#Bậc quý nhân, tự biết thân mình
______
Giang Hoài Ngọc bị phạt tiên hình, chưa đến nửa đêm, tin tức đã lan khắp mười hai cảnh giới trong Tu Tiên giới.
“Xuất thân từ tiên môn thế gia, là tôn giả của Huyền Ngụy Tông, thế mà dám làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế! Đúng là điên cuồng rồi!”
“Ngươi xem, nếu có chút đầu óc, chỉ vì cái kẻ tên Lâm Trạm kia, sao có thể thả hung thú ra ngoài. Theo ta thấy, phạt chín mươi chín tiên hoàn còn quá nhẹ, đáng lý nên trục xuất sư môn, phong bế linh lực, ném vào Vạn Quỷ Cốc mới phải!”
“Việc này liên quan gì tới Lâm tôn giả? Lâm tôn giả bị trọng thương, từ đầu đến cuối đâu hề hay biết, càng không hề nhờ Giang Hoài Ngọc hỗ trợ. Đám người các ngươi đừng vội lôi Lâm tôn giả vào, rõ ràng là Giang Hoài Ngọc tâm tư bất chính, một tay bày ra tất cả!”
“Lâm tôn giả bị loại người như Giang Hoài Ngọc dây dưa, cũng thật là xui xẻo.”
Mọi người đều biết, từ mấy chục năm trước, 'Giang Hoài Ngọc' đã gặp Lâm Trạm, chỉ một ánh nhìn liền sinh lòng ái mộ, từ đó mặt dày dây dưa không dứt.
Đánh không đi, mắng không lui, cứ như bệnh vảy nến trong truyền thuyết, chỗ nào cũng bám theo Lâm Trạm.
Chỉ như vậy đã đành, nhà 'cậu' lại có tiền, để lấy lòng Lâm Trạm, thậm chí còn dựa thế hiếp người — một tòa thành trực tiếp mua xuống, đuổi đi thành chủ cũ, mang thành ấy biếu tặng cho Lâm Trạm. Nếu Lâm Trạm không nhận, 'cậu' liền uy hiếp đồ sát dân thành.
Chỉ vì một câu nói vô tâm của Lâm Trạm: “Nếu ta là thành chủ, tất sẽ trị cho nơi này thanh bình, dẹp trộm cướp, trừ tà tu, để yến hạc an cư.”
Mọi người: ???
Chuyện này chưa phải hoang đường nhất. Hoang đường hơn, là 'Giang Hoài Ngọc' ném tiền như rác, thuê họa sư vẽ trộm chân dung Lâm Trạm.
'Cậu' còn mang theo lũ bằng hữu ong bướm, ngang nhiên chặn đường Lâm Trạm, ép phải nhận bức họa.
“Hôm nay ngươi không nhận, đừng hòng rời đi.”
Lâm Trạm bị dây dưa đến phát bực, tính tình lại ôn hòa thiện lương, đổi lại là tu sĩ khác, e rằng sớm đã tiễn 'Giang Hoài Ngọc' lên Tây Thiên, cho 'cậu' chết không toàn thây.
Nhưng người trong thiên hạ đâu có tính tình như Lâm Trạm. Dẫu ‘Giang Hoài Ngọc’ không gây phiền phức cho họ, cũng khiến người ta hận đến nghiến răng, chỉ mong có ngày dạy dỗ 'cậu' một trận, cho 'cậu' không dám dây dưa vai chính nữa.
Bậc quý nhân phải tự biết thân biết phận, 'Giang Hoài Ngọc' lại không soi gương nhìn lại mình: một kẻ ngoài gia thế chẳng có gì, tu vi đều nhờ thuốc quý mà lên, suốt ngày ôm si tâm vọng tưởng.
Lòng người khắp mười hai cảnh giới đều cất giấu khinh thường, âm thầm dõi theo Huyền Ngụy Tông.
--
Huyền Ngụy Tông.
Trời mới hửng sáng, khe núi nơi hành hình đã chật ních người. Không chỉ quanh khe, ngay cả giữa trời cao cũng đầy phi kiếm lơ lửng, đệ tử đứng trên kiếm, đạo bào tung bay, nhìn về phía xa xăm.
“Giang tôn giả còn chưa tới?”
“Chẳng lẽ đã chạy trốn trong đêm?”
“Có gan làm, không có gan nhận, đúng là phường nhu nhược!”
“Ngươi nói cẩn thận, kẻo Giang tôn giả dắt người đến đánh ngươi.”
"Đánh? Ngươi không biết Giang Hoài Ngọc là hạng người gì à? Tu vi đều do thuốc quý, ăn chơi trác táng. Chúng ta ai không phải tự mình khổ luyện leo lên địa vị hôm nay, còn hắn toàn dựa linh thảo đan dược chất đống mà lên. Có bản lĩnh thì cứ đem lũ bằng hữu ong bướm đến đây, xem ai dạy dỗ ai!”
Giang Hoài Ngọc chậm chạp chưa xuất hiện, lời xì xào trong khe núi ngày càng lớn, khinh miệt và chán ghét tràn ngập từng ngóc ngách của Huyền Ngụy Tông.
Việt Trầm Thủy cùng các tôn giả ngồi nghiêm nghị trên đài khiển trách, dưới chân là trường kiếm ba thước cắm sâu vào đất, xích sắt kéo dài xuyên suốt khe núi bốn phương.
Việt Trầm Thủy rũ tay áo rộng, nét mặt lạnh băng, nâng chén trà, nhẹ nhàng phủi lớp trà vụn.
“Đám nháo sự kia, đã đi chưa?”
Một tôn giả áo thanh đáp lời: “Chưa đi.” Hắn nhíu mày, “Còn gào đòi xử phạt Giang tôn giả, như thể xử đẹp chúng ta vậy. Ta đã thi pháp giam bọn chúng dưới chân núi, tông chủ yên tâm, không ai vào đây gây loạn được.”
Giang Hoài Ngọc thì chẳng có gì, bằng hữu ong bướm lại đầy một nắm. Vừa nghe tin cậu bị phạt, liền ùn ùn kéo đến gây sự, đòi dẫn cậu đi.
Nháo đến long trời lở đất.
Việt Trầm Thủy sắc mặt u ám, nặng nề đặt chén trà xuống: “Giam thêm vài ngày cho ta! Tưởng Huyền Ngụy Tông là chỗ cho bọn chúng làm loạn sao?”
Dứt lời, y nhíu mày, nhìn ánh mặt trời đang chậm rãi chiếu vào khe núi: “Phái người đi gọi Giang Hoài Ngọc, nếu hắn không chịu đến, khỏi khách khí, trực tiếp kéo—”
Lời còn chưa dứt, đám người đột nhiên tách ra thành một lối, một thanh niên từ trên bậc đá uốn khúc đi xuống, xuất hiện giữa khe núi.
Việt Trầm Thủy ngẩng đầu nhìn, hơi sững lại, lời chưa kịp nói liền nuốt trở vào, trong mắt hiện lên tia sáng thoáng động.
Những người khác cũng không khỏi lộ vẻ kinh diễm, tiếng xì xào đột ngột im bặt.
Ba tháng đầu đông vừa đến, hàn khí chưa tan, ánh nắng từ tầng mây lặng lẽ rọi xuống, khiến khe núi âm u cũng phủ lên một tầng sắc thái tiên minh.
Thanh niên ấy đứng ở cửa khe.
Cậu buộc tóc tùy ý bằng dây cột tóc, thân khoác trường bào đỏ rực phức tạp, sắc đỏ càng khiến ngũ quan diễm lệ nổi bật, mang theo khí chất ngạo mạn riêng biệt của thế gia.
Sau lưng cậu là một thanh niên áo choàng viền xanh, thân hình tròn trịa.
Chính là Ngụy Diên. Vừa đặt chân vào khe núi, cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hắn lập tức rụt về phía sau, khúm núm lùi vào đám đông.
Nhận ra người tới là ai, mọi người nhanh chóng lấy lại thần trí, ánh mắt kinh ngạc thoáng chốc bị chán ghét thay thế.
Lần đầu tiên, Giang Hoài Ngọc cảm nhận được ánh nhìn ác ý nhiều đến thế. Cậu hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền bước đến trước khiển trách đài.
“Không cần để tông chủ cùng đại sư huynh động thủ.”
Việt Trầm Thủy thu ánh sáng trong mắt, nhíu mày đánh giá cậu từ đầu tới chân.
Giang Hoài Ngọc thuận theo ánh mắt y, cúi đầu nhìn lại y phục của mình.
Bình thường, nguyên chủ luôn mặc y phục trắng — nghe nói trông cao nhã, tiên khí phiêu dật, phù hợp phong cách kiếm tu.
Nhưng cậu không thích màu trắng, trông như đồ tang. Hơn nữa, mặc đồ trắng giống như còn lưu luyến Lâm Trạm, tỏ ý làm đẹp lòng người kia.
Lần này cậu vốn định đổi y phục, nhưng thời gian quá gấp, không tìm được bộ nào vừa ý, cuối cùng đành nhắm mắt chọn bộ đỏ hồng nổi bật mà Ngụy Diên từng bảo là “đỏ như mực loãng ngàn năm không nhạt”.
Cậu khẽ vuốt góc áo, điềm nhiên nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, nên ta mặc sắc này. Rất may mắn.”
Việt Trầm Thủy: “……”
Mọi người: “……”
“Lại giở trò gì đây? Lẽ nào nghĩ rằng Lâm tôn giả có mặt, muốn hấp dẫn sự chú ý của y?” Mọi người giật mình, bản năng quay đầu nhìn về phía Tạ Miên đang đứng cách đó không xa.
“Sư tôn ngươi có phải đầu óc có vấn đề không? Ngần ấy năm rồi, cũng chẳng thấy Lâm tôn giả liếc mắt nhìn hắn một cái.”
“Tạ sư huynh, ngươi lúc trước bái nhập môn hạ hắn, đúng là đáng tiếc, thực lực như ngươi đáng ra phải vào môn hạ chưởng môn mới phải.”
Tạ Miên đứng trong đám người, từ xa nhìn về phía Giang Hoài Ngọc.
Ánh nắng nghiêng chiếu từ chân trời, xuyên qua rừng cây lưa thưa, rơi lên mặt y, nhu hòa pha lẫn ánh sắc bén như kiếm rút khỏi vỏ — tịch mịch mà thanh nhuận.
“Sư tôn chỉ là quá thích Lâm tôn giả thôi.” Tạ Miên khẽ cười, “Các vị sư huynh đệ không cần như vậy.”
“Nói hắn vài câu thì sao, ngươi thật là…” Có người liếc y một cái, ôm chặt kiếm, vẻ mặt tiếc nuối: “Tạ sư đệ à Tạ sư đệ, ngươi bị hắn cho uống mê hồn canh rồi sao? Hiền lành như vậy, sớm muộn gì cũng bị Giang Hoài Ngọc hại chết!”
“Giang Hoài Ngọc chỉ là kẻ tham danh đoạt lợi, thu năm đệ tử, trừ ngươi ra, đều xuất thân danh môn thế gia. Hắn đối đãi bốn người kia đều tốt, riêng đối với ngươi… thật khó nói.”
“Vừa tham danh lại không thiên phú, còn chẳng chịu khổ luyện, một lòng tương tư, đầu óc hỏng mất rồi, không hiểu vì sao năm đó lão tổ lại thu hắn làm đồ đệ.”
Tạ Miên bất đắc dĩ đáp: "Đó là sư tôn ta.”
“Ngươi đừng quên Giang Hoài Ngọc đối xử với ngươi ra sao. Nếu không phải nhờ Lâm tôn giả thường xuyên giúp đỡ, ngươi nghĩ ngươi còn có thể đứng ở đây sao? Mau mở mắt ra đi.”
“Đúng đấy đúng đấy, nếu không có Lâm tôn giả, ngươi còn có thể…”
“Giúp đỡ?” Ý cười trên môi Tạ Miên dần phai, đáy mắt lạnh lùng nổi lên. Y rũ mắt che đi ánh băng hàn trong mắt, lướt qua đám đông, nhìn về phía Ngụy Diên.
Ngụy Diên đang đưa tay sờ sờ túi Càn Khôn bên hông — chính là cái túi y đã từng cướp từ tay Tạ Miên.
Thu hồi ánh mắt, ngón tay Tạ Miên khẽ lướt qua bên hông túi cung linh màu trắng, hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: “Giúp đỡ thì miễn đi, ta không cần.”
Giữa âm thanh ồn ào náo nhiệt, câu nói của y nhẹ đến nỗi không ai nghe rõ.
Đệ tử bên cạnh nghi hoặc: “Ngươi nói gì? Nói to chút.”
“Ta nói,” Tạ Miên ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, chậm rãi đáp, “Lâm tôn giả, thật là người tốt.”
Mọi người nghe vậy, khịt mũi coi thường: “Còn phải nói, Lâm tôn giả cao khiết như gió sớm trăng trong, sao Giang Hoài Ngọc có thể sánh được?”
Giang Hoài Ngọc như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Tạ Miên đứng, nhưng người quá đông, cậu cũng không thấy được y.
Giang Hoài Ngọc, ngươi có biết sai chưa?” Việt Trầm Thủy đứng dậy, trầm giọng hỏi.
Đài khiển trách dần dần nứt vỡ, theo lời của Việt Trầm Thủy, một luồng lực lượng không cách nào chống lại ập xuống người Giang Hoài Ngọc, ép cậu quỳ rạp dưới mặt đất.
Đầu gối đau đớn như bị kim châm dày đặc, đau đến mức cậu bật lên một tiếng rên rỉ, mồ hôi lạnh toát ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước hiện lên một tấm bia đá, chắn ngang Việt Trầm Thủy và đám người phía sau y. Trên mặt bia khắc đầy chữ đỏ, nét chữ như phù chú, ngoằn ngoèo rối rắm, không hề quen thuộc, do cậu không thừa hưởng ký ức nguyên chủ nên chẳng hiểu được lấy một chữ.
Chẳng những không hiểu, sáng nay lúc đến đài khiển trách, vì không có ký ức của nguyên chủ, cậu còn lạc đường ngay từ lúc bước ra khỏi Trường Minh điện.
Cuối cùng là nhờ tóm được Ngụy Diên đang lười biếng núp một bên, cậu mới thuận lợi tìm được hẻm núi nơi đặt đài khiển trách.
Nếu cậu xuyên vào thân xác vai chính, theo “quy luật xuyên thư”, chắc chắn sẽ được truyền thừa ký ức nguyên chủ. Mà nếu đã có ký ức ấy, mấy chuyện mất mặt thế này căn bản chẳng thể xảy ra.
Việt Trầm Thủy lạnh lùng nói: “Tông quy Huyền Ngụy Tông khắc ở đây, Giang Hoài Ngọc, ngươi đọc một lượt cho bản tông chủ nghe.”
Giang Hoài Ngọc: “……”
Cậu trầm mặc một lúc, hừ lạnh, “Ta biết mình phạm sai gì, không cần lấy tông quy ra để áp người. Dám làm dám nhận, với trừng phạt ta không có nửa phần bất mãn hay chất vấn, muốn phạt thì cứ nhanh chóng phạt đi.”
“Nói nhiều như vậy làm gì.” Cậu nhìn quanh, ngang ngược nói, “Hay là ngươi không dám phạt ta? Huyết mạch cuối cùng của Giang thị Ổ Thành, các ngươi cứ thử phạt một chút xem?”
Lời vừa dứt, đám người xung quanh đều cười nhạo, rõ ràng là đã bị sự kiêu ngạo đến vô lý của cậu làm cho tức cười.
“Buồn cười! Ngươi tưởng Huyền Ngụy Tông là Ổ Thành của ngươi chắc? Cả một tông môn, ngươi muốn giẫm là giẫm? Cho dù là phụ thân, mẫu thân ngươi, toàn bộ trưởng bối Giang gia kéo nhau tới đây, cũng phải ngoan ngoãn tuân thủ tông quy của Huyền Ngụy Tông ta.”
Lời của Giang Hoài Ngọc khiến chấp pháp tiên tôn đứng thứ 99 lập tức đứng dậy, được Việt Trầm Thủy gật đầu cho phép, liền ném roi tiên ra, bước lên đài khiển trách. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, môi hé mở, phun ra từng lời như băng tuyết:
“Nếu đã không tuân tông quy, phạm sai lầm… Giang tôn giả, đắc tội.”
Tấm bia đá đột nhiên nổ tung, hóa thành quang mang tan vào hư không. Cùng lúc ấy, roi tiên quất thẳng lên lưng Giang Hoài Ngọc, xuyên qua lớp áo, máu tươi lập tức nhuộm đẫm, nhỏ tong tong theo vạt áo đỏ bị xé rách.
Giang Hoài Ngọc cắn chặt môi dưới. Trận chiến cùng hung thú hôm trước khiến cậu bị nội thương chưa lành, ngoại thương mới chỉ dùng linh dược đắp qua, vết thương bề ngoài tuy đã khép miệng nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
Cơn đau như xé toạc, sau đó là cảm giác nóng rát và ngứa ngáy dọc theo vết thương lan ra, như từng mũi chỉ khâu ngược vào tận bên trong.
Trong cổ họng toàn là vị máu tanh, sợ mình phun ra sẽ mất thể diện, Giang Hoài Ngọc càng cắn chặt môi hơn, dồn hết lực chú ý vào việc đếm số roi giáng xuống lưng mình.
Một roi.
Hai roi.
……
Sáu mươi sáu roi.
Tới roi thứ sáu mươi sáu, cậu bắt đầu chịu không nổi nữa, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu theo đó thấm thành hình trăng lưỡi liềm. Sau lưng thịt da rách nát, áo quần nhuộm đẫm huyết sắc.
Giờ phút này, hẻm núi lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Giang Hoài Ngọc, trong mắt là những cảm xúc phức tạp.
Nếu nói Giang Hoài Ngọc vô sỉ thì đúng là vô sỉ thật, nhưng dám làm dám chịu, cứng đầu gánh hết hình phạt, khiến người ta không khỏi kính nể…
Nếu cậu có thể mang một nửa sự kiên cường khi chịu phạt này đặt lên chuyện tình cảm, đừng mặt dày dây dưa Lâm tôn giả, lại đem nửa kia dùng vào tu hành thay vì tụ họp bè cánh gây chuyện, thì e rằng đã không đến mức người người chán ghét, kết cục thảm hại như hôm nay.
Tu Tiên giới có mười hai cảnh giới, thử hỏi có vị tôn giả nào từng chịu phạt như hắn?
Thể diện của Huyền Ngụy Tông, đã bị cậu làm mất sạch rồi.