào hàn đàm, trước mắt từng đợt tối sầm, đầu óc hỗn loạn chỉ còn quanh quẩn hai câu:

Xuất sư chưa thành, đã vong thân.

Giang Hoài Ngọc tung tăng nhảy nhót, giờ thì bị đè ra trở thành Hoài Ngọc.

Xuất phát từ bản năng cầu sinh, ngón tay Giang Hoài Ngọc run rẩy muốn bẻ tay Tạ Miên ra, như người chết đuối bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Không rõ đã qua bao lâu, động tác cắn xé rốt cuộc cũng dừng lại. Thay vào đó là xúc cảm ấm nóng ẩm ướt của đầu lưỡi. Từ vết thương bị cắn dọc lên tới cằm, rồi từ cằm lan dần lên trên.

Giang Hoài Ngọc nhận ra đối phương không còn cắn nữa, chỉ khẽ cắn nhẹ. Trong lúc đại não còn đang choáng váng vì mất máu, cậu bỗng thấy đầu óc thanh tỉnh.

Ngoài tham lam, tàn nhẫn và khát máu — bản tính của Long tộc còn có… 

Còn có cái gì nhỉ?

Giang Hoài Ngọc nhất thời không nhớ ra được chữ kia là gì, nhưng cậu biết rõ, đó tuyệt đối không phải từ gì tốt đẹp mà Tấn Giang sẽ cho phép.

Từng điểm xúc cảm rậm rạp bò lên, lần đến bên môi, như mưa xuân êm dịu, liếm đi vết máu vừa rồi bị cậu cắn rách.

Giang Hoài Ngọc cuối cùng cũng nhớ ra chữ kia là gì.

Ngay khoảnh khắc đó, cả người cậu cứng đờ.

Vừa thẹn vừa giận, Giang Hoài Ngọc khó khăn nghiêng đầu tránh nụ hôn, đuôi mắt hoe đỏ:

“Tạ Miên, đồ mất nết… Ta là sư tôn ngươi!”

______

Ê đừng hỏi sốp sao chương này ngắn zị, bà tác giả viết có xíu thế

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play