Edit: Libra

Tô Thời Ý chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại tìm nhầm người.

May mà cô phản ứng nhanh, đã giải quyết xong xuôi.

Quả nhiên, tin Văn Ngưng không đáng tin cậy.

Sau khi tiễn Doãn Vĩ đi, Tô Thời Ý không bỏ cuộc, tiếp tục ngồi canh ở cửa.

Có điều, cho đến khi tiệc tan, cô không chỉ không gặp được Văn Sâm, mà ngay cả bóng dáng của vị tổng giám đốc Ân kia cũng không thấy.

Chờ đợi suốt một đêm, lúc này Tô Thời Ý đã đói đến nỗi bụng dính vào lưng, dạ dày trống rỗng, như có một bàn tay vô hình đang vò xé, đau đến mức mặt cô tái đi vài phần.

Khi mới bắt đầu tiếp quản nước hoa Thập Di, cô thường xuyên bận rộn đến mức bữa có bữa không, lâu dần thành bệnh, nghiêm trọng hơn còn bị co thắt dạ dày.

Cô xoa lòng bàn tay cho nóng, dùng một chút lực ấn vào vùng bụng, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu dữ dội đó.

Lúc này, một mùi nước hoa với hương đầu cay nồng thoang thoảng bay vào mũi, tiếng giày cao gót càng lúc càng đến gần.

Cách vài bước chân, Tô Thời Ý đã nhận ra chủ nhân của mùi hương đó.

Chưa kịp ngẩng đầu lên, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên trước mặt cô.

"Tô Thời Ý? Sao cô lại ở đây?"

Tô Thời Ý thầm kêu không ổn, nghiến răng kìm nén cơn đau dạ dày, rồi mới ngẩng đầu nhìn lên.

Người phụ nữ trước mặt mặc chiếc váy dạ hội cao cấp màu đỏ, từng lọn tóc xoăn đều tinh tế đến mức không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào, đường kẻ mắt kéo dài, kiêu hãnh như một con công đỏ.

Quả nhiên là Lê San.

Kẻ thù không đội trời chung của cô.

Lý do hai người gây thù chuốc oán, theo Tô Thời Ý, ít nhiều cũng có chút khó hiểu.

Khi còn học đại học, Lê San có một người bạn trai khá lăng nhăng trong trường, luôn nhắn tin tán tỉnh các cô em khóa dưới trên WeChat, và còn lén lút gửi cho Tô Thời Ý vài tin nhắn mờ ám.

Tô Thời Ý không nói hai lời liền chặn WeChat của anh ta, không lâu sau đó, trong trường đột nhiên bắt đầu lan truyền tin đồn cô quyến rũ bạn trai của Lê San, nghe có vẻ rất đáng tin.

Lê San đã giận dữ tìm đến, mắng cô là kẻ thứ ba, nhưng lại bị Tô Thời Ý đưa ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện ra tát thẳng mặt. Chuyện này ồn ào khắp nơi, sau đó, chuyện bạn trai Lê San cùng vài cô em khóa dưới đồng thời mờ ám liền bị người ta phơi bày trên diễn đàn.

Lê San có tài có sắc, gia đình khá giả, nhưng vì chuyện bị cắm sừng mà không ngẩng mặt lên được trong trường, cuối cùng lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Thời Ý, nhắm vào Tô Thời Ý khắp nơi.

Cho đến khi tốt nghiệp, Lê San dựa vào gia đình mua lại một thương hiệu nước hoa nội địa, quyết tâm trong sự nghiệp phải vượt mặt Tô Thời Ý.

Cuối cùng hai người từ bạn học trở thành đối thủ trong cùng ngành, duyên nợ kéo dài đến tận bây giờ.

Trước mặt đối thủ, Tô Thời Ý tuyệt đối không cho phép mình để lộ dù chỉ một chút yếu điểm hay sơ hở.

Cô mỉm cười duyên dáng, vẻ mặt khách sáo: "Cô Lê, trùng hợp quá."

Không ngờ có thể gặp Tô Thời Ý ở đây, Lê San không vui nheo mắt lại, ánh mắt quét từ trên xuống dưới cô một lượt.

Mặt Tô Thời Ý rõ ràng không trang điểm nhiều, đôi mắt không kẻ viền vẫn dài và cong vút, quyến rũ trời sinh, làn da còn trắng sáng hơn cả khuôn mặt cô ta đã đánh một lớp phấn nền.

Nhìn vào là thấy khó chịu.

Lê San nghiến răng, rồi đột nhiên cười nhẹ hỏi: "Sao, cô cũng đến dự tiệc rượu à?"

Nói xong, chưa đợi Tô Thời Ý trả lời, cô ta lại giả vờ áy náy "chậc" một tiếng: "Xin lỗi nhé, tôi quên mất, buổi tiệc rượu cao cấp này, việc mời khách luôn rất nghiêm ngặt."

Cái kiểu tự hỏi tự trả lời mỉa mai này, thật sự khiến người ta rất tức giận.

Thấy cô ta quá quắt như vậy, Tô Thời Ý cất nụ cười đi, cũng không tức giận, cứ thế lặng lẽ nhìn cô ta.

Lê San khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói: "Nhưng gần đây tôi có nghe nói, nước hoa Thập Di hình như gặp khó khăn. Chẳng lẽ nhị công tử Ân không giúp được, khiến cô phải tự mình tìm kiếm các mối quan hệ đến mức này rồi sao?"

Nói rồi, cô ta ngừng một chút, cố ý kéo dài giọng: "Hay là... đang nghĩ đến việc kết giao với vị tổng giám đốc nào đó trong tiệc rượu này?"

Ý nghĩa của câu nói này thực sự rất sâu xa, âm lượng của cô ta cũng không hề kìm nén, thu hút vài ánh mắt không mấy thiện chí xung quanh.

Ánh mắt vốn hiền hòa của Tô Thời Ý đột nhiên lạnh đi.

Thấy cô cuối cùng cũng có chút phản ứng, Lê San cũng hài lòng.

Cô ta thừa thắng xông lên mỉa mai: "Sao, tôi nói trúng tim đen rồi à? Cô đang đợi ai, lẽ nào là đợi tổng giám đốc Ân của RY Capital?"

Lời vừa dứt, Tô Thời Ý khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lê San.

Trên mặt cô không hề hiện lên bất kỳ cảm xúc tức giận nào, ngược lại cô bình thản cười một tiếng, không trả lời là có hay không.

Cô cố ý "giấu đầu hở đuôi", quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lê San cứng đờ.

Tô Thời Ý rất hài lòng với phản ứng của Lê San.

Mặc dù bây giờ cô không đủ tự tin, nhưng về khí thế thì tuyệt đối không thể thua.

Không phải cô ta cho rằng cô không xứng sao? Cái gọi là khoảng cách giai cấp đáng chết.

Cô còn muốn dùng người khác để đỡ đạn.

Tô Thời Ý không có tiền thì sao, bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không có.

Cô mỉm cười duyên dáng, dứt khoát nói: "Đúng là tôi đang đợi tổng giám đốc Ân."

Nghe vậy, Lê San như thể nghe thấy một câu chuyện cười.

Cô ta nhìn Tô Thời Ý bằng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần, nói với giọng điệu mỉa mai: "Tô Thời Ý, có phải cô bị kích động đến mức tinh thần không bình thường rồi không? Ai cũng dám "đụng chạm" hả?"

Lúc này, Tô Thời Ý không những không tức giận, ngược lại còn lơ đãng quét mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

Lê San bị cái nhìn bất ngờ đó làm cho ngẩn người một lúc, đang không hiểu gì thì nghe Tô Thời Ý chậm rãi nói một câu: "Cô nghĩ vậy cũng là chuyện bình thường thôi."

"..."

Sau khi hiểu ra ý nghĩa đầy ẩn ý của câu nói đó, sắc mặt Lê San lập tức tái mét.

Xung quanh đều là người, cô ta lại không tiện chửi mắng ngay tại chỗ, sắc mặt tức đến xanh mét rồi lại đỏ bừng, vừa định mở miệng thì nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cách đó không xa.

Tô Thời Ý nhìn vẻ mặt Lê San thay đổi nhanh như thay mặt trong kịch Tứ Xuyên, sau đó cô ta dịu dàng mở miệng gọi: "Tổng giám đốc Ân..."

Tim cô giật thót một cái, lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy một nhóm người đang đi tới ở hành lang phía sau.

Người đi giữa được mọi người vây quanh tiến về phía trước, bóng dáng nổi bật khác thường giữa một nhóm các ông chủ bụng phệ.

Hoàn toàn khác với những gì Tô Thời Ý tưởng tượng, anh rất trẻ, không có những đặc điểm ngoại hình mà những ông chủ kia nên có, mặc bộ vest thẳng tươm, ngược lại còn giống một người mẫu nam bước ra từ giới giải trí, nhưng lại mang thêm một vẻ lạnh lùng mà người bình thường không có.

Cổ áo sơ mi được cài đến chiếc cúc cao nhất, không chút sơ suất. Tâm lý học nói rằng, những người như vậy thường rất tỉ mỉ, không cho phép mình mắc sai lầm dù chỉ một chút, khả năng tự chủ cực kỳ mạnh mẽ.

Khuôn mặt anh có đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đeo một chiếc kính gọng vàng mảnh, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau tròng kính như thể phủ một lớp ánh sáng u tối.

Tô Thời Ý không biết phải miêu tả đôi mắt của anh như thế nào.

Đó là loại cảm giác chán ghét và xa cách chỉ xuất hiện ở những người đã thỏa mãn mọi dục vọng vật chất trần tục.

Bởi vì có tất cả mọi thứ, nên bất cứ điều gì cũng khó lọt vào mắt xanh.

Ánh mắt lạnh lùng của anh rơi trên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

Cái nhìn cao ngạo đó, không hiểu sao lại khiến Tô Thời Ý cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ cảm giác này từ đâu đến, trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển để tìm đối sách.

Ai biết cô lại tình cờ gặp được người vào lúc này, vừa rồi cô đã nói những lời ngông cuồng trước mặt Lê San, là vì nghĩ rằng dù thế nào cũng phải giữ thể diện trước đối thủ.

Tô Thời Ý có một tật xấu, đó là không thể nhìn thấy người mình ghét sống thoải mái.

Ví dụ như bây giờ, cô chỉ có một suy nghĩ.

Tuyệt đối không thể để một kẻ tiểu nhân như Lê San xem thường.

Khi người đàn ông đối diện càng lúc càng đến gần, Tô Thời Ý hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe môi cô nở nụ cười, tự nhiên mở miệng: "Chào tổng giám đốc Ân, tôi là Tô Thời Ý. Bố tôi là Tô Chính Hoa của tập đoàn Tô Thị, anh và bố tôi đã hẹn gặp nhau tối nay."

Mặc dù Tô Thời Ý rất không muốn nhắc đến cái tên Tô Chính Hoa, nhưng cô vẫn cần một lý do chính đáng để bắt chuyện với Ân Diên.

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, hành lang đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tô Thời Ý.

Có tò mò, có khinh bỉ, đủ cả, có lẽ họ cho rằng cô dám công khai bắt chuyện như vậy thì cũng hơi tự mãn.

Nhưng Tô Thời Ý chưa bao giờ bận tâm đến những điều đó.

Chỉ cần có một phần mười nghìn cơ hội, cô cũng sẽ thử.

Tô Thời Ý hít một hơi thật sâu, không kiêu ngạo cũng không tự ti nhìn thẳng người đàn ông đang chậm rãi bước đến.

Khóe môi cô nở nụ cười hoàn hảo, đôi mắt lá liễu hơi cong lên, đôi mắt đẹp long lanh.

Cô biết điểm mạnh nhất của mình ở đâu, và góc độ đối mặt với anh cũng vừa vặn.

Ân Diên khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt hờ hững rơi trên khuôn mặt cô.

Chưa đầy nửa giây, ánh mắt anh đã thu về, không biểu cảm lướt qua cô.

Rõ ràng không có ý định đáp lại cô chút nào.

Tim Tô Thời Ý cũng lạnh đi một nửa.

Cô không kìm được bước thêm một bước, cất tiếng trong trẻo gọi anh: "Nghe nói tổng giám đốc Ân thích ăn món Giang Chiết, nên tôi mạo muội đóng gói vài món đặc trưng của nhà hàng mang đến, không biết có hợp khẩu vị của anh không."

Khoảnh khắc cô tiến lên, mùi hương thoang thoảng như có như không trên người cô gái bay vào mũi anh.

Bước chân của Ân Diên khẽ khựng lại một cách khó nhận ra, anh liếc nhìn người phía sau.

Dưới ánh đèn, người phụ nữ cúi mắt, làn da trắng sứ nhưng lại hơi xanh xao, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt vẫn sống động và quyến rũ.

Có lẽ cô đã xách túi đồ ăn đóng gói rất lâu, những ngón tay trắng nõn bị hằn một vết đỏ chói mắt.

Anh khẽ cụp mắt, bình tĩnh thu lại ánh nhìn.

Lê San thì đứng một bên như xem kịch hay, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười khinh miệt.

Ân Diên là ai?

22 tuổi tốt nghiệp MBA Stanford, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tích lũy được khối tài sản mà người khác cả đời cũng không có được, đứng trên đỉnh kim tự tháp, cao vời vợi không thể với tới.

Một con cưng của trời như vậy, dù tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, khinh thường người khác, thì xét cả tình và lý cũng luôn có người đổ xô đến.

Tô Thời Ý, chỉ dựa vào cô?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nghĩ vậy, Lê San khinh thường khẽ hừ một tiếng, giọng điệu châm biếm: "Tô Thời Ý, lần sau trước khi nói khoác cô cũng nên phải tự lượng sức mình, tổng giám đốc Ân không phải là người cô có thể tùy tiện..."

Hai chữ "đụng chạm" còn chưa kịp nói ra, đã bất ngờ bị cắt ngang.

"Cô qua đây."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh nhạt, không có chút trầm bổng nào, nhưng lại giống như một hòn đá ném xuống gây ra ngàn lớp sóng.

Không chỉ Lê San đứng một bên ngẩn người, mà ngay cả Tô Thời Ý cũng sững sờ.

Để lại câu nói đó, Ân Diên liền nhấc chân rời đi.

Các ông chủ xung quanh thấy vậy trao đổi ánh mắt với nhau, rất biết điều.

Và ngay khi Lê San nhận ra câu nói đó là dành cho Tô Thời Ý.

Lập tức, sắc mặt Lê San như bị đổ cả bảng màu, biến đổi không ngừng, ánh mắt gần như muốn đục một lỗ trên người Tô Thời Ý.

Tô Thời Ý hoàn hồn, ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở góc rẽ, sau khi nhận ra tình hình hiện tại, cô không nghĩ ngợi gì liền cất bước đuổi theo.

Ánh mắt oán hận phía sau vẫn dõi theo, Tô Thời Ý dừng bước quay đầu lại, thấy sắc mặt Lê San tái mét khó coi, rất đặc sắc.

Đối diện với ánh mắt cô ta, khóe môi Tô Thời Ý không kìm được nhếch lên, đáp lại một nụ cười kiêu ngạo tương tự rồi mới cất bước rời đi.

Ân Diên đi rất nhanh, không hề dừng lại chút nào dù cô đang đi theo phía sau, Tô Thời Ý chỉ có thể bước ba bước bằng hai bước để theo kịp anh.

Vào thang máy, mặt Tô Thời Ý không đổi sắc chỉnh lại tóc, thông qua ánh phản chiếu của cửa thang máy để quan sát người đàn ông bên cạnh.

Trong không gian chật hẹp, cô ngửi thấy mùi hương gỗ trầm hương thoang thoảng từ người đàn ông.

Đó là một mùi hương sâu lắng và đậm đà, kín đáo, hờ hững, toát lên sự xa cách.

Hương đầu hơi cay nồng, mùi gỗ đàn hương bao bọc chặt chẽ hương hổ phách ở hậu vị, như thể ẩn chứa mọi dục vọng bên trong, sâu sắc và nội liễm, là một mùi hương nguy hiểm khó đoán nhưng lại đầy sức hấp dẫn.

Mùi hương như người.

Có vẻ là một người không dễ chọc ghẹo.

Thang máy từ từ đi xuống, Tô Thời Ý thu hồi suy nghĩ, nở một nụ cười hoàn hảo, chủ động mở lời: "Chào tổng giám đốc Ân, tôi là Tô Thời Ý của nước hoa Thập Di..."

Lời chưa dứt, nhưng đột nhiên bị cắt ngang.

"Cô nhận ra tôi?"

Ân Diên liếc nhìn cô, khóe mắt dài và hẹp sau gọng kính hơi nhướng lên, ánh mắt có vẻ khó hiểu.

Tô Thời Ý bất ngờ bị anh hỏi đến ngớ người, sau đó liền cười giả dối: "Đương nhiên rồi, quả nhiên anh giống như lời đồn, tuổi trẻ tài cao..."

Không biết có phải do cô ảo giác hay không, người đàn ông nghe thấy lời khen sáo rỗng đó của cô, vẻ mặt giữa lông mày dường như càng thêm hờ hững vài phần.

Tô Thời Ý vẫn đang vắt óc tìm kiếm những thành ngữ bốn chữ trong đầu, bỗng nghe thấy anh chậm rãi mở miệng.

Giọng anh lạnh nhạt: "Phẩm chất ngoại hình đều xuất chúng, hay là khí phách ngút trời?"

Vẻ mặt Tô Thời Ý lập tức cứng đờ.

Bị... bị nghe thấy rồi sao??

Ân Diên khẽ cong môi, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, bổ sung: "Thị lực của cô Tô hình như không được tốt lắm."

Giọng anh lạnh lùng trầm ấm, nói câu này nghe càng châm biếm.

Nụ cười khó khăn duy trì trên môi Tô Thời Ý cũng cứng lại vài phần.

...Tiêu rồi.

Nịnh bợ sai chỗ.

Ngay khi cô đang cười cứng nhắc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách cứu vãn tình thế, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã cứu mạng cô.

Tô Thời Ý như nắm được cọng rơm cứu mạng mà bắt máy.

Là Ân Tử Mặc gọi đến.

Cô dùng tay che ống nghe, hạ giọng: "Alo, Tử Mặc."

Không gian trong thang máy chật hẹp, giọng nói từ đầu dây bên kia đặc biệt rõ ràng.

Tô Thời Ý có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Ân Diên đang đổ dồn lên người cô.

Cảm giác áp lực hơi mạnh, khiến người ta rất khó bỏ qua.

Cô cắn chặt môi, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi: "Ừm, bây giờ em có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho anh."

Chưa kịp cúp máy, cửa thang máy đã mở ra, người đàn ông đã sải bước nhanh chóng ra ngoài.

Trước cửa khách sạn, một chiếc Rolls-Royce dừng lại, người gác cửa đã cung kính mở cửa sau xe.

Đợi cô đuổi ra đến nơi, Ân Diên đã cúi người lên xe.

Tô Thời Ý nhìn bóng lưng cao vời vợi của người đàn ông, cảm giác quen thuộc không rõ nguồn gốc trong lòng vẫn không tan biến.

Cô không kìm được thốt ra: "Tổng giám đốc Ân, xin hỏi trước đây chúng ta có từng gặp nhau chưa?"

Không đúng, câu này nghe cứ kỳ cục kiểu gì ấy.

Hơi giống lời bắt chuyện sáo rỗng.

Chưa kịp để Tô Thời Ý có cơ hội sửa lời, cô đã thấy cửa sổ xe phía trước từ từ hạ xuống.

Trong gió lạnh thổi vù vù, Tô Thời Ý nghe thấy anh hờ hững hỏi ngược lại.

Ân Diên ném vấn đề trở lại cho cô: "Cô nói xem?"

Cô chớp mắt, nhanh chóng suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó.

Chưa đầy nửa giây, Tô Thời Ý đã không nghĩ ngợi gì đáp: "Chắc là chưa đâu... Nếu là một nhân vật như anh, tôi chắc chắn sẽ không quên."

Lời này cũng không phải là nịnh bợ, chỉ riêng khuôn mặt anh thôi cũng rất khó để người ta không có ấn tượng sâu sắc.

Cảm giác quen thuộc đó có lẽ chỉ là ảo giác của cô thôi, Tô Thời Ý nghĩ.

"Ừ, vậy nên tôi khuyên cô."

Người đàn ông trong xe chỉnh lại vạt áo, khuôn mặt nghiêng sâu sắc, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Trong gió đêm, giọng nói anh trầm thấp du dương, truyền vào tai Tô Thời Ý.

Cô lập tức sững người, không hiểu lắm nhìn anh.

Chỉ thấy Ân Diên từ từ nhướng mắt, ánh mắt đầy ẩn ý rơi trên khuôn mặt cô, như có như không dừng lại một chút.

Gọng kính mỏng phản chiếu một tia sáng u tối, khó lường.

Tim Tô Thời Ý thắt lại, nhưng giây tiếp theo, cô lại nghe thấy anh chậm rãi nói.

"Lần sau đổi lý do khác để bắt chuyện đi."

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play