Sau một đêm mưa, Paris bỗng chói chang nắng.


 Tôi ngước nhìn bầu trời trong vắt như vừa được giặt sạch, lòng nhẹ tênh như cánh bồ câu bay ngang tháp chuông nhà thờ. Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, chính thức khởi đầu hành trình mới tại một ngôi trường danh tiếng — nơi mà tôi mất gần ba tháng săn học bổng, viết hồ sơ, phỏng vấn run rẩy mới dám apply.


 Nghe nói đây là trường top 2 của cả nước Pháp, chuyên ngành công nghệ kỹ thuật đứng nhất nhì châu Âu. Trường không tuyển người bình thường — một là thiên tài, hai là con ông cháu cha. Mà tôi thì không phải thiên tài, cũng chẳng phải con của ai to, nên thỉnh thoảng tự hỏi, chắc do mấy vị thần vận may của tôi hôm đó uống lộn cà phê nên nhắm mắt cho qua.


 Cổng trường to gấp đôi tưởng tượng của tôi. Mái vòm cổ kính, hành lang dài như sân bay, sinh viên nói chuyện bằng cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh, vài người còn ngẫu hứng bồi thêm tiếng Đức. Tôi đứng trước bảng sơ đồ trường một hồi mà mắt hoa chóng mặt, lòng chỉ cầu xin ba điều: đừng lạc, đừng lạc và đừng… lạc.


  Tô Ngọc được yêu cầu đến văn phòng sinh viên để nhận đồng phục và sổ tay hướng dẫn. Theo chỉ dẫn, tôi rẽ trái, rồi lại quẹo phải, bước qua ba dãy hành lang và một cầu thang xoắn, nhưng chẳng thấy văn phòng đâu. Thứ duy nhất hiện ra trước mắt tôi… là một khu rừng nhỏ.


 Không đùa đâu, ngay trong khuôn viên trường là một khu vườn xanh rì, có cỏ mượt như nhung, cây cổ thụ cao vút, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành từng đốm sáng nhảy múa dưới đất. Mát rượi, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng chim gõ mõ đâu đó.


 Đang mải mê ngắm cảnh, Tô Ngọc chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở. Cô tiến lại gần và thấy một cô gái đang đứng trước một chàng trai cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị. Trong tay chàng trai là hộp socola được gói cẩn thận không bao lâu nó đã trong thùng rác


 Cô gái nghẹn ngào nói: "Dù anh không thích tôi, nhưng hai nhà đã định hôn ước, sớm muộn gì anh cũng là của tôi."

Ơ kìa?

Plot twist à? Tô Ngọc thầm há hốc mồm.


 Chàng trai nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh:

“Cô giữ lấy danh phận ấy mà tự an ủi đi. Tôi không có hứng thú.”


 Nói rồi, anh quay lưng, bước đi không ngoái đầu.


 Tô Ngọc đứng sau gốc cây, chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì cảnh tượng trước mắt, mà vì chàng trai ấy trông quen thuộc đến lạ. Dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng... Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không thể xác định đã gặp anh ở đâu.


 "Ngày đầu tiên đến trường mà đã chứng kiến một cảnh tượng như trong phim truyền hình," cô thầm nghĩ, môi khẽ cong lên. "Hy vọng những ngày tiếp theo sẽ bớt kịch tính hơn."


 Và rồi, cô quay bước, tiếp tục hành trình khám phá ngôi trường mới, mang theo trong lòng một chút tò mò về chàng trai bí ẩn này.

"Nhưng mà chết tiệt . Đường ra là chỗ nào vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play