#Cậu đã OOC rồi.

________

Thiếu niên vóc dáng nhìn qua có vẻ mảnh mai, nhưng sức lực lại không nhỏ. Mặc cho Giang Hoài Ngọc giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra. Tạ Miên đã đánh mất lý trí, hoàn toàn thuận theo bản năng, để lại dấu vết của kẻ săn mồi trên thân con mồi.

“...Tôn giả?!”

Đường vào cấm địa chẳng dễ gì đi qua, Ngụy Diên cưỡi kiếm mà đến, đụng đụng va va mới miễn cưỡng lách vào được nơi thả ra hung thú. Nhìn thấy một màn trước mắt, y lập tức chết lặng.

“Còn đứng đực ra đó làm gì!” Giang Hoài Ngọc liếc thấy y, như bắt được cọng rơm cứu mạng, hung hăng cắn vào khóe môi Tạ Miên, khi Tạ Miên lại định cắn sâu vào cổ cậu, cậu liền gầm lên, học theo ngữ điệu của nguyên chủ.

"Hai cái lỗ dưới lông mày ngươi dùng để trưng à? Còn không mau tới giúp một tay!”

Vừa gầm lên, một luồng mùi máu tươi trào lên cổ họng, Giang Hoài Ngọc nghiêng đầu, không nhịn được khạc ra một ngụm máu.

Ngụy Diên bị mắng tỉnh cả người, lập tức nhấc chân phóng tới bên cạnh Giang Hoài Ngọc, vận linh lực toàn thân, tay nâng tay hạ, một chưởng bổ về phía Tạ Miên.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp giáng xuống, đã bị Tạ Miên nhẹ nhàng đỡ lấy.

Y quay đầu nhìn Ngụy Diên, sườn mặt phủ vảy đen lộ vẻ âm hiểm, đôi mắt đỏ ngầu lại tĩnh lặng đến đáng sợ, tĩnh lặng như một vực sâu vô đáy.

Ngụy Diên bị ánh nhìn đó dọa đến hãi hùng.

Tạ Miên xưa nay luôn nhu thuận, Ngụy Diên cũng vì vậy mà thường ỷ thế hiếp người. Nhưng nhìn bộ dạng Tạ Miên bây giờ, y không khỏi phát sợ.

Bao năm qua cùng nhau như chó ngựa, Ngụy Diên thậm chí còn chẳng biết thân phận của Tạ Miên, hoàn toàn không nhận ra y thuộc Long tộc, lúc này lại hiển lộ đặc trưng rõ rệt.

Y nghiến răng hung hăng, tự nhủ Tạ Miên vẫn là con cừu dễ bắt nạt như trước. Vừa định mắng “tiểu súc sinh” rồi gọi kiếm đánh lén, cổ tay lại bị Tạ Miên vặn gãy ngay tức khắc.

Tạ Miên dùng chút lực, Ngụy Diên chưa kịp phản ứng, cả người đã bay ra ngoài như diều đứt dây.

Giang Hoài Ngọc lòng nguội lạnh, nghĩ bụng: Ngươi có ích quá ha?

Tạ Miên lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Diên đang chật vật, lại quay đầu, tiếp tục vươn tay chạm vào Giang Hoài Ngọc như chưa có chuyện gì xảy ra.

Máu từ sau gáy cậu vẫn không ngừng chảy, thấm ướt cổ áo thêu ám văn, lan ra đất, dính cả bùn lẫn tóc.

Giang Hoài Ngọc đầu óc quay cuồng, không còn sức để giãy giụa, trước mắt bắt đầu mờ dần.

Rồi bóng tối ập đến, cậu hoàn toàn chìm vào hắc ám, mặc cho Tạ Miên muốn làm gì thì làm.

Ngay trước khi hôn mê, cậu bỗng cảm thấy có một vật lạnh lẽo, sống động đẩy dây lưng cậu ra…

Ý nghĩ hoảng loạn lóe lên trong đầu Giang Hoài Ngọc — rõ ràng hai tay Tạ Miên vẫn đang giữ tay cậu, vậy thứ kia là cái gì?

Nỗi sợ lan tràn như cỏ dại, Giang Hoài Ngọc bỗng bật dậy tỉnh giấc.

Cảnh vật thay đổi, cậu nhận ra mình đã trở lại Trường Minh Điện, đồng thời bên tai vang lên một giọng nam trẻ tuổi, tức giận nhưng cố nén.

“Tỉnh rồi?”

Trường Minh Điện sừng sững giữa bầu trời Trục Lộc Thiên, nơi đây quanh năm không có đông, chỉ có xuân và thu.

Mùa xuân đương độ, hoa cỏ Trục Lộc Thiên nở rộ như gấm, gió xuân thoang thoảng mang theo hương hoa phả vào phòng qua khe cửa.

Giang Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một thanh niên đang đứng cạnh cửa sổ.

Thanh niên sắc mặt u ám, thân mặc trường y màu xanh thêu hình hạc. Ngước theo hình hạc nhìn lên, chỉ thấy tóc mai hai bên đã điểm bạc, được cột bằng một cây mộc trâm, mang khí chất tiên phong đạo cốt.

Giang Hoài Ngọc lập tức nhận ra thân phận người này.

“Việt Trầm Thủy” — đại sư huynh của nguyên chủ, cũng là tông chủ Huyền Ngụy Tông.

Nguyên văn miêu tả Việt Trầm Thủy là người cực ghét cái ác, chán ghét nguyên chủ ỷ thế làm càn. Chỉ vì ngại thực lực của Giang gia, lại nể tình xưa nên mới không lộ rõ.

Trong truyện gốc, hắn thầm yêu vai chính thụ “Lâm Trạm”, thậm chí có thể đi tìm cái chết.

Việt Trầm Thủy chẳng ưa gì việc nguyên chủ dây dưa với Lâm Trạm. Sau này, khi nguyên chủ bị đồ đệ “Tạ Miên” của mình hắc hóa, trở thành ma đạo, chính hắn là người phế tu vi của nguyên chủ, trục xuất khỏi sư môn.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng bị Lâm Trạm liên lụy, kết cục bi thảm.

Giang Hoài Ngọc lặng lẽ thu ánh nhìn, cúi đầu xem xét thân thể mình. Vết thương đã được băng bó, không có gì bất thường.

Cậu đoán rằng sau khi mình ngất đi, Tạ Miên đã lấy lại lý trí, đưa cậu về Trường Minh Điện. Nếu là Việt Trầm Thủy đưa về, cậu e rằng giờ này đã bị gán tội “cấu kết Long tộc”, bị nhốt vào thủy lao rồi.

Nguyên chủ trước kia vốn kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, quan hệ với Việt Trầm Thủy cũng chẳng tốt, thậm chí còn có chút sợ hắn.

Giang Hoài Ngọc chống người ngồi dậy: “Tông chủ——”

“Câm miệng! Đừng gọi ta là tông chủ gì hết. Giang Hoài Ngọc, ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung!”

Việt Trầm Thủy lạnh lùng quét mắt, ánh nhìn sắc bén như kiếm.

Hắn đã nghe tin Giang Hoài Ngọc vì cứu Lâm Trạm, phá phong ấn bằng máu của Tạ Miên, đuổi theo hung thú đến tận cấm địa. Nhưng khi đến nơi thì hung thú đã chạy, phái người truy bắt cũng không thấy dấu vết. Duy chỉ gặp được Tạ Miên và Giang Hoài Ngọc.

“Sáng mai, tự đến núi chịu phạt. Tự tiện xông vào cấm địa, tàn hại đồ đệ, thả hung thú chạy mất — theo tông quy, phạt 99 roi.”

Chín mươi chín roi ấy không phải roi thường, mà là nửa bước tiên khí, đánh lên người đủ khiến hung thú tàn phế, huống hồ là tu sĩ.

Nguyên tác, nguyên chủ cũng bị đánh hai trăm roi mà phế tu vi.

“Nếu ngươi dám bỏ trốn…” Việt Trầm Thủy chợt xuất hiện cạnh giường, cúi người xuống, “Ta sẽ đánh gãy chân ngươi, lấy đó răn đe.”

Giang Hoài Ngọc bị áp lực từ người đối diện đè nén, khó thở. Cậu khẽ nhíu mày, gắng gượng cười lạnh: “Tông chủ à, trong mắt ngươi, sư đệ - ta là thứ gì? Muốn phạt thì phạt, hung dữ cái gì? Ta sợ ngươi chắc?”

Chưa dứt lời đã bị ngắt ngang.

“Trên cổ ngươi là cái gì?” Việt Trầm Thủy hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cổ cậu.

Việt Trầm Thủy mắt cận, cách ba mét không phân biệt nổi người hay thú.

Giang Hoài Ngọc: “……”

Hình ảnh bị Tạ Miên cắn xé chợt hiện lên trong đầu, cậu vội kéo cổ áo che đi dấu vết, né về phía giường.

—— Long tộc trời sinh thích đánh dấu, dấu vết để lại rất khó xóa, cho dù có dùng linh lực hay đan dược cũng không mấy hữu dụng.

“Đúng rồi, Tạ Miên kia ngươi cũng mang về? Dẫn hắn về làm gì? Đáng lẽ nên để hắn tự sinh tự diệt!”

Tình địch gặp nhau, tức tối vô cùng.

Nguyên chủ vốn cực kỳ chán ghét Tạ Miên, mong y chết luôn dưới bùn, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy.

Việt Trầm Thủy không đáp, chỉ kéo cổ áo Giang Hoài Ngọc lại gần, nhìn chằm chằm một hồi, không biết nghĩ gì, sắc mặt thay đổi liên tục.

Cuối cùng, rít ra từng chữ, hất tay bỏ đi.

“Đồi phong bại tục, chướng mắt.”

Lực đóng cửa mạnh đến mức bức họa sơn thủy trên tường cũng rơi xuống, lộ ra cái tên “Lâm Trạm” đầy tùy tiện viết bên trong.

Giang Hoài Ngọc nhìn dòng chữ trên tường, bỗng hiểu ra vì sao Việt Trầm Thủy vừa rồi tức giận đến vậy. Việc cậu thả hung thú, hắn còn có thể nhẫn, nhưng vết đỏ trên cổ kia thì không.

Chắc hắn nghĩ cậu dùng máu hung thú ép buộc Lâm Trạm.

Dù sao Lâm Trạm vì cứu thân nhân mà bị thương nặng, chỉ có máu hung thú mới chữa được.

Giang Hoài Ngọc đau đầu: đám tu sĩ này sao toàn thích tự suy diễn?

Đó là bệnh, cần phải trị.

Cậu đè lên vết đỏ trên cổ, khẽ chạm vào vết cắn còn đau, mặt nhăn lại, nhặt bức họa lên treo lại lên tường, rồi đến trước gương xem tình hình bản thân.

Mặt gương sáng bóng, viền khắc mây nổi tinh tế.

Qua gương, Giang Hoài Ngọc thấy mình trông vẫn như trước, chỉ có tóc dài hơn, cổ thì thêm vài dấu đỏ chói mắt.

Cậu tháo đai lưng, cởi áo ngoài.

Dấu đỏ lan khắp đến xương quai xanh, lẫn dấu răng, hỗn loạn, chướng mắt.

Cậu thử dùng tay xoa, nhưng càng xoa càng rõ.

Giang Hoài Ngọc: “……”

Thất bại buông tay, mặc lại y phục, trong lòng oán giận Tạ Miên tiểu nhân.

Đúng lúc này, một cảm giác như bị dã thú theo dõi ập tới. Giang Hoài Ngọc bản năng bước tới cửa sổ, đẩy ra, nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, một mảnh đào hoa nở rộ.

Dưới tán cây, một thiếu niên áo đen quỳ gối. Khuôn mặt y tái nhợt, máu đỏ thấm đẫm y bào, nhuộm đỏ cả bùn đất dưới chân.

Thiếu niên ấy — chính là Tạ Miên, đang lặng lẽ nhìn cậu.

Nhận thấy Giang Hoài Ngọc đẩy cửa nhìn ra, y lập tức mỉm cười.

Nụ cười từ đáy mắt lan ra, sạch sẽ thuần túy, quét sạch mọi âm u, khiến người ta tưởng như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Sư tôn.”

Tạ Miên khẽ gọi một tiếng, thanh âm nghẹn ngào, trong mỏi mệt xen lẫn niềm vui sướng không cách nào che giấu:

“Ngươi tỉnh rồi?”

“Ngươi sao lại ở đây?” 

Giang Hoài Ngọc vịn lấy khung cửa sổ, cách nhánh hoa nhìn sang, từ xa chăm chú dõi theo Tạ Miên. Cảm giác như bị mãnh thú rình rập vừa rồi theo tiếng y mà tiêu tan, thay vào đó là một luồng hàn ý không thể ngăn cản.

Cậu cảm nhận được ánh mắt thiếu niên đọng lại trên người mình, cái nhìn ấy khiến người ta không khỏi nhớ đến chốn cấm địa năm nào.

Bị giam cầm, bị vấy bẩn, bất lực, lạnh lẽo, và cái chết.

Kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác không ngừng hiện về trong đầu, sau lưng Giang Hoài Ngọc toát ra tầng mồ hôi lạnh, cậu hơi siết chặt lấy khung cửa sổ, trong lòng hồi tưởng lại thái độ của nguyên chủ đối với Tạ Miên, chau mày, lạnh nhạt nói:

“Bản tôn tỉnh hay không tỉnh liên quan gì đến ngươi.”

Niềm vui trong mắt Tạ Miên vụt tắt, y cụp mi, sắc mặt thoáng u sầu:

“Sư tôn…”

Lời còn chưa nói xong, sắc mặt y bỗng khẽ biến, nơi khóe môi tràn ra một dòng máu.

“Tạ Miên!”

Từ thiên điện vọng đến tiếng quát giận dữ của Ngụy Diên:

“Ngươi đừng tưởng ta không ở bên cạnh liền có thể làm càn! Ai cho phép ngươi mở miệng?”

Ánh mắt lướt qua chuông gió đinh đang vang, Ngụy Diên lập tức bật dậy, một cước đá văng người vừa định bò lên tiếp, tay kéo đai lưng, buộc đại vài cái rồi sải bước đi về phía Tạ Miên đang quỳ gối.

“Lá gan ngươi càng lúc càng lớn, không lo quỳ phạt cho yên, còn dám mở miệng. Ngươi coi Ngụy Diên ta là không khí chắc?”

Thanh âm của Ngụy Diên vang vọng khắp Trường Minh Điện.

Tạ Miên không đáp lại, chỉ lặng lẽ lau đi vệt máu nơi khóe môi, rồi đứng dậy, đi về phía cửa sổ, đối mặt Giang Hoài Ngọc, mạnh mẽ quỳ xuống.

“Chốn cấm địa năm đó, sư tôn mạo hiểm cứu đệ tử, vậy mà đệ tử lại lấy oán báo ơn, trong lúc mê loạn, đã mạo phạm, khinh nhờn sư tôn… đệ tử…”

Y ngừng lại một thoáng, vận chuyển linh lực, tế ra bội kiếm. Lông mi khẽ run, tay nâng kiếm đâm thẳng vào ngực mình.

“Đệ tử tội đáng chết vạn lần.”

Giang Hoài Ngọc: “!”

“Dừng tay!”

Xuất phát từ bản năng và đạo đức, cậu không chút do dự, bấm tay niệm quyết, hóa thành một đạo hàn quang bay ra khỏi phòng, khom người bắt lấy tay Tạ Miên.

“Sư tôn?”

Tạ Miên rõ ràng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc.

Ánh kiếm sắc bén phản chiếu ngón tay thon dài của cậu. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền qua tay mình, ánh mắt Tạ Miên thoáng hiện một tầng khói mỏng, nhưng rất nhanh liền tan biến.

Ngay khoảnh khắc nắm lấy tay Tạ Miên, Giang Hoài Ngọc liền hối hận.

Cậu đã OOC rồi.

Nếu là nguyên chủ, hẳn lúc này nên thờ ơ lạnh nhạt, chứ không phải chủ động kéo tay y, ra tay ngăn cản.

Cậu lập tức hất tay Tạ Miên ra, từng ngón một bẻ mở bàn tay đang nắm chặt kiếm, đoạt lấy thanh kiếm sắc, đứng thẳng người.

“Ngươi cho rằng ngươi mạo phạm bản tôn, chỉ cần chết là có thể chuộc tội sao?”

Mũi kiếm nhấc cằm Tạ Miên lên, Giang Hoài Ngọc từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, giọng lạnh lùng ngạo nghễ:

“Ngươi chết ở đây, bản tôn chỉ sợ làm bẩn Trường Minh Điện.”

____

Đừng hỏi sao chương này dài thế, bà tác giả thích zị đó

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play