Tác giả: Mèo con không ăn cá sống

Editor: Cá

Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động.

Đào Thanh Thần nghe thấy liền vội vàng né sang một bên để nhường đường.

Cánh cửa bị đẩy ra, Cốc Tịnh Tuyết bước vào, thấy trong phòng đã có hai người thì thoáng sững sờ, rồi mỉm cười chào hỏi họ: “Chào các bạn.”

【 Ký chủ, đây là nữ chính. 】

Nhìn cô gái mặc váy đỏ, tóc uốn lọn sóng, vẻ ngoài vừa gợi cảm vừa ngầu lòi trước mặt, Đào Thanh Thần thầm cảm thán: quả không hổ là nữ chính, nhan sắc đúng là đỉnh thật đấy.

Còn có cả nam phụ đến một thằng con trai như cậu cũng phải thấy anh ta đẹp trai.

“Chào bạn.”

“Chào bạn.”

Đào Thanh Thần liếc nhìn phần chỉ số trên đầu nữ chính đang dao động nhẹ, khóe miệng hơi cong lên.

Giờ chỉ còn thiếu nam chính nữa thôi.

Cậu không đứng chờ tại chỗ mà xoay người đi thẳng vào phòng khách.

Lúc xoay người, trong khóe mắt cậu bắt gặp cảnh nam phụ đặt vali của mình cạnh vali của cậu. Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Trong phòng khách có một ghế sofa lớn ở giữa, hai bên là sofa đơn. Sau lưng một bên sofa đơn còn có thêm một cái ghế sofa nhỏ.

Không chần chừ, Đào Thanh Thần bước nhanh về phía sofa đơn ở bên trong và ngồi xuống.

Nam phụ liếc nhìn cậu một cái rồi chọn ngồi vào chiếc sofa đơn đối diện.

Chỉ hai phút sau, nữ chính cũng bước vào, mỉm cười ngồi xuống ghế sofa ở giữa.

“Tôi là Cốc Tịnh Tuyết,” cô quay đầu mỉm cười giới thiệu với Đào Thanh Thần. Sau khi nói xong còn đưa tay vén tóc bên tai, rồi quay đầu liếc sang nam phụ.

“Tôi là Đào Thanh Thần.” Nghe Cốc Tịnh Tuyết giới thiệu, cậu cũng lịch sự nhìn về phía cô, khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi và giới thiệu bản thân. 

Sau đó, ánh mắt vô tình liếc lên chỉ số trên đầu nữ chính.

Lúc này cậu mới phát hiện: điểm thiện cảm và tâm động sẽ thay đổi tùy theo người đang đối mặt.

Khi đối diện cậu, Cốc Tịnh Tuyết có điểm thiện cảm là 20, tâm động là 0.

Tâm động bằng 0 là bình thường, dù sao thì hiện tại ngoại hình của cậu cũng là một nữ sinh – Cốc Tịnh Tuyết sẽ không thể nào rung động trước một cô gái được.

Nghĩ tới đây, cậu quay đầu nhìn nam phụ. Cốc Tịnh Tuyết thấy vậy cũng quay sang nhìn theo.

Trước ánh mắt của cả hai người, nam phụ đầu tiên là liếc nhìn Cốc Tịnh Tuyết, rồi nghiêm túc nhìn Đào Thanh Thần nói: “Tư Việt.”

Đào Thanh Thần không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Ánh mắt lướt qua phần chỉ số trên đầu nữ chính, sau đó ôm gối vào lòng, cúi đầu nhìn mặt bàn kính trong suốt trước mặt.

Khi đối diện Tư Việt, chỉ số của Cốc Tịnh Tuyết thay đổi rõ rệt: tâm động tăng lên 30, thiện cảm lên 50, hai chỉ số này đều khá cao.

Còn chỉ số của Tư Việt khi đối diện cả nữ chính và cậu đều là 0.

Đào Thanh Thần mím môi, cằm cọ nhẹ vào gối ôm, khóe miệng khẽ cong. Có vẻ như nữ chính đã thực sự có ấn tượng tốt ngay từ đầu với nam phụ.

Chỉ là... 

Hoa có ý mà nước lại vô tình.

“Hệ thống, mày nói xem nếu nữ chính với nam phụ đến với nhau thì sao?” Thật lòng mà nói, cậu cũng khá tò mò.

【 Họ sẽ không đến được với nhau. Nam phụ không thích nữ chính. Hơn nữa, đây vốn là một thế giới được xây dựng xung quanh mối quan hệ giữa nam nữ chính. Nếu họ không thành đôi, thì hậu quả… ký chủ chắc cũng đoán được rồi. 】

11869 nghiêm túc phủ định khả năng này, bởi nếu nhiệm vụ thất bại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nghe xong, Đào Thanh Thần thầm “ồ” một tiếng trong lòng. Xem ra cậu phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

Để nam nữ chính thành đôi, trước tiên cần ngăn nữ chính nảy sinh tình cảm với nam phụ. Thế nên tốt nhất là đừng để hai người họ bắt đầu hẹn hò.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ số của nam phụ khiến cậu yên tâm hơn nhiều. Cậu cũng không muốn xảy ra tình huống không thể cứu vãn vào cuối cùng.

Không phải tự luyến, nhưng đến chính Đào Thanh Thần cũng phải công nhận rằng... cậu giả gái thực sự rất xinh.

Trong lúc cậu và 11869 đang thầm trò chuyện, phòng khách lại lặng đi.

Đào Thanh Thần lúc này mới phát hiện ra đối diện có chút kỳ lạ. Theo quy định của chương trình, bọn họ hiện tại chưa thể tiết lộ tuổi tác hay nghề nghiệp. Mà người lạ gặp nhau thì ngoài những điều đó, cũng chẳng có gì để nói thêm.

Cậu chú ý thấy Cốc Tịnh Tuyết mấy lần lén nhìn về phía Tư Việt, có vẻ muốn bắt chuyện, nhưng Tư Việt chỉ lặng lẽ đọc tạp chí, hoàn toàn không để tâm đến nữ chính.

Tạp chí được đặt sẵn trên bàn, có vẻ như chương trình cũng đoán được tình huống này nên cố tình chuẩn bị để mọi người có việc làm?

Nghĩ vậy, Đào Thanh Thần khẽ dựa người vào lưng ghế, đôi mắt không ngừng liếc trộm hai người kia.

Hiện tại vẫn chưa đến lượt cậu hành động, chỉ cần lặng lẽ "ăn dưa" là được rồi.

Cậu vừa nhích người, liền thấy cả hai người đối diện cùng lúc quay đầu nhìn mình. Thân thể Đào Thanh Thần lập tức cứng đờ. 

Khoan đã, cậu đâu có gây ra tiếng động gì? Sao cả hai lại nhìn mình?

Trong lòng đầy hoang mang và xấu hổ.

Tư Việt nhìn cậu như thể đang nhìn một người muốn chui vào ghế sofa trốn mất, trong mắt thoáng hiện ý cười.

Cốc Tịnh Tuyết cũng mỉm cười: “Thanh Thần, bạn là người đến đầu tiên à?”

Vừa dứt lời, còn chưa kịp để Đào Thanh Thần trả lời, thì tiếng cửa lại vang lên.

Có thêm người mới đến.

Nhìn người vừa bước vào, Đào Thanh Thần không nhịn được thốt lên trong lòng: chương trình chơi lớn ghê, lại thêm một mỹ nam nữa!

Anh chàng mới tới thuộc kiểu đẹp trai khác hẳn Tư Việt. 

Nếu Tư Việt là kiểu lạnh lùng, thì người này lại giống như chàng trai nhà bên, ấm áp dễ gần.

“Chào mọi người, tôi tên Văn Trác Thành.” Văn Trác Thành vừa thay dép xong đã lễ phép chào hỏi tất cả.

“Cốc Tịnh Tuyết.”

“Tư Việt.”

“Đào Thanh Thần.”

Văn Trác Thành hơi rụt rè gật đầu với ba người, thấy chỗ ngồi còn lại liền lúng túng ngồi cạnh Cốc Tịnh Tuyết, giữ khoảng cách vừa phải.

Căn phòng lại rơi vào không khí im lặng, bầu không khí gượng gạo bao trùm.

Đào Thanh Thần liếc mắt nhìn chỉ số tâm động và thiện cảm của Văn Trác Thành với nữ chính, lần lượt là 20 và 40.

Không hổ danh nữ chính.

Cậu lặng lẽ quan sát các chỉ số, tiếc là Cốc Tịnh Tuyết hình như không có hứng thú gì với kiểu trai nhà bên như Trác Thành.

Chẳng mấy chốc, lại có hai nữ khách mời cùng đến, một người tên Hứa Y Y, một người là Tô Lê. Một người mang phong cách "em gái nhà bên", người kia thì kiểu dễ thương đáng yêu. Ai cũng xinh cả.

Chỉ cần nhìn nhan sắc của cả phòng là đủ biết tổ chương trình có dã tâm lớn.

Hứa Y Y dường như đặc biệt hứng thú với Tư Việt. Trong khi đó, so với nữ chính, Văn Trác Thành có vẻ thích kiểu dễ thương như Tô Lê hơn.

Nghĩ vậy, Đào Thanh Thần liếc nhìn quanh, ngẩng đầu thì phát hiện, đối diện vị trí Tư Việt đã đổi thành Tô Lê từ lúc nào.

Cậu theo bản năng nhìn ra ghế giữa, không thấy Tư Việt.

Linh cảm có chuyện, cậu lập tức quay đầu nhìn phía sau.

Ánh mắt va vào ánh mắt đối phương đang nhìn mình từ lúc nào không hay. Trong mắt người kia mang chút nghi hoặc, như đang hỏi “có chuyện gì sao?”.

Gần sát nhan sắc như muốn bùng nổ, Đào Thanh Thần ngây người mấy giây, rồi ôm chặt gối trong lòng, xấu hổ mỉm cười, nhanh chóng quay lại ghế.

Đào Thanh Thần điều chỉnh lại cảm xúc, liếc nhìn Cốc Tịnh Tuyết đang trò chuyện với mấy người khác. Khi đối mặt với những người này, rõ ràng cô ấy tỏ ra thoải mái hơn hẳn.

Giờ chỉ còn hai người nữa là đến đủ.

Đang suy nghĩ thì một chàng trai mặc vest xám, đeo kính bước vào. Đó là Lương Hồng, nhìn qua đã thấy là người ôn hòa, lễ độ, chín chắn và điềm tĩnh.

Anh ta rất giỏi giao tiếp, vừa ngồi xuống đã có thể trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Chỉ là, khi ánh mắt anh ta lướt đến chỗ mình, Đào Thanh Thần lặng lẽ cúi đầu, giả vờ như không thấy. 

Đối phương có mức giá trị rung động đối với mình khá cao – rất nguy hiểm. Nhưng dường như so với mình, anh ta càng để ý đến Tô Lê hơn.

Bây giờ chỉ còn nam chính là chưa xuất hiện.

“Bạn uống nước đi.” Lương Hồng mỉm cười, đặt một ly nước trước mặt Đào Thanh Thần.

“Cảm ơn bạn.” Đào Thanh Thần mỉm cười, nhẹ nhàng cảm ơn anh ta.

“Không có gì. À đúng rồi, tôi thấy trong tủ lạnh có trái cây, để tôi đi rửa một ít mang ra cho mọi người.” Lương Hồng đặt ly xuống, mỉm cười nói với cả nhóm.

“Lương ca, để em đi cho.” Văn Trác Thành liếc nhìn Tô Lê rồi đứng dậy, nhanh nhẹn bước vào bếp.

Đào Thanh Thần nhấp một ngụm nước, ánh mắt dừng lại trên người Lương Hồng rồi lại liếc nhìn Tô Lê. 

Ối trời ơi, người còn chưa đến đủ mà trận chiến tranh giành tình cảm đã bắt đầu rồi.

Chẳng bao lâu sau, Văn Trác Thành đã mang đĩa trái cây đã rửa sạch quay lại. Cẩn thận chia ra nhiều đĩa đặt ở trước ghế sofa giữa và hai bên, mỗi đĩa đều có loại trái cây giống nhau.

Rất chu đáo, đúng là có tâm.

Đào Thanh Thần với tay lấy một quả chuối. Cậu đúng là đang hơi đói, buổi trưa ăn không nhiều, giờ đến giờ vẫn chưa có gì lót dạ.

Vừa ăn chuối, Đào Thanh Thần vừa liếc nhìn Lương Hồng. Trên mặt anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười, không thấy có chút không vui nào.

Mà cũng phải, trước đó 11869 bảo đây là một cuốn truyện ngôn tình tổng tài, cậu còn tưởng tất cả các khách mời nam đều thích nữ chính cơ.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì không hẳn vậy. Trong ba người đàn ông ở đây, trừ Tư Việt là có chỉ số rung động bằng 0 với tất cả mọi người ra, hai người còn lại dường như đã có đối tượng yêu thích riêng.

Vậy thì nhiệm vụ của cậu cũng nhẹ nhàng thôi – chỉ cần canh giữ Tư Việt là được.

【Ký chủ, đừng lơ là cảnh giác.】

Âm thanh của 11869 bất ngờ vang lên trong đầu khiến Đào Thanh Thần giật nảy mình:

“Lần sau mày định lên tiếng thì báo trước một tiếng được không? Làm tao sợ hết hồn luôn.”

【Được rồi, ký chủ, lần sau tôi sẽ báo trước... một tiếng.】

11869 cố tình dừng lại vài giây ở chữ "một tiếng", như muốn chứng minh rằng lần sau nhất định sẽ báo trước thật.

“……” Không cần nghĩ cũng biết cái “báo trước một tiếng” của 11869 và của cậu hoàn toàn không phải cùng một kiểu “một tiếng”.

Lúc này, Tô Lê – người ngồi gần cửa nhất – bỗng lên tiếng: “Có người đến rồi.” Cô nghe thấy tiếng cửa mở.

Mọi người trong phòng đều đồng loạt quay nhìn về phía cửa.

Ngay sau đó, một chàng trai mặc áo bò đen, tay đeo vài chiếc nhẫn, tóc ngắn gọn gàng, mắt hơi xếch, trông vừa ngầu vừa đẹp trai bước vào.

【Nam chính tới rồi.】

Đúng là nam chính – thuộc tính “chó săn nhỏ”.

Ánh mắt cậu ta quét qua cả phòng khách, cuối cùng dừng lại ở người đang ngồi giữa sofa.

Ngay lập tức, Đào Thanh Thần trông thấy trên đầu người đó – mà mắt thường cũng thấy rõ – chỉ số rung động tăng vùn vụt, cuối cùng dừng lại ở mức 60, còn chỉ số thiện cảm thì là 70.

Cậu nhìn theo ánh mắt của nam chính và thấy nữ chính đang ngồi bình thản như thường, chỉ số trên đầu cô là 20 cho cả hai giá trị.

Ừm, “chị đẹp” và “chó săn nhỏ” – đúng là tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên. Cặp đôi này được đấy.

“Trần Kinh Mặc, xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.” Trần Kinh Mặc liếc nhìn Cốc Tịnh Tuyết rồi mỉm cười với mọi người.

“Không sao.”

“Nếu đã đến đủ rồi, mọi người dọn đồ rồi chọn phòng luôn nhé.” Lương Hồng lên tiếng đề nghị.

Tầng hai là phòng nữ, tầng ba là phòng nam.

Đào Thanh Thần kéo vali đi đến gần cầu thang thì nghe tiếng ai đó gọi sau lưng: “Để tôi giúp cho.”

Cậu quay lại thì thấy Tư Việt đứng phía sau mình.

Cậu hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Không cần đâu, vali tôi không nặng lắm.” Nói rồi, như để chứng minh lời mình là thật, cậu rụt tay về, chỉ dùng một tay kéo vali, mặt không biến sắc bước lên bậc thang.

Vừa đặt chân lên bậc đầu tiên, cậu quay lại nhìn Tư Việt.

Thấy chưa, nhìn đây, nhẹ nhàng như không. Tôi tự xách được đấy, Đào Thanh Thần nói bằng ánh mắt.

Tư Việt khẽ cười: “Đi thôi, mọi người lên hết rồi.”

Đào Thanh Thần quay đầu lại – đúng là thật.

Vốn dĩ cậu là người đến đầu tiên, vali bị đặt tít bên trong. Thế nên ban nãy không vội lấy, đợi mọi người lấy đồ xong hết rồi mới đến lượt mình.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play