Tác giả: Mèo con không ăn cá sống

Editor: Cá

Sau khi mọi người lần lượt lấy xong hành lý của mình, Đào Thanh Thần nhìn thấy Tư Việt đang đứng cạnh mình. Vừa nhìn đã biết đối phương có suy nghĩ giống mình, đang chờ người khác lấy xong trước.

Cậu vừa lên đến lầu thì nghe thấy Cốc Tịnh Tuyết cười hỏi: “Thanh Thần, bạn muốn ở phòng nào?”

Đào Thanh Thần hơi sững người, không ngờ ba người họ vẫn còn đợi mình. 

Cậu cứ tưởng sẽ đợi mọi người chọn xong, phòng dư ra cuối cùng sẽ là của cậu. Đào Thanh Thần vội cười đáp: “Phòng nào cũng được hết đó.”

Cuối cùng, bốn phòng nữ được phân như sau: bên trái cầu thang là phòng của Đào Thanh Thần và Cốc Tịnh Tuyết; bên phải là Hứa Y Y và Tô Lê.

Đào Thanh Thần bước vào phòng, liếc nhìn chiếc camera trong phòng, cậu nhanh chóng sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi ngồi lên giường, chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu.

Hiện tại, tình hình trong khu nhà nhỏ này vẫn còn khá rõ ràng:

Cốc Tịnh Tuyết và Hứa Y Y đều có cảm tình với Tư Việt. Nhưng Tư Việt thì không quan tâm đến ai.

Tô Lê có cảm tình với Lương Hồng, còn Văn Trác Thành lại thích Tô Lê. 

Trong khi đó, Lương Hồng lại có thiện cảm với cả Tô Lê và... chính mình.

Trần Kinh Mặc thì thích Cốc Tịnh Tuyết.

Quả nhiên là truyện ngôn tình, bề ngoài ai cũng vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong thì đúng là một bãi chiến trường Tu La.

Chỉ có điều, hình như sắp tới mình sẽ nhận nhiệm vụ. Trước khi đến đây còn cảm thấy hứng thú, bây giờ lại bắt đầu mong chờ không nổi.

Nghĩ tới đây, Đào Thanh Thần cong môi cười, xỏ dép rồi xuống lầu.

Đào Thanh Thần cứ tưởng mình là người xuống sớm nhất, không ngờ lại là người cuối cùng.

Cậu chậm rãi bước tới phía sau đám đông, định nghe xem mọi người đang bàn gì.

Chưa kịp đứng yên thì đã nghe Lương Hồng cười hỏi: “Chúng tôi đang bàn chuyện đi mua đồ ăn, Thanh Thần có biết nấu cơm không?”

"A? À, tôi biết chút chút." – Đào Thanh Thần liếc nhìn mọi người, đáp nhẹ.

"Trừ Thanh Thần ra, còn ai biết nấu cơm không?" – Hứa Y Y liếc nhìn Tư Việt đang ngồi bên cạnh, cười hỏi.

"Vậy đi, ai biết nấu cơm thì giơ tay lên một chút." – Lương Hồng nói rồi nhìn quanh một lượt.

Đào Thanh Thần lặng lẽ giơ tay, sau đó thấy nam chính, Tô Lê và Lương Hồng cũng giơ tay theo.

Cậu hơi bất ngờ, không ngờ Trần Kinh Mặc cũng biết nấu. Không chỉ mình cậu, ngay cả Cốc Tịnh Tuyết và vài người khác cũng tỏ ra ngạc nhiên. 

Trông Trần Kinh Mặc lạnh lùng như thế, không nghĩ lại biết vào bếp.

Lương Hồng nhìn những người đã giơ tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì... Cốc Tịnh Tuyết, Trác Thành, Y Y, Tư Việt – bốn người các cậu đi mua đồ đi? Lát nữa bọn tớ sẽ chia danh sách những thứ cần mua.”

Nói xong, cậu ta quay sang hỏi ý kiến mọi người.

Hứa Y Y liếc nhìn Tư Việt, cười gật đầu. Cốc Tịnh Tuyết cũng đồng ý. Trác Thành thì liếc nhìn Tô Lê, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

"Vậy thì..." – Lương Hồng vừa định nói tiếp thì bị cắt ngang.

"Nhưng các cậu biết phải mua như thế nào không?" – Trần Kinh Mặc chậm rãi lên tiếng.

Thấy bốn người đều im lặng, Đào Thanh Thần mở miệng đề nghị: “Hay để đi cùng một người biết nấu đi? Trần Kinh Mặc đi, Tư Việt ở lại?”

Nói rồi cậu quay sang nhìn Trần Kinh Mặc.

Nếu Cốc Tịnh Tuyết đi thì tốt nhất là để Trần Kinh Mặc đi cùng, có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn. Tiện thể còn tách Tư Việt ra khỏi Cốc Tịnh Tuyết.

Nghe vậy, Hứa Y Y mím môi, có chút ngại ngùng nói: “Vậy để tôi ở lại, tôi cũng không rành mua mấy thứ đó.”

Vừa dứt lời, Trác Thành cũng nói theo: “Thanh Thần muốn đi sao? Nếu cậu đi thì mấy người các cậu đi, tôi không đi nữa.”

Thực ra thì cậu ấy đi cũng được, nhưng mà…

"Vậy để bốn người chúng ta đi, mọi người gửi danh sách cần mua nhé." – Tư Việt từ nãy đến giờ không nói gì, lúc này chủ động lên tiếng.

Anh ta vẫn luôn im lặng, nhưng vừa mở miệng đã mang theo một cảm giác rất dứt khoát, rõ ràng.

"Đi thôi, không đi nhanh sẽ trễ." – Cốc Tịnh Tuyết cũng tiếp lời.

Tổ tiết mục chuẩn bị sẵn xe. Ngoài Đào Thanh Thần ra thì Cốc Tịnh Tuyết, Trần Kinh Mặc và Tư Việt đều biết lái.

Tư Việt và Trần Kinh Mặc đi trước, Đào Thanh Thần và Cốc Tịnh Tuyết đi sau. Nhìn hai người con trai cao ráo phía trước, Đào Thanh Thần âm thầm phàn nàn – sao ai ở đây cũng cao thế.

Cậu quay sang nhìn Cốc Tịnh Tuyết bên cạnh, phát hiện cô cũng không thấp, ước chừng phải tầm mét bảy, dù không mang giày cao gót thì cũng gần đó.

Tư Việt lái xe, Đào Thanh Thần đi theo sau, vốn định ngồi ghế phụ để Cốc Tịnh Tuyết và Trần Kinh Mặc ngồi sau. Không ngờ Trần Kinh Mặc nhanh chân hơn một bước ngồi lên trước, nên Đào Thanh Thần đành cùng Cốc Tịnh Tuyết ngồi phía sau.

Ngồi trên xe, Đào Thanh Thần hơi thắc mắc. Cậu còn tưởng Trần Kinh Mặc sẽ chọn ngồi ghế sau cơ.

Siêu thị gần nhất cách đó tầm mười phút. Trên đường đi không ai nói chuyện.

Tới siêu thị, hai nam sinh chủ động đẩy hai xe đẩy. Đào Thanh Thần nhìn danh sách trong nhóm rồi quay sang Cốc Tịnh Tuyết và Trần Kinh Mặc hỏi: “Chúng ta qua kia mua đồ ăn vặt trước nhé?”

Cốc Tịnh Tuyết liếc nhìn Tư Việt đang xem điện thoại ở phía sau rồi nói: “Được.”

Bốn người tách nhau ra hành động. Đào Thanh Thần dựa theo danh sách mua hết những món mọi người cần.

"Mua thêm ít trái cây đi." – Tư Việt nhìn vào xe rồi nói.

"Ừa." – Trong nhà đúng là trái cây hơi ít thật.

Hai người chọn thêm ít trái cây rồi đi tìm lại Cốc Tịnh Tuyết và Trần Kinh Mặc.

Không biết có phải do vừa cùng nhau đi mua đồ hay không, mà trên đường về xe lại thiếu mất chút không khí mới lạ.

Vừa lên xe, Cốc Tịnh Tuyết liền đưa cho Đào Thanh Thần một hộp nhỏ: “Ăn không?”

"Hả? Cái gì vậy? Chocolate à?" – Trông hơi giống hộp chocolate thật.

"Ừ, bạn thử xem, loại này ăn cũng được lắm." – Cốc Tịnh Tuyết cười nói. Lúc nãy thấy loại này trong siêu thị, cô đã mua vài hộp.

Đào Thanh Thần mở hộp ra, thấy bên trong đóng gói từng viên riêng. Cậu bóc một cái, nhét nguyên viên vào miệng.

"Ồ, ngon thật đấy ~~" – Đào Thanh Thần ăn xong, kinh ngạc nhìn Cốc Tịnh Tuyết.

Phía trước, Tư Việt và Trần Kinh Mặc nghe hai người nói chuyện thì đồng loạt quay lại nhìn. Ánh mắt dừng ở hộp chocolate trong tay Đào Thanh Thần.

Thấy ánh mắt họ, tưởng hai người cũng muốn ăn, Đào Thanh Thần liền nuốt miếng chocolate trong miệng, hỏi: "Muốn ăn không?" – Nói rồi đưa ra hai viên.

Tư Việt nhận lấy: “Cảm ơn.”

Trần Kinh Mặc cũng nhận, nhưng cả hai đều không ăn ngay.

Về tới chỗ ở, mọi người xách túi vào nhà.

"Các cậu đi mua đồ cực rồi, nghỉ ngơi một lát đi, để tụi mình nấu cơm." – Lương Hồng cười, nhận lấy túi đồ trong tay họ.

"À đúng rồi, tụi mình mới bàn với nhau, tính phân công người nấu cơm theo ngày. Mọi người thấy sao?" – Tô Lê cười nói.

"Được thôi." – Cốc Tịnh Tuyết uống ngụm nước, gật đầu.

Đào Thanh Thần cũng gật đầu theo, không có ý kiến.

"Vậy các cậu muốn phân chia như thế nào?" – Tô Lê hỏi thử.

Câu này vừa nói ra, cả phòng liền yên lặng. Trong khoảnh khắc, chỉ còn tiếng bao nilon loạt xoạt và tiếng rửa rau, thái rau.

Đào Thanh Thần ngồi một góc ở bàn ăn, ôm ly nước, không nói gì. Nếu phân công theo ngày thì bốn người biết nấu sẽ nấu, còn bốn người không biết sẽ không nấu.

Như vậy khả năng cao là những người biết nấu sẽ không được ghép nhóm cùng nhau…

Tư Việt và Cốc Tịnh Tuyết đều không biết nấu ăn, xem ra chắc chắn sẽ không bị phân chung tổ với nhau.

Trần Kinh Mặc thích Cốc Tịnh Tuyết, đương nhiên sẽ tranh thủ ghép tổ với cô ấy — đây là cơ hội tốt để ở riêng với nhau.

Nghĩ tới đây, Đào Thanh Thần yên lặng ngồi trên ghế, chờ được phân tổ.

“Chúng ta làm một tổ nhé?” Bầu không khí yên tĩnh bị một giọng nói phá vỡ. 

Đào Thanh Thần quay đầu nhìn lại, thấy Trần Kinh Mặc ngồi bên phải Cốc Tịnh Tuyết, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo một tia căng thẳng khó phát hiện.

Những người khác cũng quay đầu nhìn theo.

Cốc Tịnh Tuyết xoay ly nước trong tay, liếc nhìn người bên cạnh rồi gật đầu: “Được thôi.”

Trần Kinh Mặc mở màn, Văn Trác Thành đang rửa rau liền liếc sang Tô Lê đang thái rau bên cạnh, có chút căng thẳng hỏi: “Chúng ta làm một tổ được không?”

Tô Lê không ngừng tay, cười đáp: “Được chứ.”

Lương Hồng nhìn thoáng qua Văn Trác Thành, rồi quay sang Hứa Y Y cười nói: “Vậy chúng ta ghép chung tổ nhé.”

Những người khác đều là một người biết nấu đi cùng một người không biết nấu, vậy thì anh chỉ còn cách ghép tổ với Hứa Y Y.

Còn ghép với Tư Việt? 

Miễn đi.

Cuối cùng còn lại Đào Thanh Thần và Tư Việt.

Tư Việt quay đầu nhìn về phía Đào Thanh Thần, rõ ràng là đang dò hỏi ý cậu.

Đào Thanh Thần gật đầu, miễn là nam chính không cùng nữ chính một tổ là được, cậu ghép với ai cũng được.

Dĩ nhiên, đừng là Lương Hồng là tốt rồi. Nghĩ tới đây, cậu liếc qua thanh giá trị trên đầu Tư Việt — rất ổn, rất an toàn.

Chuyện chọn chỗ ngồi khi ăn cơm từ xưa đến nay luôn là một Tu La tràng cỡ lớn. Vừa thấy thức ăn sắp dọn xong, Đào Thanh Thần liền không gây chú ý đứng dậy đi lấy thức ăn.

Quả nhiên, lúc cậu bưng thức ăn quay lại, trên bàn đã xảy ra chút biến hóa kỳ diệu.

Tô Lê vẫn đang bày biện bàn ăn, Văn Trác Thành đứng bên cạnh, chưa ngồi xuống.

Còn Lương Hồng, vốn đã ngồi xuống, thấy vậy cũng đứng dậy đi chuẩn bị đồ uống cho mọi người.

Tư Việt vẫn ngồi đúng chỗ cũ của mình.

Bàn ăn có tám người, cậu ngồi hàng sau, vị trí thứ hai từ bên phải, gần phòng khách nhất.

Tiếp theo là nữ chính, vẫn ngồi nguyên vị trí cũ. Bên cạnh nữ chính là nam chính.

Hứa Y Y ngồi đối diện Tư Việt.

Đào Thanh Thần liếc nhìn phần ăn đã bày sẵn của Tô Lê, rồi ngồi lại vị trí cũ — cạnh Tư Việt.

Cuối cùng, người ngồi đối diện Đào Thanh Thần là Lương Hồng, bên cạnh Lương Hồng là Hứa Y Y, rồi đến Tô Lê và Văn Trác Thành.

“Bạn thử món này xem.” Lương Hồng nhìn Đào Thanh Thần, cười chỉ về món sườn rang muối tiêu trên bàn.

“Cảm ơn.” Nghe thấy lời mời, Đào Thanh Thần hơi khựng lại trong lúc đang ăn, rồi cười gắp một miếng sườn.

Không ngờ, ăn cũng ngon thật.

Ăn xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp rồi ai về phòng nấy.

Vừa vào phòng, Đào Thanh Thần nhanh nhẹn khóa kỹ cửa, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

“Hôm nay mệt ghê.” Cậu nói, tháo sợi dây chuyền nhỏ trên cổ xuống, rồi gỡ một miếng thiết bị vuông trong suốt từ cổ họng.

“Hô, cái này đeo lâu cũng ngộp thật.” Một giọng nam vang lên trong phòng tắm.

Một tấm lót da cùng màu xuất hiện trên bệ rửa mặt.

Tắm xong, để phòng trường hợp bất trắc, Đào Thanh Thần cẩn thận mặc lại thiết bị, rồi mới ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu liền quăng mình lên giường.

“Đinh!” – tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Đào Thanh Thần vừa buồn ngủ vừa lăn qua, cầm điện thoại lên xem. Đã 10 giờ – đến giờ gửi tin nhắn rung động con tim.

Gửi tin nhắn rung động con tim, nếu hai bên trùng khớp thì chính thức mở màn hẹn hò.

Nếu không trùng khớp, phía nữ có thể chủ động mời nam. Nếu có nhiều người mời cùng lúc, thì lấy lời mời đến đầu tiên làm chuẩn.

Không hề do dự, Đào Thanh Thần gửi tin nhắn cho Tư Việt.

Gửi xong, cậu vừa chờ kết quả vừa hỏi hệ thống: “869, trong nguyên tác hình như nữ chính và Hứa Y Y đều gửi tin nhắn cho Tư Việt đúng không? Thế Tư Việt chọn ai?”

【 Tư Việt chọn chính mình. 】

“Phụt — có kiểu đó nữa à?” Đào Thanh Thần không ngờ còn có trò này.

“869, vậy không đúng nha. Dù mình gửi tin cho Tư Việt, cũng đâu chắc anh ấy chọn lại mình. Vậy chẳng phải mình phải nhanh chóng chuẩn bị lời mời trước à?” Nghĩ tới đây, Đào Thanh Thần lập tức tỉnh cả ngủ.

Tổ chương trình đúng là biết chơi thật, ai nhanh tay thì được.

Đào Thanh Thần hấp tấp ngồi bật dậy, vừa định mang giày thì điện thoại lại vang lên.

Cậu nhanh tay chộp lấy.

Tin nhắn: Cảm ơn chocolate.

Đào Thanh Thần ngẩn người — chocolate? Vậy là của Tư Việt gửi rồi.

Hôm nay cậu chỉ tặng chocolate cho Tư Việt và Trần Kinh Mặc. Trần Kinh Mặc chắc chắn không gửi tin cho cậu. Vậy thì tin nhắn này nhất định là của Tư Việt.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play