Edit: Libra

Càng tức giận, con người ta lại càng bình tĩnh.

Tô Thời Ý khẽ cười một tiếng, giọng điệu châm biếm: "Bố, nhà họ Ân có tiền, nhưng người ta không ngu."

Nghe vậy, Tô Chính Hoa vừa rồi còn ra vẻ người bố từ bi, lập tức biến sắc.

Ông ta giận dữ quát: "Con nói chuyện với bố kiểu gì thế!"

Tô Thời Ý cười không đổi: "Con chỉ là một đứa con gái riêng không danh chính ngôn thuận, không đáng giá như bố nghĩ đâu. Hay chúng ta ký hợp đồng đi, bố đồng ý sau này cho con tập đoàn Tô Thị làm của hồi môn, con sẽ thử lại xem sao?"

Cô biết rõ điểm yếu của Tô Chính Hoa nằm ở đâu.

Loại người ích kỷ như ông ta, thứ duy nhất ông ta quan tâm chính là tập đoàn Tô Thị của mình.

Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, Tô Chính Hoa càng thêm tức giận và xấu hổ.

"Con..."

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang lời Tô Chính Hoa chưa kịp nói ra.

Ông ta đành nhấc điện thoại, nén giận, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Chính Hoa vừa bước ra ngoài, Tô Thời Ý lập tức gọi người phục vụ, mở chai rượu vang đỏ đắt tiền trên bàn.

Thực ra hôm nay đến, cô vốn không hy vọng Tô Chính Hoa sẽ đồng ý cấp vốn cho cô, chỉ muốn thăm dò thái độ của ông ta.

Hóa ra là ông ta vẫn muốn lợi dụng cô để móc nối với nhà họ Ân, dùng nước hoa Thập Di để uy hiếp cô.

Tô Thời Ý mím chặt môi, đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến sau cánh cửa nơi Tô Chính Hoa vừa ra ngoài.

Cửa không đóng chặt, mọi cuộc đối thoại bên ngoài đều lọt vào tai cô.

Truyền đến là giọng Tô Chính Hoa tức giận đến tái mét.

"Chuyện này là sao? Rốt cuộc tại sao hôm nay tổng giám đốc của RY Capital không đến?"

Nghe thấy câu này, Tô Thời Ý mới xác định được suy nghĩ trước đó của mình.

Người mà hôm nay Tô Chính Hoa định mời quả nhiên không phải cô.

Hóa ra là vì người ta không đến, Tô Chính Hoa cảm thấy lãng phí nên mới gọi cô đưa Ân Tử Mặc đến.

Bên ngoài, Tô Chính Hoa vẫn đang mắng chửi qua điện thoại: "Thay đổi ý định tạm thời? Vậy tại sao không nói trước một tiếng? Tôi đã chuẩn bị lâu như vậy, anh ta cứ thế nói không đến là không đến sao?"

"Có vài đồng tiền bẩn mà nghĩ mình là nhân vật lớn sao..."

Nghe ông ta chửi, Tô Thời Ý suýt chút nữa không nhịn được bật cười sau cánh cửa.

Mặc dù vừa rồi cô rất khó chịu, nhưng nhìn thấy Tô Chính Hoa bị chơi xỏ một trận, bị người ta đùa giỡn xong thì "chó cùng rứt giậu", cô lại thấy vui.

Đến nỗi còn có thiện cảm hơn một chút với nhân vật chưa từng gặp mặt này.

Đáng tiếc, bây giờ cô vẫn chưa có năng lực đó, chỉ có thể chửi bới người bố trên danh nghĩa này đến nghiện miệng.

Vì vậy cô phải cố gắng, cố gắng kiếm tiền.

Đợi đến khi Tô Chính Hoa tức đến nửa sống nửa chết, chỉ vào mũi cô mà mắng: "Chẳng qua mày chỉ có vài đồng tiền thối nát..."

Tô Thời Ý chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy tâm trạng thoải mái.

Cô không có hứng thú tiếp tục nghe Tô Chính Hoa chửi đổng nữa, quay lại phòng riêng làm xong việc cần làm thì xách túi đi thẳng.

Đợi Tô Chính Hoa nghe điện thoại xong trở về, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng riêng, đồng tử lập tức co lại.

Phòng riêng trước khi ông ta ra ngoài còn tươm tất, giờ đây đã trở thành một đống hỗn độn, chất lỏng đỏ tươi vương vãi khắp thảm, thoạt nhìn qua giống như hiện trường một vụ án mạng.

Giọng ông ta thay đổi: "Chuyện này là sao?"

Người phục vụ vừa cầm khăn lau, vừa cẩn thận trả lời: "Là cô gái vừa rồi không cẩn thận trượt tay, làm đổ chai rượu..."

Nghe vậy, Tô Chính Hoa suýt chút nữa run rẩy không đứng vững.

Đó là chai rượu Lafite ông ta đã cất giữ gần mười năm!!

Ông ta liếc nhìn, lại thấy những chiếc đĩa trên bàn đã trống rỗng, môi cũng run lên: "Thế còn món ăn trên bàn đâu!"

Súp vi cá, hải sâm Phật nhảy tường, hai món đắt nhất trên bàn lúc này đã trống không.

"Cũng bị cô gái đó đóng gói mang đi rồi..."

Tô Chính Hoa suýt chút nữa nghẹn thở, tức đến mức tay run rẩy.

Người phục vụ quan sát sắc mặt ông ta, kịp thời bổ sung: "Ông Tô, chiếc thảm này bị dính rượu vang đỏ, cần ông thanh toán phí giặt khô..."

"..."

*

Cùng lúc đó, Tô Thời Ý vừa xách túi đồ ăn đóng gói lên taxi.

Mặc dù hôm nay cô bán xe, tâm trạng không tốt mấy, nhưng cô đã làm vỡ chai rượu quý của Tô Chính Hoa, và còn chặt chém của ông ta một khoản kha khá, cảm giác cũng không tệ.

Mùi thơm của súp vi cá thoang thoảng bay ra, khiến Tô Thời Ý đói cồn cào.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung liên tục vài tiếng, Tô Thời Ý cầm điện thoại lên xem, toàn là tin nhắn từ cô bạn thân Văn Ngưng.

"Văn tiên nữ vỗ vỗ đầu bạn và nói "mau đi kiếm tiền"."

Văn tiên nữ: "Nhanh đến sảnh tiệc tầng 38 khách sạn Đế Hào, tớ vừa nghe lén được thông tin từ anh tớ, vị đại gia RY Capital mà cậu vẫn luôn nhắc đến đang ở đó! Không phải cậu đang tìm đầu tư sao, xông lên đi!"

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, Tô Thời Ý lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô vội vàng trả lời: "Trông anh ta như thế nào?"

Văn tiên nữ: "Không biết..."

Tô Thời Ý: "Vậy tên gì?"

Văn tiên nữ: "Yin. Tớ không nghe rõ là Yǐn(Doãn) hay Yīn(Ân)."

...

Văn tiên nữ: "Ôi dào, cậu đến đó rồi cứ tìm người đứng cạnh anh tớ, chắc chắn là ông ta. Chắc là một ông già trung niên hói đầu bụng bia, mấy ông đại gia ghê gớm đều trông như vậy. Trẻ trung đẹp trai chỉ có mấy thằng công tử nhà giàu như anh tớ thôi."

...Thôi được rồi, lời nói tuy thô thiển nhưng không sai.

Ánh sáng ở ghế sau taxi rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt Tô Thời Ý.

Trong điện thoại là tài liệu PDF dài hai mươi trang về RY Capital.

RY Capital, một huyền thoại trong giới tài chính, công ty được thành lập ở Mỹ, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, giá trị thị trường của công ty đã tăng gấp mấy chục lần từ 1 triệu USD, trở thành một trong những công ty đầu tư hàng đầu tham gia vào nhiều lĩnh vực như chứng khoán, bất động sản,...

Mà danh tính của người sáng lập kiêm CEO của công ty đó vẫn luôn là một ẩn số. Khi Tô Thời Ý còn học đại học, cô thường "học lỏm" các lớp tài chính, giáo sư trên bục giảng thích phân tích nhất chính là các trường hợp đầu tư của vị CEO này, tầm nhìn sắc bén, thủ đoạn quyết liệt, không phải người bình thường có thể học được.

Còn có người trong giới đầu tư từng nhận xét, người sáng lập đằng sau RY Capital, chính là người xứng đáng với danh hiệu.

Người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp tài chính.

Yên lặng một lát, vẻ mặt cô trở lại bình thường.

Cô quay sang ghế lái nói: "Bác tài, làm ơn quay đầu xe."

*

Chuyến đi này đến đột ngột, Tô Thời Ý vẫn còn xách hai túi đồ ăn đóng gói, cứ thế xông đến.

Quả nhiên bị người phục vụ ở cửa sảnh tiệc chặn lại.

Tô Thời Ý đành vòng ra cửa sau, không ngờ ở đó cũng có người phục vụ canh gác.

"Thưa cô, xin mời cô xuất trình thư mời."

Cô liếm môi khô khốc, nhất thời nghĩ ra một kế sách: "Tôi đến giao đồ ăn."

Nói rồi, Tô Thời Ý còn giơ chiếc túi đóng gói trong tay lên.

Người phục vụ nghi ngờ nhìn cô: "Thưa cô, có phải cô nhầm rồi không, sao tiệc rượu lại có khách đặt đồ ăn ngoài..."

"Không nhầm đâu, là tổng giám đốc Ân của RY Capital. Tôi là người đến giao tận nơi."

Tô Thời Ý chớp mắt, hạ giọng ghé sát vào anh ta, nghiêm túc bịa chuyện: "Người giàu có mà, ai cũng kén chọn khó tính. Đồ ăn trong tiệc rượu ai cũng có thể chạm vào, nhỡ đâu đối thủ nào đó bỏ thuốc gì đó thì sao..."

Cô ghé sát hơi gần, một mùi hương hoa hồng thoang thoảng dễ chịu xộc vào mũi, có chút mê hoặc lòng người.

Mặt người phục vụ đỏ bừng lên, hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói gì.

Xinh đẹp như vậy, chắc sẽ không lừa người đâu.

Nhìn chiếc túi đóng gói của Tô Tương Yến trong tay cô, người phục vụ vẫn do dự gật đầu: "Vậy cô đợi một chút, tôi phải đi xác nhận."

"Cảm ơn."

Lợi dụng lúc người phục vụ rời đi, Tô Thời Ý đảo mắt nhìn quanh, giả vờ vô ý rón rén đến gần cửa.

Cửa chỉ hé một khe nhỏ, có lẽ ông trời cũng đang giúp cô, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhìn thấy anh trai của Văn Ngưng là Văn Sâm giữa đám đông.

Người đàn ông trẻ trung, tuấn tú nổi bật giữa một nhóm các ông chủ bụng phệ.

Tô Thời Ý đầy hy vọng nhìn về phía người đang đứng cạnh Văn Sâm.

Hả?

Chiều cao hình như chỉ đến vai Văn Sâm?

Không sao, cô đọng mới là tinh hoa.

Trên đầu trông có vẻ hơi lạnh lẽo?

Bình thường thôi, suốt ngày làm việc với con số, đến tuổi trung niên rụng tóc cũng là chuyện thường tình.

Thân hình cũng phía trước lồi, phía sau lõm?

Chẳng trách Tô Chính Hoa lại chuẩn bị một bàn đầy món ăn thịnh soạn để đãi khách.

Tô Thời Ý hít một hơi thật sâu, cố gắng bỏ qua sự thất vọng đang vương vấn trong lòng, tự an ủi mình.

Cũng khá phù hợp với hình tượng đại gia.

Chính là ông ta rồi.

*

Tô Thời Ý cứ thế rình rập ở hành lang phía cửa sau.

Bắt đầu chế độ ôm cây đợi thỏ.

Cho đến khi nhân vật mục tiêu bước ra, cô lập tức xông lên chặn đường, mỉm cười duyên dáng nhìn người đàn ông hỏi: "Chào ông, xin hỏi ông có phải là tổng giám đốc Ân không?"

Doãn Vĩ nhìn người phụ nữ xinh đẹp xa lạ trước mắt, do dự gật đầu: "Tôi... tôi là..."

Ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới, ngập ngừng nói: "Nhưng cô này, chúng ta quen nhau sao?"

Tô Thời Ý đảo mắt, dịu dàng đáp: "Bố tôi là Tô Chính Hoa của tập đoàn Tô Thị, nghe nói tối nay bố tôi có hẹn gặp ông."

Doãn Vĩ không hiểu gì nhíu mày, thăm dò hỏi: "Cô có nhầm người không?"

Tô Thời Ý ngẩn ra: "Ông không phải tổng giám đốc Ân của RY Capital sao?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt Doãn Vĩ lộ ra một chút ngại ngùng, tự giới thiệu: "Ừm... tôi họ Doãn, chủ tịch tập đoàn truyền thông Trường Dã."

"?"

Nhầm rồi sao? Không phải ông ta à?

Không khí đột nhiên chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Im lặng một giây sau, Tô Thời Ý dứt khoát cong mắt, cố gắng cứu vãn khoảnh khắc ngột ngạt này.

Cô chân thành giải thích: "Thật sự xin lỗi, ông và tổng giám đốc Ân của RY Capital trông quá giống nhau, nên tôi mới không cẩn thận nhận nhầm."

Doãn Vĩ cũng chỉ nghe tiếng tăm của RY Capital, chưa từng gặp người thật.

Nghe Tô Thời Ý nói vậy, ông ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ: "Ồ? Thật sao?"

Ánh mắt Tô Thời Ý từ từ lướt qua phần đầu hói nổi bật của người đàn ông, khuôn mặt tròn phúc hậu, đôi mắt cười gần như không thấy khe hở.

Sau đó vô cùng kiên định gật đầu: "Thật mà, nhìn từ phía sau hoàn toàn không nhận ra được."

Để thể hiện thêm vài phần chân thật, cô hít một hơi thật sâu, không chút do dự thốt ra.

"Phẩm chất và ngoại hình đều xuất chúng như nhau."

Liếc nhìn thấy cái bụng bia hùng vĩ của Doãn Vĩ, Tô Thời Ý khựng lại, cố gắng gượng cười.

.......

Ngay sau đó, cô lại nhìn Doãn Vĩ một cách chân thành, bổ sung một câu.

"Khí phách ngút trời."

Nói dối như vậy, cô ra ngoài có bị trời đánh không nhỉ?

Trời có đánh hay không cô không biết.

Ngay lúc này, ở một góc rẽ, đã có người bị "đánh" trước rồi.

Văn Sâm nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên bụng bia hói đầu cách đó không xa, trầm tư một lát, rồi từ từ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Dưới ánh đèn, người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm, tôn lên vóc dáng cân đối tuyệt vời, thắt cà vạt chỉnh tề, khuy măng sét kim cương trên cổ tay phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, toát lên vẻ cao quý kiêu ngạo khó tả.

Anh đeo một chiếc kính gọng vàng, đôi mắt sâu thẳm sau tròng kính, ánh mắt toát ra một chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người phụ nữ cách đó không xa.

Văn Sâm do dự một chút, rồi cẩn thận hỏi: "Trước khi về nước cậu có đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Làm ở bệnh viện nào thế?"

Ân Diên nhướng mày, khóe môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu, mang theo chút châm biếm.

Ánh mắt anh vẫn dán vào bóng dáng người phụ nữ, nhưng lời nói lại hướng về phía Văn Sâm.

"Tôi đề nghị cậu nên đi sửa lại cái não đi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play