Chương 5: Khoảng cách giữa 2 với 3 khác nhau sao ??
Tác giả: Mèo con không ăn cá sống
Editor: Cá
“Là Kinh Mặc mang về đấy. Lúc tôi quay về thì vừa hay đụng phải cậu ta cũng mới về đến, trong tay còn cầm theo bánh kem.”
Văn Trác Thành cũng đã nghe thấy câu hỏi của Đào Thanh Thần nên liền mỉm cười giải thích.
Nghe nói là Trần Kinh Mặc mang về, Đào Thanh Thần theo phản xạ muốn nhìn sang phía Cốc Tịnh Tuyết, nhưng rất nhanh đã kịp kiềm chế hành động.
Giờ mà nhìn qua thì quá rõ ràng rồi.
Dù rằng việc Trần Kinh Mặc thích Cốc Tịnh Tuyết thì ai trong phòng nhỏ này cũng có thể thấy rõ.
Ví như ngay sau lời của Văn Trác Thành, mọi người đã đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cốc Tịnh Tuyết.
“Hôm nay tôi nấu canh cho mọi người nhé. Canh thịt bò hầm, thế nào?” Lương Hồng bỗng mở miệng nói.
Hôm nay đến lượt anh nấu ăn cùng Hứa Y Y, ngày mai là Trần Kinh Mặc với Cốc Tịnh Tuyết.
“Vất vả cho Lương ca rồi.”Hứa Y Y cười, “Tôi chỉ có thể làm trợ thủ cho anh thôi.”
Hả? Đào Thanh Thần lúc này mới phát hiện, giá trị cảm tình của Lương Hồng và Tô Lê hình như có chút biến động.
Cả hai người đều bị giảm một ít thiện cảm. Có chuyện gì vậy?
Cầm trái nho ăn, Đào Thanh Thần liếc mắt nhìn Tô Lê, cô đang nói chuyện với Văn Trác Thành, tuy miệng cười nhưng rõ ràng có phần mất tập trung.
Dường như nhận ra ánh nhìn của Đào Thanh Thần, Tô Lê cũng quay đầu nhìn lại.
“Thanh Thần.” Cốc Tịnh Tuyết ngồi cạnh cậu bỗng mở miệng gọi một tiếng, lúc Đào Thanh Thần nhìn sang thì cô đẩy đĩa nho trên bàn về phía cậu.
Cậu nhìn cô một cái, vẻ mặt dường như chẳng có chuyện gì rồi duỗi tay lấy một trái nho.
Tối nay mọi người sẽ bắt đầu trò chơi đoán tuổi và nghề nghiệp. Ăn cơm xong, ai nấy không hẹn mà cùng kéo nhau ra phòng khách.
Trước khi rời khỏi bếp, Đào Thanh Thần lấy bánh kem ra ngoài: “Mọi người ăn bánh kem đi. Tráng miệng sau bữa cơm là đúng lúc.”
“Được đó.” Mọi người đều gật đầu đồng tình.
Cậu mở hộp bánh kem ra, cẩn thận chia thành tám phần.
“Tịnh Tuyết.” Cậu cầm phần đầu tiên đưa cho Cốc Tịnh Tuyết, cô đã ngồi sẵn trên ghế sofa.
“Cảm ơn.” Cốc Tịnh Tuyết nhận lấy, đặt lên bàn trước mặt nhưng chưa động tới.
Đào Thanh Thần để ý thấy Trần Kinh Mặc, người đang ngồi với Tư Việt, liếc sang khi thấy Cốc Tịnh Tuyết đặt bánh xuống bàn.
Chờ chia xong bánh, Đào Thanh Thần ngồi xuống cạnh Cốc Tịnh Tuyết, là người đầu tiên ăn thử.
“Wow, bánh này ngon quá. Mua ở đâu vậy?” Cậu nói, rồi hạ giọng tiếp.
“Vị chocolate, rất giống với loại hôm qua mình ăn.”
Dù vừa ăn xong cơm, mọi người vốn cũng chưa đói, nhưng nghe Đào Thanh Thần khen thì đều lấy bánh ăn thử.
Câu sau cậu nói khá nhỏ, người khác không nghe thấy, nhưng Cốc Tịnh Tuyết ngồi ngay bên cạnh thì nghe rõ. Cô nhìn bánh trên bàn.
Sau khi nghe mấy lời khen của những người khác, cô mới cầm nĩa nếm một miếng.
Vị quen thuộc lan ra trong miệng khiến cô khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Trần Kinh Mặc.
Đúng lúc đó, ánh mắt hai người giao nhau.
Nhìn hai người đối diện nhau một thoáng, khóe miệng Đào Thanh Thần khẽ cong lên.
Đúng lúc mọi người đang ăn bánh kem, điện thoại của họ đồng loạt vang lên. Ai nấy đều hiểu đây là tín hiệu từ tổ chương trình chuẩn bị vào phần kế tiếp.
Đào Thanh Thần đặt miếng bánh xuống, lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên là thông báo từ chương trình.
Cốc Tịnh Tuyết cũng nhìn điện thoại, đặt bánh xuống rồi cười nói:
“Bắt đầu luôn bằng cách giới thiệu tuổi và nghề thì hơi nhạt nhỉ? Hay là... để mọi người đoán thử đi?”
Nói xong, cô nhướng mày nhìn quanh một vòng, rồi nghiêng người về phía Đào Thanh Thần, dựa vào sofa, khuỷu tay chống lên lưng ghế.
Bàn tay đỡ cằm tư thế đầy tự tin như thể tin chắc không ai đoán trúng được nghề của mình.
Đào Thanh Thần ôm gối vào lòng, nửa người vùi vào sofa, ngước nhìn những người khác.
Trên ghế sofa chính giữa là bốn cô gái, bốn chàng trai thì ngồi tản ra.
Văn Trác Thành ngồi gần lối ra, trên sofa đơn. Lương Hồng thì ngồi trên tay vịn ghế của anh.
Trần Kinh Mặc cũng ngồi một mình trên sofa đơn, còn Tư Việt ngồi phía sau, không quay mặt lại với mọi người như thể bản thân không thuộc về nhóm, cũng giống như chỉ số thiện cảm của anh với người khác: lạnh lùng và xa cách.
Nhưng Đào Thanh Thần biết rõ, đối phương không hề vô cảm như vẻ bề ngoài, giống như lúc anh ta chú ý vết thương ở mắt cá chân của mình vậy.
Nghe Cốc Tịnh Tuyết gợi ý, Lương Hồng hứng thú cười gật đầu: “Được đó, vậy bắt đầu từ ai đây?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, chỉ cười.
Đào Thanh Thần cũng tò mò không biết sẽ bắt đầu từ ai.
Đúng lúc ấy, Cốc Tịnh Tuyết bất ngờ cất tiếng, giọng nói không giấu được nụ cười: “Thanh Thần, học sinh, năm nay 21–22 tuổi.”
Vừa dứt lời, mọi người liền bật cười.
Thấy phản ứng của cả nhóm, Đào Thanh Thần hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy đã đoán ra rồi hả?”
Lương Hồng cười: “Không cách nào khác, nhìn là biết liền.”
Hứa Y Y và mấy người khác cũng gật đầu đồng ý. Đào Thanh Thần mang lại cảm giác rất trong sáng, thuần khiết, đôi khi lời nói hành động còn hơi trẻ con.
Thấy mọi người đều đoán trúng, Đào Thanh Thần cười nói: “Tôi mới tốt nghiệp, 22 tuổi.”
“Người tiếp theo, Trác Thành. Nhắc một chút đi.” Tô Lê vừa ăn bánh kem vừa nhìn Văn Trác Thành cười.
Anh nghe vậy thì cũng cười tươi: “Ngành này bây giờ rất nổi.”
Câu nhắc nhở vừa mơ hồ vừa rõ ràng, ý bảo nghề đang hot.
Nhưng để đoán trúng thì thật ra cũng không dễ.
“Truyền thông?” Hứa Y Y thử đoán.
Văn Trác Thành lắc đầu.
Tô Lê và Lương Hồng cũng lần lượt đưa ra dự đoán, nhưng đều sai.
“Cái này khó thật đó.”
“Game?”
“Ngành công nghệ?”
Tô Lê vừa nói ra, thì hai giọng nói vang lên đồng thời – là Trần Kinh Mặc và Cốc Tịnh Tuyết.
Đào Thanh Thần liếc nhìn hai người họ, ôm gối cười thầm, rồi lại quay sang nhìn Văn Trác Thành.
Có vẻ cặp nam nữ chính đã đoán đúng.
Văn Trác Thành thấy không ai đoán được thì định nói luôn đáp án, ai ngờ bị hai người kia đoán trúng trước.
“Đúng rồi, tôi làm game. Năm nay 27 tuổi.”
“Wow, anh đẹp trai vậy mà làm game á? Tôi tưởng…” Hứa Y Y liếc nhìn gương mặt điển trai và mái tóc rậm của anh, cười nói.
Lời vừa dứt, mọi người lập tức hiểu ý, liền phá lên cười.
Đào Thanh Thần cũng không nhịn được cười, cảm giác như hình tượng nghiêm túc của đối phương vừa sụp đổ một chút.
“Được rồi, tiếp theo ai nào?” Văn Trác Thành bị mọi người cười đến ngượng, vội vàng đổi chủ đề.
“Ừm ~ mọi người đoán thử tôi đi, khó lắm đó nha.” Hứa Y Y làm mặt đắc ý.
Cô là người ăn mặc giản dị thoải mái, tính cách thẳng thắn, biểu cảm luôn hiện rõ trên mặt – rất khó để đoán nghề nếu chỉ nhìn vẻ ngoài.
“Có gợi ý không?” Cốc Tịnh Tuyết suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Ừm, nói sao nhỉ.” Cô liếc nhìn Đào Thanh Thần, có chút khó xử nói: “Aiz, nếu tôi nói ra thì mọi người sẽ đoán được ngay.”
Nhận thấy ánh mắt đó, trong đầu Đào Thanh Thần chợt loé lên linh cảm.
“Có liên quan tới tôi? Y Y chẳng lẽ là giáo viên?” Cậu ngồi thẳng người lên, hỏi.
Những người khác nghe vậy thì đều kinh ngạc nhìn sang Hứa Y Y – không lẽ thật sự là giáo viên sao?
Hứa Y Y cười gật đầu: “Có phải lúc nãy tôi chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cô liền nhìn ra rồi không?”
Đào Thanh Thần thành thật gật đầu.
“Tôi là giảng viên đại học, năm nay 26 tuổi.” Hứa Y Y mỉm cười nói.
Tô Lê đoán được ngay, vì trước đó cô từng tăng ca ở phòng tiếp khách tầng hai và bị Cốc Tịnh Tuyết bắt gặp.
Cô ấy làm bên thiết kế quảng cáo, năm nay 25 tuổi.
Lương Hồng thì là tổng giám đốc của một chuỗi khách sạn, 28 tuổi.
“Kinh Mặc, tới lượt anh.” Cốc Tịnh Tuyết nhìn về phía Trần Kinh Mặc đang ngồi một mình trên sofa.
Đào Thanh Thần ngồi dịch lên phía trước, nhìn Trần Kinh Mặc im lặng không nói gì, chỉ chờ lời nhắc từ Cốc Tịnh Tuyết.
“Có cần gợi ý không?” Văn Trác Thành hỏi.
Trần Kinh Mặc và Tư Việt là hai người ít nói nhất trong nhóm, cũng không hay giao tiếp với mọi người, cho nên thật khó mà đoán được họ làm gì.
Nghe Văn Trác Thành hỏi, Trần Kinh Mặc nhìn sang Cốc Tịnh Tuyết rồi gợi ý: “Thi đấu.”
Lời vừa nói ra, mọi người càng thêm mơ hồ.
Thấy mọi người không đoán được, Trần Kinh Mặc trực tiếp nói rõ: “Đua xe. Tôi có một câu lạc bộ. 24 tuổi.”
Vừa dứt lời, Cốc Tịnh Tuyết gật đầu xác nhận, rồi lại tựa người vào chỗ ngồi cũ. Thấy phản ứng đó của cô, ánh mắt Trần Kinh Mặc tối lại, môi mím nhẹ.
Mà Đào Thanh Thần ngồi phía sau nhìn thấy rất rõ — ngay khi Trần Kinh Mặc nói mình 24 tuổi, chỉ số rung động của Cốc Tịnh Tuyết lập tức giảm xuống một chút.
Chuyện này khiến Đào Thanh Thần suýt chút nữa hồn bay phách lạc. Vậy là tuổi của Cốc Tịnh Tuyết hẳn là lớn hơn Trần Kinh Mặc rồi.
Không đợi ai khác đoán nữa, Cốc Tịnh Tuyết chủ động nói: “Tôi 27 tuổi, làm đầu tư ngân hàng.”
Điều này khiến mọi người khá ngạc nhiên, vì nghề nghiệp này rất áp lực, khối lượng công việc cũng lớn.
Nữ chính thật sự rất lợi hại. Đào Thanh Thần nghĩ thầm khi nhìn Cốc Tịnh Tuyết bên cạnh.
Cuối cùng còn lại Tư Việt.
Cốc Tịnh Tuyết và Hứa Y Y đồng loạt chỉnh lại tư thế ngồi, hướng ánh mắt về phía Tư Việt — rõ ràng là có hứng thú.
“869, Tư Việt làm nghề gì?” Đào Thanh Thần lặng lẽ nhìn về phía Tư Việt, lòng thì hỏi 11869.
【Tư Việt là tổng giám đốc Tập đoàn Uý Lam】
Oa !! Dù Đào Thanh Thần không biết nhiều về Tập đoàn Uý Lam, nhưng nghe tên thôi đã thấy rất lợi hại rồi.
“Tôi làm trong công ty công nghệ. 25 tuổi.” Tư Việt nói với cả nhóm.
Nghe Tư Việt nói 25 tuổi, phản ứng đầu tiên của Đào Thanh Thần là lập tức xem chỉ số thiện cảm của nữ chính.
Dù sao thì ban nãy chỉ vì Trần Kinh Mặc nhỏ hơn tuổi mà chỉ số đã giảm xuống rồi.
Nhưng kết quả lại khiến người ta bất ngờ — thiện cảm của Cốc Tịnh Tuyết đối với Tư Việt không hề giảm, thậm chí còn tăng lên.
Tại sao chứ? Đào Thanh Thần không hiểu nổi. Nữ chính không phải có tiêu chuẩn hai chiều sao? 25 tuổi và 24 tuổi khác gì nhau?
Chênh lệch đều là nhỏ hơn cô ấy vài tuổi thôi mà. Cụ thể là Tư Việt nhỏ hơn 2 tuổi, còn Trần Kinh Mặc nhỏ hơn 3 tuổi.
Chẳng lẽ nữ chính chỉ có thể chấp nhận mối quan hệ "chị-em" với giới hạn 2 tuổi?
Nhưng mà từ trước đến nay vẫn có câu: nữ lớn hơn 3 tuổi, ôm vàng trong tay mà sống. Rõ ràng là điềm lành chứ?
Đào Thanh Thần ôm gối trong lòng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tư Việt và Trần Kinh Mặc. Cuối cùng phát hiện — quả thực không giống nhau.
Tư Việt nhỏ hơn Trần Kinh Mặc một tuổi, nhưng không rõ vì phong cách ăn mặc hay do tính cách, mà trông anh chững chạc và ổn định hơn hẳn. Tạo cảm giác rất đáng tin cậy.
Còn Trần Kinh Mặc lại khác. Anh mang theo vẻ trẻ trung, bồng bột và nhiệt huyết của những người ở độ tuổi đôi mươi. Nhìn là biết thuộc kiểu người yêu cuồng si, cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng chính vì thế mà cảm xúc ấy cũng không chắc bền vững. Không ai dám chắc anh sẽ giữ được sự đam mê đó bao lâu.
Yêu thì có thể mãnh liệt như bão tố, nhưng khi không yêu nữa cũng rút lui rất nhanh. Điều này thường khiến người ta cảm thấy thiếu an toàn.
Đặc biệt là với nữ chính, cô ấy có lẽ rất sợ kiểu nam sinh trẻ con như vậy.
Đào Thanh Thần gác cằm lên gối, trông như đang suy tư điều gì đó.
Sau khi công bố độ tuổi và nghề nghiệp, chỉ số rung động và thiện cảm của mọi người đều thay đổi ít nhiều.
Nhưng nhìn chung, mức độ thay đổi không quá lớn.
Về phòng, Đào Thanh Thần nằm dài trên giường, trước tiên gửi tin nhắn “rung động” hôm nay. Người được gửi vẫn là Tư Việt.
Gửi tin xong, cậu vào phòng tắm tắm rửa. Tối nay chắc không có việc gì.
Sau khi tắm xong, Đào Thanh Thần không đeo ngực giả nữa mà để lại trong phòng vệ sinh, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Không phải đeo cái đó, cảm giác cả người nhẹ nhõm và dễ chịu hẳn.
Tắm xong, cậu nằm lại giường, ngẩn người nhìn trần nhà.
“869, khoảng cách tuổi tác dường như rất quan trọng thì phải. Mày chắc chắn nhiệm vụ của tao là đơn giản đấy chứ?”
Nhưng theo lời 869 từng nói trước đó, trong nguyên tác nam nữ chính đúng là ở bên nhau thật.
***