Tác giả: Mèo con không ăn cá sống
Editor: Cá
Cậu cười tươi như hoa, trông rất đắc ý. Rồi… lăn ra ngủ.
Nhìn Đào Thanh Thần nhanh chóng chui vào ổ chăn, hệ thống 11869 lập tức lên tiếng:
【Ký chủ, ngày mai hẹn hò rồi, ngài có định suy nghĩ thử xem nên đi đâu không?】
Đào Thanh Thần, vốn đã sắp ngủ đến nơi: “…”. Cậu quên mất vụ này luôn rồi.
Bất đắc dĩ, cậu đành mở điện thoại ra tìm kiếm địa điểm.
Mười phút sau, Đào Thanh Thần gửi thông tin hẹn hò địa điểm và thời gian cho đối phương.
Hôm sau, Đào Thanh Thần rửa mặt rồi xuống lầu.
“Chào buổi sáng.”
Vừa xuống đến nơi, cậu đã thấy Văn Trác Thành từ bếp bước ra.
“Chào buổi sáng. Trong bếp có sẵn bữa sáng đó.”
“Ừm, anh đi làm à ?” – Đào Thanh Thần nhìn túi xách trong tay anh ta, hỏi.
“Ừ, tôi đi trước.” Văn Trác Thành nói xong thì ra cửa thay giày.
Xem ra hôm nay Văn Trác Thành không có lịch hẹn hò gì rồi.
Nghĩ vậy, Đào Thanh Thần bước vào bếp. Trong đó, Lương Hồng, Tô Lê và Cốc Tịnh Tuyết đang ăn sáng.
“Mau lại đây ăn đi.” – Tô Lê từ vị trí đối diện phòng khách mỉm cười gọi.
Cốc Tịnh Tuyết cũng quay đầu lại, chào hỏi Đào Thanh Thần.
Cậu mỉm cười rồi ngồi cạnh Cốc Tịnh Tuyết.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống thì Cốc Tịnh Tuyết đã đứng dậy rời đi.
Xem ra buổi hẹn đầu tiên giữa nam nữ chính thất bại rồi.
Khi Đào Thanh Thần ăn xong, Lương Hồng và Tô Lê cũng rời đi cùng lúc, có vẻ là đi hẹn hò.
Ăn sáng xong, cậu tự rửa bát đũa cho sạch sẽ. Vừa ra khỏi bếp thì thấy Tư Việt mặc đồ thể thao đi vào.
Trên trán anh ta còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần gấp gáp, chắc vừa chạy bộ về.
Thấy Đào Thanh Thần, Tư Việt hơi khựng lại rồi gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, trong bếp còn đồ ăn đó.” – Đào Thanh Thần chỉ tay về phía sau.
“Tôi đi rửa mặt trước đã.” – Tư Việt nhìn về hướng nhà bếp một lát, rồi nhẹ giọng đáp.
“Ờ ờ.” – Đào Thanh Thần khẽ gãi má, hơi lúng túng, không biết nên nói gì tiếp.
Sau khi Tư Việt lên lầu, Đào Thanh Thần cũng quay lại phòng.
Vừa vào đến nơi, cậu lập tức cởi giày, ngồi phịch xuống giường. Vừa định bắt chéo chân để xem mắt cá thì chợt nhớ trong phòng có gắn camera. Cậu khựng lại, nghiêng chân phải sang bên, khom người nhìn ra phía sau mắt cá.
Làn da vốn trắng nõn giờ đã ửng đỏ, mắt cá còn trầy một lớp da, lộ cả phần thịt hồng bên trong.
Cậu nhìn sang đôi giày vứt ở góc phòng. Hôm qua cậu chỉ cảm thấy giày không thoải mái, không ngờ lại nặng thế này. Không biết có phải do quá mệt nên đêm qua cậu chẳng phát hiện ra.
Lúc đầu định tìm xem trong phòng có miếng dán cá nhân không, nhưng nghĩ lại thì thôi. Nếu không chạm vào thì cũng chẳng thấy đau lắm.
Nhìn đồng hồ, gần 10 giờ rồi. Tối qua cậu và Tư Việt hẹn đúng 10 giờ xuất phát.
Nghĩ vậy, Đào Thanh Thần tiện tay vứt điện thoại lên đầu giường, lấy quần áo rồi vào nhà tắm thay đồ.
Thay đồ xong, Đào Thanh Thần vừa chỉnh tóc vừa nghe theo hướng dẫn của 11869 mà lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cậu vừa buộc tóc xong, còn chưa kịp ra khỏi phòng thì nghe tiếng gõ cửa.
Khẽ xoay người nhìn ra, là Tư Việt. Cậu hơi bất ngờ.
Hôm nay Tư Việt không còn vẻ nghiêm túc như hôm qua nữa. Anh ta mặc áo thun đen, quần đen và giày thể thao.
Trang phục đơn giản thôi, nhưng lại rất… đẹp trai.
“À, tôi xong liền đây! Chỉ lấy thêm cái túi thôi!” – tưởng rằng đối phương đến để giục, Đào Thanh Thần vội nói. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần đeo túi là đi được rồi.
“Cái này.” – Tư Việt không nói gì thêm, chỉ đưa ra thứ trong tay.
Cậu cúi đầu nhìn – là một miếng dán cá nhân.
Sững người vài giây, Đào Thanh Thần ngẩng lên nhìn anh, vẻ ngơ ngác trên mặt dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cậu nhận lấy rồi bảo: “Anh đợi tôi một chút.” Rồi quay vào trong phòng.
Thấy cửa phòng không đóng hẳn, Tư Việt hơi nghiêng người đứng chếch sang một bên, cũng không nhìn vào trong.
Đào Thanh Thần ngồi xuống giường, xé miếng dán cá nhân rồi cẩn thận dán lên chỗ bị trầy.
Phù… thoải mái hơn hẳn.
Nhưng rõ ràng từ nãy giờ cậu không hề thể hiện là mình bị đau, vậy Tư Việt làm sao mà nhận ra được? Đào Thanh Thần hơi khó hiểu. Trong lòng lại nghĩ, tuy nhìn lạnh lùng thế mà Tư Việt lại rất tinh tế, chu đáo.
Cậu liếc nhìn ra cửa, đứng lên, lấy chiếc túi hai dây treo gần đó: “Xong rồi, đi thôi!”
Nói rồi cậu bước nhanh ra ngoài.
Tư Việt liếc qua mắt cá chân của Đào Thanh Thần đang bị váy che mất, khẽ gật đầu, hai người cùng nhau xuống lầu.
Hôm nay Đào Thanh Thần mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt dài tới mắt cá, khoác thêm chiếc ba lô trắng nhỏ, tóc nửa búi nửa thả, trông dịu dàng và trong trẻo.
Tư Việt mở cửa ghế phụ, giơ tay chắn trần xe để cậu cúi đầu chui vào.
Chờ Tư Việt lên xe, Đào Thanh Thần vừa cài dây an toàn vừa cười nói: “Đi thôi!”
Nụ cười trên mặt cậu như có sức lan tỏa, khiến cả Tư Việt cũng khẽ cong môi.
Địa điểm hẹn hò hôm nay là một thủy cung – nơi mà trước giờ Đào Thanh Thần rất muốn đi nhưng chưa có dịp.
Giờ nhân dịp hẹn hò, cậu dứt khoát chọn luôn nơi này.
Họ đến thủy cung lớn nhất ở thành phố S.
Đứng giữa lối đi bên trong, mắt Đào Thanh Thần sáng rực khi nhìn thấy mấy con sứa đang trôi lơ lửng trên trần.
“Nhìn kìa, wow!” – Đào Thanh Thần chỉ tay vào con sứa và quay sang Tư Việt đầy phấn khích.
Nghe nói những loài này khá hiếm gặp. Ngoài ra còn có cá heo và nhiều loài cá rực rỡ nữa, Đào Thanh Thần hoa cả mắt, chẳng biết nên nhìn cái nào trước.
Tư Việt đứng bên cạnh, nhìn cậu tròn xoe mắt, môi hé mở, cả gương mặt ánh lên vẻ hào hứng và vui sướng.
Thật ra, những thứ này anh đã thấy qua rồi. Nhưng lần này, cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Muốn chụp hình không ?” – Tư Việt nhẹ giọng hỏi.
“Muốn chứ !!!” – Đào Thanh Thần đang nhìn một con cá nhỏ sặc sỡ bơi ngang qua thì lập tức quay đầu trả lời.
Hai người dạo trong thủy cung gần hai tiếng, đến khi rời đi thì Đào Thanh Thần vẫn còn tiếc nuối.
Thật ra lúc họ đến đã gần 11 giờ, chơi đến hai tiếng thì cũng vừa trưa. Đào Thanh Thần bắt đầu thấy đói.
“Xin lỗi nha, tôi mải chơi quá nên quên cả thời gian. Anh có đói không?” – Cậu ngượng ngùng nhìn sang Tư Việt.
Tư Việt mỉm cười thư thả, lắc đầu: “Không sao, thú vị mà.”
“Vậy à? Anh cũng thích mấy thứ này hả?” – Cậu vốn tưởng Tư Việt sẽ thấy chán, giờ nghe anh nói thế thì mừng rỡ ra mặt.
Đào Thanh Thần hứng khởi kể lại chuyện mấy con cá ban nãy, thao thao bất tuyệt đến khô cả miệng mới chịu dừng.
Tư Việt đưa cho cậu một chai nước. Cậu cười nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Một lần nữa, Đào Thanh Thần lại nghĩ: Tư Việt đúng là người cực kỳ chu đáo.
"Đi ăn lẩu được không?" Đào Thanh Thần tối qua đã tra trên mạng thấy gần đây có một quán lẩu được đánh giá rất tốt.
"Được." Tư Việt gật đầu, hai người cùng nhau đến quán lẩu.
Đến nơi, họ tìm được chỗ ngồi rồi gọi món.
Chờ gọi món xong, có nhân viên mang tới một cái chén nhỏ, cười nói.
"Chào bạn, hôm nay quán có chương trình khuyến mãi, hóa đơn đạt mức nhất định sẽ tặng một phần óc heo."
Nói xong liền đặt đĩa óc heo lên bàn.
Đào Thanh Thần liếc nhìn óc heo rắc hành lá, ngập trong lớp dầu ớt đỏ. Cậu lễ phép cảm ơn.
Xuyên qua làn hơi nước bốc lên, Tư Việt nhìn Đào Thanh Thần với đôi môi đỏ ửng vì cay, ánh mắt ánh lên tia nước.
Trong mắt anh mang theo ý cười, đưa tay rót cho cậu một ly nước ô mai: “Uống giải cay.”
Anh không ngờ Đào Thanh Thần lại không ăn được cay. Vừa nãy khi gọi nước lẩu, cậu còn rất dứt khoát chọn loại cay, khiến anh tưởng cậu ăn cay giỏi lắm, không ngờ lại không phải như vậy.
"Hô hô, cảm ơn anh." Đào Thanh Thần né khỏi tay Tư Việt, nhận lấy ly nước ô mai rồi tu một hơi cạn sạch. Cay thật nhưng lại rất đã.
Đầu mũi Đào Thanh Thần rịn mồ hôi, cậu chạm nhẹ vào đôi môi đang nóng ran, cười nói: “Tôi thích ăn cay, nhưng cơ thể lại không chịu được mấy.”
Tư Việt nhìn Đào Thanh Thần rõ ràng cay đến chịu không nổi nhưng vẫn không ngừng gắp đồ ăn cay bỏ vào nồi, có thể thấy là thật sự thích ăn cay.
Anh vẫy tay gọi thêm một phần thạch rau câu mát lạnh.
"Vậy nếm thử cái này xem." Tư Việt đẩy chén thạch đến gần Đào Thanh Thần, lấy ly nước ô mai trong tay cậu, uống cạn rồi lại đặt ly trở về.
Đào Thanh Thần cầm muỗng múc một miếng thạch đưa lên miệng, vừa ăn vừa mỉm cười nhìn Tư Việt đối diện: “Ngon thật.”
Tư Việt phát hiện mỗi lần Đào Thanh Thần ăn món mình thích, đôi mắt sẽ lấp lánh, má phồng lên vì nhai, vừa đáng yêu vừa khiến người ta muốn ăn theo.
"Cậu muốn ăn không?" Đào Thanh Thần thấy Tư Việt đang nhìn mình cười, liền múc thêm một muỗng thạch đưa sang cho anh.
Tư Việt nhìn cái muỗng trước mặt, rồi nhìn bàn tay cậu đang nắm chặt khiến lòng bàn tay tái nhợt, ánh mắt dời sang gương mặt vô tội của Đào Thanh Thần.
Rõ ràng cậu không hề nhận ra hành động của mình có gì bất thường, chỉ đang chờ anh nhận lấy ăn.
Thấy Tư Việt chỉ nhìn mình mà không nói gì, Đào Thanh Thần hơi khó hiểu, nghiêm túc nói: “Thật sự ngon lắm.”
Nhưng đối phương vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cậu.
Lúc này Đào Thanh Thần mới sực nhận ra – cái muỗng này là mình đã dùng rồi!
Cậu vội liếc nhìn Tư Việt, nhanh chóng rụt tay về, nhìn cái muỗng thạch mát không biết nên làm gì.
Cuối cùng vẫn cảm thấy thạch là vô tội, liền xấu hổ ngậm muỗng thạch trong miệng. Không khí trên bàn nhất thời trở nên im lặng.
Ăn xong phần thạch, bụng Đào Thanh Thần cũng no rồi. Cậu nhìn đĩa óc heo chưa ai động tới, liền cẩn thận gắp một miếng nếm thử.
Cậu dè dặt nhìn Tư Việt: “Anh có muốn ăn không? Mùi vị cũng được lắm."
Thấy Tư Việt nhìn sang, cậu vội nói: "Anh gắp bên này đi, chỗ này tôi chưa đụng đến."
Nói rồi chỉ vào phần óc heo chưa gắp qua.
Tư Việt nhìn đĩa óc heo thiếu mất một góc nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn Đào Thanh Thần.
“No rồi đúng không? Ăn nhiều tối lại không ăn nổi."
Giọng nói của Tư Việt rất nhẹ, nhưng Đào Thanh Thần lại cảm thấy như tiếng thì thầm bên tai.
Cậu siết chặt đũa, khẽ cong môi: “Cũng hơi no rồi, vậy mình đi thôi.”
Trên xe trở về, không khí có phần yên ắng.
Đào Thanh Thần nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Về đến nhà, Đào Thanh Thần thay dép xong thì quay đầu nhìn Tư Việt phía sau: “Tôi... tôi về phòng nghỉ một lát.”
“Ừ.”
Đào Thanh Thần xoay người đi về phòng. Cậu không biết khi mình quay lưng đi, Tư Việt vẫn nhìn theo rất lâu.
Mãi đến khi bóng lưng cậu gần khuất hẳn nơi cầu thang, anh mới chậm rãi bước lên lầu.
Vào phòng, Đào Thanh Thần dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
Đứng ngẩn người một lát, cậu ngửi thấy trên người vẫn còn mùi lẩu nên xoay người lấy quần áo vào nhà tắm.
Tắm xong, thấy trời vẫn còn sớm, cậu tính nằm nghỉ một chút.
Khi tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sẩm tối.
Đào Thanh Thần lười biếng cọ cọ vào gối, duỗi người rồi ngồi dậy. Ngủ một giấc, lại là một Đào Thanh Thần vui vẻ.
Cậu rửa mặt sơ qua rồi xuống lầu.
Vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng cười nói từ bếp vọng ra.
Cậu bước đến, thấy ngoài Tư Việt và Trần Kinh Mặc ra thì mọi người đều có mặt.
Trên bàn còn có một chiếc hộp bánh kem đóng gói đẹp mắt.
Cốc Tịnh Tuyết đang ăn nho, thấy Đào Thanh Thần bước vào liền cười hỏi: “Thanh Thần, ăn nho không?”
Đào Thanh Thần ngồi xuống bên cạnh Cốc Tịnh Tuyết, cầm một quả bỏ vào miệng. Ngọt lắm.
"Chiếc bánh kem này ai mua vậy?" Cậu nhận lấy tờ giấy ăn do Cốc Tịnh Tuyết đưa, gói hạt nho lại để sang một bên, tò mò hỏi.
***