Văn án
Sau kỳ thi đại học, Tô Ngọc nghĩ điều liều lĩnh nhất mình từng làm… chỉ là ngủ gật trong phòng thi.
Không ngờ, liều nhất lại là đêm hôm ấy – khi cô lỡ tay ngủ cùng người mà lẽ ra nên tránh xa nhất: Kỳ Minh Việt.
Hai người vốn đã quen nhau. Không thân, không lạ, kiểu mập mờ khiến người ta nghĩ một cái ôm cũng có thể châm ngòi cho scandal. Chẳng ai biết họ là gì của nhau, ngay cả chính họ.
Vậy nên, sau khi qua đêm cùng nhau, cô viết một tờ giấy rồi biến mất như chưa từng tồn tại:
"Tôi khỏe mạnh, tự nguyện, tinh thần tỉnh táo. Cảm ơn anh vì đã để tôi ‘tốt nghiệp’ theo cách... rất khó quên. Đừng tìm tôi, vì tôi cũng chưa rõ mình là ai trong chuyện này"
Sau đó, cô chạy lấy người như chưa từng tồn tại.
Kỳ Minh Việt nhìn mẩu giấy, ánh mắt trầm xuống.
Kỳ Minh Việt là ai dám ngủ với ông đây còn bỏ trốn , còn để lại một lời nhắn đầy tính chất “tội phạm bỏ trốn có tổ chức.”
Từ hôm đó, hắn lục tung cả Paris truy tìm tung tích cô gái nhỏ không biết trời cao đất dày ấy. Không phải vì tức giận, mà vì... trái tim hắn chưa từng đập nhanh như đêm đó.
Tại Trung Quốc, trong một bữa cơm:
Tô Ngọc gắp một miếng sườn ba cô kho cho vào miệng, mắt sáng rỡ như vừa khai sáng chân lý cuộc đời.
Ông nhướng mày nhìn con gái, hỏi nửa đùa nửa thật: “Ở bên đó ăn uống khổ sở lắm hả?”
Tô Ngọc chép miệng, thở dài đầy tiếc nuối:
“Không phải khổ… mà là bạn con nấu dở. Vậy thôi.”
Ai là “bạn”, cả nhà đều ngầm hiểu.
Còn bên kia, ở một góc Paris, Kỳ Minh Việt nhìn màn hình, gằn từng chữ:
“Anh nấu được rồi. Em về ăn thử không?”