Edit: Libra
Cuối tháng 4, Bắc Thành.
Mây đen bao phủ đầy trời, nặng trĩu như sắp đổ sập xuống, ấp ủ một trận mưa như trút nước cho thành phố này.
"Cô Tô, rất xin lỗi, về việc đầu tư vào nước hoa Thập Di mà tôi đã nói với cô trước đây, hôm nay đã bị cấp trên của công ty bác bỏ."
Lời nói vừa dứt như sét đánh ngang tai, hơn cả tiếng sấm vang trời bên ngoài.
Trong quán cà phê, Tô Thời Ý cắn chặt môi, không muốn bỏ cuộc mà hỏi dồn người đối diện: "Có phải quý công ty còn điều gì thắc mắc không? Hay tôi có thể giải thích lại một lần nữa..."
Người phụ trách lộ vẻ khó xử: "Thực sự xin lỗi cô Tô. Đây là quyết định của cấp trên công ty, sau khi xem xét nội bộ thì thấy rủi ro đầu tư vào nước hoa Thập Di vẫn còn khá lớn..."
Khoản đầu tư trước đó còn chắc chắn mười phần, đột nhiên thái độ của đối phương lại thay đổi lớn như vậy.
Miếng ăn đã đến miệng còn rơi mất, nói không có gì mờ ám, Tô Thời Ý không tin.
Thấy mọi chuyện không còn đường cứu vãn, cô chỉ đành gượng cười hỏi: "Có tiện cho tôi hỏi lý do quý công ty từ chối chúng tôi không?"
Để có được hợp tác lần này, Tô Thời Ý đã tốn không ít công sức, mời họ ăn không biết bao nhiêu bữa cơm.
Giờ đây đổ bể đột ngột, người phụ trách cũng hơi áy náy trong lòng, đành thì thầm nói với cô trước khi rời đi.
"Cuối tuần trước, sếp chúng tôi đã cùng tổng giám đốc Tô đi đánh golf."
Nói đến đây, Tô Thời Ý đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lại là người bố trên danh nghĩa của cô giở trò sau lưng, chặn đứng một con đường của cô.
Sau khi người phụ trách rời đi, Tô Thời Ý ngồi trên ghế, nhắm mắt hít một hơi thật sâu mới gắng sức đè nén nỗi uất nghẹn đang cuộn trào trong lồng ngực.
Ra khỏi quán cà phê, cô lái xe thẳng đến tiệm cầm đồ.
Thủ tục thế chấp xe chỉ còn thiếu chữ ký cuối cùng, nhanh chóng hoàn tất quy trình, Tô Thời Ý không vội rời đi mà tùy tiện tìm một chiếc ghế sofa trong đại sảnh ngồi xuống, chờ tiền về tài khoản.
Tin nhắn từ ngân hàng vừa đến, cô không ngừng chuyển số tiền này vào tài khoản công ty.
Nhìn số dư tài khoản thảm hại đến lạ, lòng Tô Thời Ý lạnh đi một nửa.
Dòng tiền của công ty đang gặp vấn đề, số tiền bán xe cũng chỉ là "muối bỏ bể", không thể trụ được bao lâu.
Khi cô bước ra khỏi tiệm cầm đồ, những hạt mưa to bằng hạt đậu đã lách tách rơi xuống, cái lạnh se sắt cuối xuân luồn vào từng kẽ xương, khiến Tô Thời Ý hắt hơi liên tục.
Cô xoa hai lòng bàn tay cho nóng, hà hơi vào, muốn xem tài xế xe công nghệ cô vừa đặt đi đến đâu rồi.
Kết quả mở ra xem, đơn đã bị hủy.
Tức mình, Tô Thời Ý dứt khoát từ bỏ, đi đến trạm xe buýt gần đó chờ đón taxi.
Tại trạm xe buýt, dáng người cô mảnh khảnh nổi bật lạ thường, đôi mắt lá liễu dài và cong, gương mặt tinh tế quyến rũ, đi đến đâu cũng vô cùng thu hút ánh nhìn.
Khi cô nghiêm mặt không nói lời nào, cả người toát lên vài phần cao quý lạnh lùng, khí chất hoàn toàn không hợp với môi trường xung quanh.
Đứng một lúc, bên cạnh không ngừng có những ánh mắt tò mò liếc nhìn, có lẽ đang thắc mắc tại sao một người như cô lại đứng chờ xe buýt ở đây.
Vài người đàn ông có ý muốn tiến đến bắt chuyện, nhưng lại bị vẻ mặt trầm tư cau mày của cô làm chùn bước.
Tô Thời Ý chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến xung quanh.
Liên tục một tuần không chợp mắt được mấy, tìm kiếm đầu tư bị cản trở khắp nơi, tâm trạng của cô thực sự không tốt.
Khi đến còn có thể ngồi trong chiếc xe hơi ấm áp, khi về lại chỉ có thể chịu lạnh trong mưa chờ xe, cứ như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Mọi chuyện đã đến nước này, cô có khó chịu đến mấy cũng vô ích, dù sao cũng phải nghĩ ra cách giải quyết.
Mưa phùn lất phất, hơi lạnh chạm vào da, không ngừng nhắc nhở cô về tình cảnh thê thảm hiện tại.
Tô Thời Ý không nhịn được thở dài, siết chặt chiếc áo khoác trên người.
Thực ra cũng chẳng có gì phải tiếc, bán xe chỉ là giải pháp tạm thời, "cũ không đi thì mới không đến".
Lần tới vào tiệm xe, nhất định là để mua xe.
Biết đâu cô sẽ là chủ nhân tiếp theo của chiếc Porsche danh giá thì sao.
Hoặc cũng có thể là chủ nhân của Maybach, Rolls-Royce?
Đã mơ thì phải mơ lớn, dù sao cũng không tốn tiền.
Nghĩ vậy, Tô Thời Ý vừa đứng trú mưa ở trạm xe buýt, trong đầu vừa suy nghĩ xem sau này mua xe màu gì, tâm trạng uất ức cuối cùng cũng được an ủi một chút.
Chỉ tiếc rằng, lý tưởng thì tràn đầy, nhưng hiện thực thì...
Sấm chớp ầm ầm, một cơn gió lạnh đột ngột thổi đến như lưỡi dao cắt da thịt, những hạt mưa băng lạnh giá tạt loạn xạ vào mặt.
Chủ nhân tương lai của chiếc Porsche danh giá nào đó lau vệt nước mưa trên mặt, lặng lẽ rúc sâu hơn vào trạm xe buýt.
*
Cuối cùng cũng chờ được xe, Tô Thời Ý liền vội vã đến địa chỉ nhà hàng mà Tô Chính Hoa gửi.
Đến nhà hàng, cô vẫn hơi kinh ngạc.
Tô Tương Yến là một nhà hàng món Giang Chiết nổi tiếng ở Bắc Thành, dịch vụ và không gian đỉnh cao, ăn một bữa thôi cũng tốn cả chục nghìn tệ.
Người bố trên danh nghĩa này của cô hào phóng với cô từ bao giờ vậy?
Bước vào phòng riêng, sự nghi ngờ trong lòng Tô Thời Ý lập tức sâu hơn.
Trên bàn đầy ắp món ăn, bên cạnh thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ mà bình thường Tô Chính Hoa cũng không nỡ uống, nhìn thế nào cũng giống như "Hồng Môn Yến".
Trong phòng riêng chỉ có một mình Tô Chính Hoa.
Thấy cô bước vào, giọng điệu Tô Chính Hoa không vui hỏi: "Sao đến muộn thế?"
Tô Thời Ý đã quen với vẻ vô lý của ông ta, nên đáp qua loa: "Bên ngoài trời mưa, tắc đường."
Tô Chính Hoa lại nhìn ra phía sau cô, thấy không có ai, nụ cười của ông ta lập tức biến mất, sắc mặt khó coi không thể kiềm chế.
"Tử Mặc đâu? Sao nó không đến? Không phải bố bảo con đưa nó đến cùng à?"
Thấy ông ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong lòng Tô Thời Ý cười lạnh một tiếng, tùy tiện bịa ra một lý do: "Anh ấy có ca phẫu thuật ở bệnh viện không thể rời đi, không có thời gian đến."
Thực ra vốn dĩ cô không hề có ý định để Ân Tử Mặc đi cùng cô.
Tô Chính Hoa nhíu mày, không đồng tình nói: "Dù sao thì hai đứa cũng đã đính hôn rồi, bố cũng coi như là bố vợ tương lai của nó, sao nó lại có thể không để tâm như vậy?"
Bố vợ tương lai, ông cũng mặt dày mà nói ra được.
Tô Thời Ý ngại không muốn vạch trần ông ta.
Nếu Tô Chính Hoa biết cuộc hôn nhân giữa cô và Ân Tử Mặc là giả, có khi sẽ tức đến nhập viện mất, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm tốt nhất.
Mặt Tô Thời Ý không biến sắc chuyển chủ đề: "Bố, con đến là vì chuyện nước hoa Thập Di. Đơn xin cấp vốn đã gửi cho Tô Thị nửa tháng trước rồi, Thẩm Mộ Chu vẫn không duyệt..."
Chưa đợi cô nói xong, Tô Chính Hoa lập tức ngắt lời: "Thời Ý à, công ty bên này cũng có khó khăn, gần đây Mộ Chu đang bận rộn với dự án năng lượng mới, chưa kịp xử lý..."
Nghe thấy lời giải thích qua loa này của ông ta, cô cũng không cần hỏi thêm nữa.
Từ khi Tô Thời Ý tốt nghiệp, Tô Chính Hoa đã tùy tiện ném cho cô một công ty con đang trên đà phá sản, đúng nghĩa chỉ là để giữ thể diện của một người bố từ bi trong mắt người ngoài. Tặng cô con gái riêng này một công ty, nghe thế nào cũng giống như ông ta đang bố thí.
Mà Tô Chính Hoa cũng không ngờ rằng, cô lại thực sự có thể dựa vào năng lực của mình để vực dậy công ty nhỏ này chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thậm chí còn phát triển thành một thương hiệu nước hoa niche có tiếng.
Nước hoa niche có chi phí cao, phần lớn nguồn vốn của nước hoa Thập Di vẫn đến từ tập đoàn Tô Thị, một khi Tô Chính Hoa đã có ý đồ, việc cản trở càng dễ dàng.
Sản phẩm nước hoa mới còn một thời gian nữa mới ra mắt, nhưng lại bị cắt vốn vào thời điểm quan trọng này, còn bị ngấm ngầm cản trở khi cô tìm kiếm đầu tư bên ngoài, mục đích của Tô Chính Hoa đương nhiên rất rõ ràng.
Ông ta vẫn giữ vẻ khuyên nhủ ân cần: "Con là con gái, dù có cố gắng đến mấy, làm sự nghiệp có tốt đến đâu, cuối cùng cũng phải lấy chồng, đọc nhiều sách kiếm nhiều tiền thì có ích gì."
Lại nữa rồi.
Cả đời Tô Thời Ý ghét nhất là nghe những lời này.
Cô thực sự không hiểu, tại sao luôn có người dùng giá trị quan "rác rưởi" của mình để định nghĩa và giáo huấn người khác.
Có lẽ trong mắt Tô Chính Hoa, cuộc hôn nhân của cô có thể dùng để đổi lấy tiền, đó chính là giá trị lớn nhất của con người cô.
Tô Thời Ý tức giận đến bật cười, không khách khí đáp lại: "Vậy bố nhìn cũng không giống người sống trăm tuổi, không phải giờ vẫn ăn cơm hàng ngày đấy sao?"
Lời vừa thốt ra, Tô Chính Hoa lập tức tức đến tái mặt.
Có lẽ nghĩ đến cô vẫn còn giá trị lợi dụng, ông ta đành nén lại những lời quát mắng.
"Bây giờ con nên dồn hết sức vào việc đi lại với Tử Mặc, mặc dù nó không kinh doanh, nhưng gia sản nhà họ Ân cuối cùng cũng là của nó, con cứ làm nũng một chút, nó có thể tùy tiện ném một công ty cho con chơi. Hà cớ gì bây giờ lại cứ khăng khăng với nước hoa Thập Di..."
"Bây giờ con là vị hôn thê của nhà họ Ân, giúp bố kéo dây nối cầu, để Tô Thị có được khoản tài chính này, sau này bố chuẩn bị của hồi môn cho con cũng sẽ hậu hĩnh hơn chứ."
Lời nói này nghe thật là chân thành, đầy tính toán vì cô.
Người không biết vừa nghe qua còn tưởng là một người bố từ bi.
Nghe mà Tô Thời Ý chỉ muốn bật cười.
Trong lòng Tô Chính Hoa, một đứa con gái riêng được nhận về nhà họ Tô, giá trị duy nhất của cô chính là để mở đường cho tập đoàn Tô Thị của ông ta, đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Cô không cần có ước mơ và sự nghiệp của riêng mình, tốt nhất là trở thành một con cờ có thể bị tùy ý chi phối.
Chỉ tiếc.
Tô Thời Ý cô chưa bao giờ là viên gạch lót đường có thể bị người ta dùng xong rồi vứt bỏ.