Tác giả: Mèo con không ăn cá sống

Editor: Cá

【…… Ký chủ có muốn liên kết với hệ thống không? 】

Giữa mơ màng, Đào Thanh Thần nghe thấy một giọng nói điện tử xa lạ vang lên. Không phải cậu đã chết vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi sao? Sao đầu lại đau như búa bổ thế này? Còn cái tiếng vừa nãy là gì? Hệ thống?

Cậu muốn lên tiếng hỏi, nhưng cơn đau nhói truyền từ sau đầu chỉ khiến cậu bật ra một tiếng rên khe khẽ: “Ưm…”

【Ký chủ đã đồng ý liên kết. Bắt đầu kết nối.】

Cậu đồng ý hồi nào? Đào Thanh Thần cố há miệng nhưng thực tế chỉ khẽ mấp máy môi.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cậu lại nghe thấy tiếng máy móc lạnh lùng kia lần nữa:

【Liên kết hoàn tất. Hệ thống 11869 chính thức phục vụ.】

Sáng sớm, ánh mặt trời len qua tán cây chiếu vào ô cửa sổ cũ kỹ có chấn song sắt. 

Đáng tiếc, ánh sáng ấy bị tấm rèm màu lam dày cộm chắn lại, cả phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối.

Một góc sát cửa sổ, một thanh niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt đang nằm bất động trên sàn.

Sàn nhà có một vũng máu chưa kịp đông hẳn.

Nếu lúc này có ai bước vào, chắc chắn sẽ tưởng mình đi nhầm vào hiện trường án mạng.

Đột nhiên, người nằm trên đất khẽ run rẩy.

Ngay sau đó, như thể vừa thoát khỏi trạng thái ngạt thở, cậu ta hít một hơi dài đầy khó nhọc, khuôn mặt nhăn nhó lại vì đau, tay co rút lại, chạm vào mái tóc đen rối bù, nhưng lại rụt về ngay lập tức.

【Phát hiện trạng thái sức khỏe của ký chủ bất ổn, tiến hành chữa trị.】

Giọng điện tử lại vang lên.

Chỉ trong chốc lát, biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt thanh niên dần dịu đi, hàng chân mày giãn ra như thể đã ngủ yên.

【Chữa trị hoàn tất. Bắt đầu truyền dữ liệu ký ức nguyên chủ.】

【Đồng bộ cốt truyện... lỗi hệ thống...】

【Truyền dữ liệu thất bại...】

“Giờ này là mấy giờ rồi hả? Em có nhanh lên được không? Sắp muộn rồi đấy!”

“Nhanh lên!”

“Á á!”

“Em làm gì vậy? Đừng có đánh con!”

Bên kia tường vọng lại tiếng cãi vã ồn ào. Người thanh niên nằm trên đất khẽ cau mày, lông mi run nhẹ, rồi từ từ mở mắt.

Ánh mắt thoáng mờ mịt, sau đó dần lấy lại tỉnh táo.

Đào Thanh Thần quay đầu nhìn vết máu phía sau, chống tay ngồi dậy.

“Hệ thống?”

【Có mặt.】

Không ngờ mình vẫn sống, Đào Thanh Thần khẽ cười chua chát. Cậu là trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ. Năm cậu năm tuổi suýt nữa được một cặp vợ chồng nhận nuôi, nhưng chẳng bao lâu sau họ lại mang thai, thế là từ bỏ.

Dù vậy, họ vẫn thỉnh thoảng gửi đồ dùng và đồ ăn cho trại.

Với sự giúp đỡ đó, Đào Thanh Thần học hết cấp hai. Khi hỗ trợ dừng lại, thay vì ra ngoài làm việc, cậu quyết định tiếp tục học, cực khổ thi vào một trường đại học tốt.

Nhưng đến gần lúc tốt nghiệp, bác sĩ chẩn đoán cậu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Còn thân thể hiện tại của cậu – dù ngoại hình giống hệt, tên tuổi cũng giống – nhưng không phải trẻ mồ côi.

Cha của nguyên chủ say xỉn rồi bạo hành gia đình. Trong một lần say, ông ta trượt chân rơi xuống nước mà chết. Mẹ của nguyên chủ thoát khỏi cảnh bị đánh, nhanh chóng tái hôn. Bà ta để lại một khoản tiền rồi cắt đứt liên lạc với con trai.

Dựa vào khoản tiền đó và việc làm thêm, nguyên chủ mới học lên đại học. Nhưng chỉ một năm sau khi ra trường đã bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, rồi vì ngã đập đầu và mất máu quá nhiều mà qua đời.

Tên giống nhau. Ngoại hình giống nhau. Cả bệnh cũng giống.

Có lẽ chính vì thế mà mình đến đây?

“Giới thiệu một chút đi.”

【Xin chào ký chủ. Tôi là hệ thống hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ số hiệu 11869. Hiện ký chủ đang ở trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình tổng tài tên《Truy Ái》. Trong quá trình nâng cấp thế giới này thành tiểu thế giới, hệ thống xảy ra lỗi. Nhiệm vụ của ký chủ là vá lỗi, đóng thế vai nữ phụ bị thiếu, tác hợp nam chính và nữ chính. Sau khi hoàn thành, ký chủ có thể tiếp tục sống trong thế giới này.】

Tiểu thuyết ? Nghĩa là cậu xuyên vào trong một quyển sách?

Và còn… nữ phụ ???

Mặt Đào Thanh Thần cứng lại. Cậu theo phản xạ đưa tay sờ xuống xác nhận không thiếu cái quan trọng thì thở phào.

Chắc do mình quá lo xa. Trong ký ức nguyên chủ rõ ràng là nam.

“Nhiệm vụ là thế thân nữ phụ, nhưng tao là nam.”

Cậu vừa rồi nghe thấy cái hệ thống 11869 này đã chữa trị cơ thể nguyên chủ. Bây giờ sau đầu cậu không còn đau nữa, nếu đoán không lầm, có lẽ cả bệnh ung thư dạ dày của nguyên chủ cũng đã được chữa khỏi. 

Cái hệ thống 11869 này lợi hại đến vậy, ai mà biết nó có thể làm ra mấy chuyện điên rồ gì nữa.

【Thiếu ký chủ nữ.】 Không tìm được ký chủ nữ, chẳng lẽ là vì nó không muốn sao?

Vẫn là giọng nói điện tử quen thuộc, nhưng lần này Đào Thanh Thần lại nghe ra được…câu trả lời mang theo chút ấm ức như đang trách cậu nạt nó.

“Mày nói về tóm tắt cốt truyện chút đi ?”

【Do lỗi truyền dữ liệu, không thể tải nội dung cốt truyện. Sau đây là phần tóm tắt do 11869 cung cấp…】

Sau khi nghe xong, Đào Thanh Thần trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

“Nam phụ không thích nữ chính?”

Tuy không đọc tiểu thuyết nhiều, nhưng theo kinh nghiệm thì nam phụ đều thầm yêu nữ chính mà?

【Không thích.】

Đào Thanh Thần gật đầu: “Biết rồi. Không quan trọng, tao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”

“Nói cách khác, tao phải giả gái để tham gia tiểu thuyết ngôn tình tổng tài này ?”

【Đúng vậy.】

Miễn là còn được sống, giả gái cũng chẳng sao. Đào Thanh Thần nghiến răng.

Xuyên thì xuyên !!!

Dù sao cậu cũng là con trai, cao 1m76, giọng tuy trong nhưng vẫn nghe ra là giọng nam, chưa kể còn có… yết hầu.

Thấy cậu im lặng, hệ thống như đoán được do dự của cậu.

【Ký chủ không cần lo. Nhiệm vụ lần này rất đơn giản. Hệ thống sẽ hỗ trợ toàn bộ đạo cụ cần thiết, đồng thời cập nhật tiến độ cảm xúc của hai nhân vật chính theo thời gian thực.】

Một tháng sau.

Một chiếc xe màu đen dừng lại ở vùng ngoại ô thành phố S.

Cô gái mặc váy hai màu đen trắng, gương mặt tinh xảo chính là Đào Thanh Thần. 

Bên cạnh cô nhân viên nói với cậu: “Thanh Thần, cậu xuống xe rồi cứ đi thẳng phía trước, tầm năm sáu phút là tới nơi.”

“Cảm ơn.” Giọng nói trong trẻo vang lên, Đào Thanh Thần nhận lấy vali của mình, mỉm cười gật đầu cảm ơn.

Chờ xe rời đi, cậu nhìn quanh một lượt rồi đi tiếp về phía trước.

Không bao lâu sau, Đào Thanh Thần đã nhìn thấy một biệt thự lớn với logo chương trình truyền hình nổi bật.

Trước cổng là con đường lát đá cuội ngắn, kéo vali trên đó không thuận tiện lắm. Cậu xách vali lên, bước nhanh đến trước cửa biệt thự.

【Ký chủ, con gái đi giày cao gót làm gì có ai chạy nhanh được như cậu chứ.】

Hệ thống 11869 nhìn cậu hấp tấp, cố nhịn không nói nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm được.

“Vậy tao phải vừa đi vừa làm bộ cho ra dáng à? Hơn nữa, có làm bộ thì cũng chẳng ai để ý, mày không thấy tao là người đến đầu tiên sao?” 

Lúc đến gần, Đào Thanh Thần đã lén nhìn vào qua cửa kính sát đất, bên trong hoàn toàn không có ai.

Nói xong, cậu đẩy cửa, kéo vali vào nhà. Thấy một hàng dép đi trong nhà đặt ngay cửa, cậu vội vàng chạy qua đổi dép — đôi giày cao gót vừa rồi đúng là tra tấn đôi chân. 

Dù sao thì cậu cũng vừa mới trải qua một tháng huấn luyện đặc biệt.

Sau khi để vali sang một bên, Đào Thanh Thần bước vào trong.

Cậu là người đến đầu tiên. Trong nhà ngoài mấy chiếc camera gắn trên trần, không thấy ai khác.

Cậu bước tới ngồi xuống cạnh ghế sofa.

Ngồi một lúc không thấy có ai vào, Đào Thanh Thần đứng dậy, định đi dạo một vòng.

Đây là lần đầu tiên cậu được vào một căn biệt thự như thế này.

Đối diện phòng khách là bếp và phòng ăn. Bên cạnh bếp là một góc đọc sách nhỏ, còn kế đó là phòng tập thể hình.

Bên trong có cả máy chạy bộ, thảm tập yoga, thậm chí còn có bao cát.

Tầng hai cũng có một phòng khách nhỏ và vài căn phòng bên cạnh, tất cả đều đang mở cửa. Đào Thanh Thần thò đầu nhìn qua — chắc là phòng của các nữ sinh. Cách bài trí trông rất ấm cúng.

"Oa, hồ bơi ngoài trời kìa !" Đào Thanh Thần ngồi xổm bên thành hồ, tròn mắt nhìn làn nước trong veo.

Sau khi đi dạo một vòng tầng ba, cậu quay lại tầng một.

Vừa đi xuống, đã nghe thấy tiếng cửa mở ở sảnh trước. Cậu dừng bước, chậm rãi tiến lại gần.

Đến gần một chút, cậu thấy một chiếc vali màu đen, tay nắm vali là một đôi tay trắng trẻo thon dài, trên cổ tay đeo đồng hồ.

Là một chàng trai đẹp trai.

“Chào bạn.” Đào Thanh Thần tròn mắt nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, chắc phải cao gần 1m9.

Anh mặc sơ mi đen và vest, dáng người cân đối, sống mũi cao thẳng. Đôi mắt có màu nhạt, khiến anh trông có phần lạnh lùng.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn là… Trên đầu anh ta có hai dải màu đỏ, trông kỳ lạ mà nổi bật

—Giá trị rung động và thiện cảm tăng lên.

Thì ra đây là chỉ số hảo cảm mà hệ thống nói, hay thật đấy !!

“Chào bạn.” Giọng anh trầm ấm và rất dễ nghe.

【Ký chủ, cậu ta là nam phụ.】

Vừa cảm thán xong thì Đào Thanh Thần nghe thấy hệ thống 11869 nhắc nhở. Cậu có chút sững người, ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt.

Tư Việt cũng đang nhìn cô gái đang trợn tròn mắt, đôi môi hé mở vì bất ngờ, khẽ gật đầu với cô một cách lịch sự.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play