Giờ ra chơi, sân trường náo nhiệt như thể ai đó vừa đốt pháo hoa giữa ban ngày. Học sinh túa ra từ các lớp học, từng nhóm từng nhóm tụm lại tán chuyện, tay cầm bánh mì, chân đi như bay, miệng thì không ngừng phát ra đủ loại âm thanh.
Căn tin của học viện Le Clair rộng rãi, sáng sủa, thiết kế kiểu bán cổ điển nhưng không mất đi sự sang trọng hiện đại. Những chiếc bàn gỗ dài phủ khăn trắng, tường treo tranh sơn dầu, ngay cả chiếc khay đựng cơm cũng như được chọn kỹ càng.
Một nhóm nam sinh vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý — không phải vì ồn ào, mà vì trong số họ có một người quá mức nổi bật.
Kỳ Minh Việt, tóc đen rủ nhẹ, dáng người cao lớn khoác áo sơ mi trắng cùng áo khoác lửng đồng phục. Gương mặt anh có loại khí chất pha trộn giữa quý tộc lạnh nhạt và sát khí trầm mặc, khiến người khác dù đứng gần cũng không dám thở mạnh.
Anh không cười, không nói nhiều, chỉ đi thẳng vào căn tin với ánh mắt vô cảm. Mỗi bước chân đều như vô tình dẫm lên cảm xúc của người khác — lặng lẽ, nhưng sắc lạnh.
Đi cùng anh là hai người bạn thân Hoàng Căn — miệng không ngừng nói, tóc nhuộm nâu nhạt, gương mặt luôn treo nụ cười như thể mọi chuyện trên đời đều là trò đùa. Và Dụ Nam — dáng người gọn gàng, ánh mắt thông minh như nhìn thấu mọi thứ, luôn là người duy nhất không bị lời của Hoàng Căn làm phiền.
Hoàng Căn vừa vào đã bắt đầu huyên thuyên, giọng không thèm hạ thấp:
“Ê Kỳ Minh Việt, hôm qua mày mất tích ở đâu vậy hả? Tao gọi điện mấy cuộc mà cậu chủ không bắt máy, biết tao lo cỡ nào không?”
Kỳ Minh Việt liếc cậu ta một cái, lạnh nhạt nói:
“Im.”
Hoàng Căn lập tức ôm ngực, làm ra vẻ tổn thương:
“Ông trời ơi, người ta nhớ bạn thì bị kêu im, đúng là làm bạn thân với cục đá sống là định mệnh thảm thương…”
Dụ Nam không nhìn hai người, chỉ nhàn nhạt thở dài:
“Cậu mà không nói một phút chắc ngứa miệng chết.”
Hoàng Căn chép miệng, không giận mà cười, đang định nói thêm thì giọng hạ thấp xuống:
“Nhưng mà mấy ông có nghe tin mới chưa? Cái thằng con trai ngoài của ông Kỳ ấy, hôm qua đâm xe vào đồn cảnh sát rồi.”
Dụ Nam nhíu mày:
“Lại gây chuyện?”
“Ừ, nghe bảo lần này là đụng xe cô gái gì đó, mà còn... làm con gái nhà người ta có thai từ đời nào. Cô đó học lớp A3, tên Hứa An thì phải. Ông Kỳ chắc lần này phải đút thêm tiền nữa rồi.” Hoàng Căn nhún vai, mắt liếc nhìn Minh Việt thăm dò.
Nhưng người kia hoàn toàn không phản ứng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ra khung cửa kính có giàn cây leo phủ xanh, như thể mọi lời đang nói không hề liên quan đến mình.
Yên lặng của anh không phải vì không quan tâm, mà là không muốn nói.
Trong lớp, vài ánh mắt nữ sinh đã len lén liếc về phía ba người. Nhưng khác với ánh nhìn đối với Hoàng Căn hay Dụ Nam, ánh mắt dành cho Kỳ Minh Việt luôn đặc biệt hơn — là pha trộn giữa ngưỡng mộ, tò mò, và... một chút tham vọng.
Dù thế nào, anh vẫn là con trai độc nhất của dòng họ Kỳ – một gia tộc tài phiệt xuyên quốc gia. Họ từng là chủ ngân hàng, hiện là chủ chuỗi công nghệ và truyền thông lớn nhất châu Á. Có thể nói, đứng bên cạnh Kỳ Minh Việt, ai cũng bị biến thành nền.
Nhưng chính anh lại chẳng mảy may quan tâm đến những thứ người ta khao khát đó.
“Ê mà,” Hoàng Căn cười ranh mãnh, “tụi mày nghe đồn sáng nay có cô gái nhầm lớp bên khu A1 chưa? Nghe bảo nhan sắc không tầm thường đâu nha, đứng trước lớp mà mấy thằng lớp đó trợn mắt nhìn như thấy tiên nữ giáng trần ấy.”
Dụ Nam nâng ly nước trái cây, thản nhiên:
“Nghe bảo còn xinh hơn cả Trình Tiểu Giai khoa Mỹ thuật?”
“Xinh kiểu khác,” Hoàng Căn hạ giọng đầy nghiêm túc hiếm có, “mặt mộc luôn đó, tóc dài, da trắng, đôi mắt biết nói. Dáng thì nhỏ nhắn vừa xinh, vừa dễ dỗ.”
Ánh mắt của Kỳ Minh Việt khẽ động.
Anh nhớ lại cái ô màu hồng nhạt. Và chiếc bánh hôm đó – vẫn còn vỏ gói nằm trong balo.
Khóe môi anh cong lên một chút, cực nhẹ, cực mờ, như cơn gió lướt qua mặt nước.
Hoàng Căn chưa kịp phát hiện, vẫn tiếp tục buôn chuyện:
“Nghe bảo mới chuyển trường học bổng toàn phần đã đẹp còn giỏi . Biết đâu, nữ thần mới của trường là đây.”
Dụ Nam liếc Kỳ Minh Việt một cái:
“Cậu có thấy cô ấy chưa?”
Anh không đáp.
Chỉ lấy thìa múc một miếng bánh ngọt — món mà anh từng bảo là “không thích đồ ngọt”.
Hoàng Căn ngơ ngác:
“Ê, mày đang ăn bánh à? ... cái người từng nói ‘tôi không động đến đường’ mà giờ lại ăn bánh?”
Kỳ Minh Việt nhàn nhạt nói:
“Không phải bánh. Là một lời nhắn.”
Hai người kia: “…”
Mỗi lần hắn mở miệng là một lần trời đất đảo lộn.