Tác giả: Mèo con không ăn cá sống

Editor: Cá

Chỉ là quá trình nâng cấp từ tiểu thuyết lên thế giới nhỏ gặp chút trục trặc thôi. Theo yêu cầu của 869, cậu chỉ cần cố gắng tạo điều kiện cho nam nữ chính có cơ hội gần gũi, giúp họ đến được với nhau là được.

【Xác nhận. Ký chủ không cần lo lắng.】11869 quả quyết cam đoan, chủ yếu là hiện tại cấp bậc của nó còn thấp, không thể nhận nhiệm vụ quá khó.

“Được rồi.”

Sau khi xác nhận lại nhiệm vụ với 869, Đào Thanh Thần cảm thấy hơi mệt. Trong cơn mơ màng, cậu chợt nhớ hình như mình vẫn chưa xem tin nhắn rung động con tim kia.

Cậu nhắm mắt, định chợp mắt một lát trên giường nhưng không thể. Cậu đành cố gắng vươn cánh tay trắng muốt ra khỏi chăn, yếu ớt đặt lên trên.

Cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, cậu nghĩ xem vừa rồi đã để điện thoại ở đâu.

Tìm được điện thoại, Đào Thanh Thần bật sáng màn hình rồi đưa lên trước mắt.

Hiện lên trong tầm mắt là hai tin nhắn với nội dung hoàn toàn khác nhau.

Bộ não đang đặc quánh như hồ nhão bỗng bừng tỉnh, cậu lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Không nhìn nhầm… đúng là hai tin nhắn thật.

Một cái viết: “Hôm nay rất vui.”

Cái còn lại: “Chân của cậu đỡ chưa?”

Vậy… cái nào là do Tư Việt gửi ??

“Thơm quá…”

Đào Thanh Thần còn chưa xuống hẳn cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng. Món sandwich và mì Ý sắp xong rồi đấy.” Nghe thấy tiếng Đào Thanh Thần, Cốc Tịnh Tuyết—người đang phụ Trần Kinh Mặc trong bếp—quay đầu lại, cười chỉ vào đĩa sandwich trên bàn.

Nhưng Đào Thanh Thần không ngồi xuống ăn sáng ngay, mà lại bước tới chỗ bồn rửa, nghiêng người nhìn nồi sốt nóng bốc khói trong tay Trần Kinh Mặc.

Trước đây nghe Trần Kinh Mặc nói mình biết nấu ăn đã đủ bất ngờ, không ngờ nấu ăn lại còn thơm đến thế.

Cốc Tịnh Tuyết đang bưng khay đứng bên cạnh Trần Kinh Mặc. Từ khóe mắt, cô bắt gặp bóng dáng Đào Thanh Thần, quay đầu lại thấy cậu đang nhìn đầy thèm thuồng thì bật cười hỏi: “Rất thơm đúng không?”

Thật ra, Trần Kinh Mặc quả thật ngoài dự liệu của cô. Hôm nay là ngày hai người họ cùng nấu ăn.

Sáng sớm, cô vừa xuống lầu đã thấy Trần Kinh Mặc đang bận rộn trong bếp.

Thấy anh đang làm sandwich, cô vội chạy tới giúp, nhưng đáng tiếc là chẳng giúp được gì. Trần Kinh Mặc hầu như không để cô động tay, chỉ vì cô cảm thấy ngại nên mới đứng bên cạnh giúp đưa khay các thứ.

Nghe cô hỏi, Đào Thanh Thần lập tức gật đầu lia lịa, không hề phóng đại—quả thực rất thơm.

Tuy nhiên, ánh mắt cậu lại liếc về phía Trần Kinh Mặc đang chuyên tâm pha sốt, rồi nhìn sang mấy cái tạp dề treo bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hai người có muốn đeo tạp dề không?”

Nói xong, Đào Thanh Thần quay sang nhìn Cốc Tịnh Tuyết.

Cốc Tịnh Tuyết hơi sững người. Vì cô không trực tiếp nấu nên ban đầu đúng là không nghĩ tới chuyện đó.

Trần Kinh Mặc hôm nay mặc áo thun trắng, rất dễ bị bắn sốt lên. Cô thì mặc áo sơ mi lụa đen, tuy không nấu nhưng cũng thấy mặc tạp dề vẫn hơn.

Nghĩ vậy, cô liếc nhìn nồi sốt đang sôi, đặt khay sang một bên rồi đi lấy tạp dề.

“Muốn đeo tạp dề à?” Cô hơi do dự, thấy Trần Kinh Mặc đang bận không rảnh tay thì nghĩ nếu không giúp anh đeo, nhỡ sốt bắn lên thì phiền, nên cô đưa tạp dề ra ý bảo.

Trần Kinh Mặc nhìn động tác của cô, cười khẽ, hơi cúi người đưa người vào tạp dề.

Khoảnh khắc đó hai người đứng rất gần, đến mức Cốc Tịnh Tuyết có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng từ anh. Mùi hương thoang thoảng dễ chịu trên người anh—không biết là nước hoa hay gì—rất dễ chịu. Cô cúi đầu, không nhìn thẳng anh, gương mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên, nhưng tai thì đã đỏ bừng từ lâu.

Từ phía sau nhìn vào, trông giống như cô đang ôm anh từ phía sau vậy.

Đào Thanh Thần đứng sau nhìn hai người tương tác mà không kìm được nụ cười. Điều khiến cậu vui hơn nữa là chỉ số hảo cảm và rung động của cả hai người đều tăng lên.

Quả nhiên, đàn ông biết nấu ăn luôn có sức hút.

“Thơm quá à~” Hứa Y Y và Tô Lê cùng cười bước vào.

“Mau lại ăn sáng đi, mì Ý siêu ngon, sandwich cũng ngon nữa.” Nghe tiếng họ, Đào Thanh Thần vừa nhai vừa cười rạng rỡ nói.

“Nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.” Tô Lê thò đầu nhìn đĩa mì trên bàn, cười nói.

“Các cậu thử đi.” Cốc Tịnh Tuyết cười đưa đĩa mì mới nấu xong tới.

Một lát sau, Lương Hồng và Văn Trác Thành cũng tới.

Ăn xong đĩa mì của mình, Đào Thanh Thần nhìn đĩa mì còn dư trên bàn mà mắt sáng rỡ—đó là phần để dành cho Tư Việt.

“Chỗ này còn dư nè, có ai muốn ăn không?” Trần Kinh Mặc vui vẻ hỏi, dù là hỏi cả nhóm nhưng ánh mắt thì lại hướng về phía Đào Thanh Thần, như muốn cảm ơn cậu vì câu nhắc nhở vừa rồi.

“Em ăn!” Đào Thanh Thần vốn định lấy một cái sandwich, nhưng vừa nghe Trần Kinh Mặc nói vậy thì lập tức bưng đĩa của mình qua.

Nhìn đĩa mì đầy ụ, Đào Thanh Thần không giấu nổi niềm vui.

Cậu vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân. Ngoảnh đầu lại đã thấy Tư Việt bước vào, tay cầm ly.

“Tư Việt, mau lại ăn sáng đi, mì Ý Trần Kinh Mặc và Tịnh Tuyết làm siêu ngon!” Đào Thanh Thần thật lòng khen ngợi, còn ra hiệu cho anh nhìn đĩa mì trên bàn.

Tư Việt nhìn thoáng qua Trần Kinh Mặc đang rửa nồi, rồi nhấc chân ngồi xuống cạnh Đào Thanh Thần.

Thấy ly của Tư Việt trống không, Đào Thanh Thần chỉ về phía bàn cà phê: “Cà phê Tịnh Tuyết pha đấy, ngon lắm.”

Nghe được lời khen của Đào Thanh Thần, Cốc Tịnh Tuyết cười càng tươi.

Tư Việt ăn một miếng mì rồi gật đầu: “Ngon thật.”

Sau đó lại uống một ngụm cà phê: “Vị cũng ổn.”

“Đúng không?” Đào Thanh Thần nghe vậy cười rạng rỡ, không ai biết còn tưởng chính cậu là người nấu.

Cốc Tịnh Tuyết nhìn nguyên liệu làm sandwich còn dư, suy nghĩ rồi nói: “Còn dư ít thế này, để mình thử làm một cái sandwich luôn.”

Trần Kinh Mặc vừa cất xong nồi đã nghe thấy, liền nói: “Thử đi.”

Anh tiện tay lấy một cái tạp dề, mở ra cổ áo, rõ ràng định giúp cô đeo.

Cốc Tịnh Tuyết đang chăm chú chọn nguyên liệu, đến khi Trần Kinh Mặc cúi người buộc dây quanh eo cô mới phản ứng.

Phản xạ đầu tiên của cô là nhìn về phía Tư Việt đang ăn sáng, nhưng anh lại đang quay sang nói chuyện gì đó với Đào Thanh Thần.

Trần Kinh Mặc để ý tới hành động của cô, đôi mắt hơi trầm xuống: “Được rồi, em muốn chiên trứng trước hay xúc xích?”

“Ờ… không thể làm cùng lúc sao?” Cô bị câu hỏi thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn hai nguyên liệu rồi hỏi lại.

“Làm cùng được, nhưng có thể hơi luống cuống.”

“Vậy cứ làm cùng đi.” Cô không chút do dự đáp.

Trần Kinh Mặc gật đầu rồi bật bếp.

“Có thể cho xúc xích và trứng vào rồi.” Thấy Cốc Tịnh Tuyết còn đứng ngẩn ra, anh nhắc.

Cô vội cầm quả trứng, nhẹ nhàng gõ lên mép nồi. Cú đầu hơi nhẹ, trứng chỉ nứt một đường nhỏ, cô lại vội gõ lần hai.

Lần này lại hơi mạnh tay, lòng trắng loãng tràn ra, cô cuống quýt đổ trứng vào chảo, rồi nhanh chóng đi lấy xúc xích.

Vừa thả xúc xích vào, dầu trong chảo liền bắn lên, làm cô giật mình hoảng hốt.

May mà Trần Kinh Mặc kéo cô sang một bên, nếu không trên tay cô ấy chắc phải dính một vệt nước sốt.

Đào Thanh Thần đang trò chuyện với Văn Trác Thành thì nghe thấy tiếng động bên phía mấy cô gái. Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều được nghỉ, chỉ có Văn Trác Thành là vẫn phải vất vả quay về tăng ca.

Không còn cách nào khác, game Thiên Vực đang hot đến mức bùng nổ, cả phòng làm việc lúc nào cũng như sẵn sàng ra trận, chỉ sợ lỡ xảy ra sự cố. Bọn họ buộc phải luôn có người trực để giám sát tình hình.

Vừa ăn xong hai ba miếng sandwich, Văn Trác Thành chào mọi người một tiếng rồi vội vã rời đi.

Nhìn thấy Trần Kinh Mặc có vẻ đang hướng dẫn Cốc Tịnh Tuyết nấu ăn, Đào Thanh Thần chỉ im lặng uống một ngụm cà phê, khóe miệng hơi cong lên.

Thấy biểu cảm của cậu, Tư Việt theo ánh mắt Đào Thanh Thần nhìn sang hai người đang đứng trong bếp. Ánh mắt anh lóe lên, liếc nhẹ người bên cạnh, rồi tiếp tục lặng lẽ ăn sáng.

Cốc Tịnh Tuyết nhìn chiếc sandwich mà mình làm ra trông chẳng ra sao, lại ngó qua mọi người đang ăn sáng, cảm thấy hơi ngượng, chẳng dám mời ai thử, đành định bụng ăn luôn cho xong.

Không ngờ lúc này, bên cạnh bỗng có một bàn tay đưa tới: “Đổi sandwich với tôi nhé? Của cô nhìn cũng hấp dẫn đấy.”

 

Trước mắt cô xuất hiện một chiếc sandwich được làm chỉn chu, trông cực kỳ bắt mắt.

Cô ngẩng lên nhìn, thấy Trần Kinh Mặc đang cắn một miếng sandwich, vừa ăn vừa cười: “Ăn được lắm.”

Cốc Tịnh Tuyết hơi ngờ vực, nhưng nhìn dáng vẻ anh ăn rất ngon lành thì không thể phủ nhận—trong lòng cô vui không tả.

Đào Thanh Thần cũng liếc nhìn chiếc sandwich trên tay Trần Kinh Mặc, định hỏi có ngon không, nhưng vừa nhìn thấy một vệt cháy xém khả nghi giữa lớp nhân thì đành nuốt câu hỏi xuống.

Cậu uống một ngụm cà phê, ánh mắt lần lượt quét qua Tư Việt và Lương Hồng. Tin nhắn rung động con tim hôm qua, hẳn là một trong hai người họ gửi. Nhưng không biết ai là người gửi cái “Hôm nay rất vui”, ai là người hỏi “Chân cậu đỡ chưa”. Cậu đoán tin nhắn đầu tiên là của Tư Việt. Nghĩ đến đây, cậu liếc nhìn chỉ số hảo cảm và rung động trên đầu cả hai—vẫn không có gì thay đổi.

Hôm nay là cuối tuần, trừ Văn Trác Thành phải đi làm thêm, những người khác đều ở nhà nghỉ ngơi.

Tuy là nghỉ ngơi, nhưng cũng không thể cứ nằm ườn trên giường chơi điện thoại mãi. Dù gì cũng đang ghi hình chương trình thực tế, nên cũng cần tìm gì đó để làm.

“Không phải nhà mình có phòng chiếu phim à? Hay tụi mình đi xem phim đi?” – Hứa Y Y đề nghị.

Cốc Tịnh Tuyết và Tô Lê đều gật đầu đồng ý, Đào Thanh Thần cũng không có ý kiến.

“Hay đó! Trong nhà có sẵn đồ ăn vặt, mình sẽ đặt thêm ít gà rán với bắp rang bơ nhé?” – Lương Hồng thấy các cô gái đều hào hứng thì nói.

“Quá được luôn!”

“Vậy để tôi đi lấy thêm ít trái cây.”

Thế là cả nhóm bảy người, tay cầm đồ ăn vặt, cùng nhau kéo vào phòng chiếu phim.

Lương Hồng và Trần Kinh Mặc đi tìm phim để xem.

“Có ai muốn xem phim gì cụ thể không?”

“Tôi xem gì cũng được.” – Đào Thanh Thần ngồi trên chiếc sofa gần cửa, lên tiếng đầu tiên. Phòng chiếu không quá lớn nhưng được trang trí rất có không khí.

Trong khi mọi người vẫn đang thảo luận xem phim gì, Đào Thanh Thần đứng dậy.

Cậu vừa đứng lên đã cảm nhận có ánh mắt nhìn về phía mình. Quay sang thì thấy Tư Việt đang nhìn, cậu bèn nói nhỏ: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Khi cậu quay lại, phim vừa bắt đầu chiếu.

Vẫn còn chỗ ngồi trống lúc nãy, Đào Thanh Thần nhẹ nhàng bước tới và ngồi xuống.

Vừa ngồi, cậu đã thấy Tư Việt đưa qua một bịch đồ ăn vặt.

“Cảm ơn.”

Đèn phòng chiếu đã tắt, ánh sáng mờ mờ, nhưng đôi mắt của người đối diện lại lấp lánh như sao trời.

Tư Việt khẽ lắc đầu không đáp, rồi quay sang tập trung vào màn hình.

Phim bắt đầu với bối cảnh trong một ngôi trường. Đào Thanh Thần tưởng là phim thanh xuân vườn trường, nhưng xem một lúc thì cảm thấy không ổn.

Sao phim học đường mà lại có người… chết?

Nhạc nền cũng dần trở nên kỳ dị và rùng rợn.

Cậu lặng lẽ nhích lại gần phía sau, nuốt nốt miếng khoai tây đang nhai dở.

Bất chợt, trước mặt cậu xuất hiện một cái ly màu xanh lam. Bàn tay đưa ly ra có các khớp xương rõ ràng, rất quen thuộc.

Đào Thanh Thần đưa tay nhận lấy, rồi cúi người đến gần Tư Việt, khẽ hỏi: “Chúng ta đang xem phim gì thế?”

Tư Việt cúi đầu, nhẹ nhàng phủi sợi tóc rơi trên áo, giọng thấp nhẹ: “Phim kinh dị.”

“À… ừ…” – Không khí ấm áp bên cạnh bỗng tan biến.

Một lúc sau, Tư Việt cảm thấy có gì đó không ổn bên cạnh mình. Anh quay sang thì thấy Đào Thanh Thần đang căng thẳng nhìn chằm chằm lên màn hình, túi khoai tây trong lòng thì bị bóp đến dúm dó.

Vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng chiếu bỗng bật mở…

***

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play