Edit: Libra
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh.
Một tòa nhà cũ kỹ ba tầng ẩn mình trong lòng thành phố náo nhiệt, nhưng tấm biển gỗ treo ở cửa sạch bong, trên đó khắc một dòng chữ hoa nghiêng:
Nước hoa Thập Di & she.
Chiều nay, Tô Thời Ý đã đặt trà chiều cho nhân viên, lúc này trong khu làm việc tràn ngập hương cà phê và bánh trứng ngọt ngào, không khí còn phảng phất mùi hoa quả thanh mát.
Sáng sớm sau cuộc họp định kỳ của công ty, Tô Thời Ý đã tự nhốt mình trong phòng điều chế nước hoa.
Vô số loại nguyên liệu hương liệu được sắp xếp gọn gàng trên mặt bàn, cô đang tập trung dùng ống nhỏ giọt trộn xạ hương trắng vào cốc đong, thậm chí không nhận ra có người đã bước vào phía sau.
Sau khi trộn xong hương liệu, cô ghé sát tờ giấy thử mùi để ngửi.
Một mùi hương gỗ trầm lắng, nồng ấm len lỏi vào khoang mũi, nhưng lại có một chút khác biệt tinh tế so với mùi hương cô ngửi được trên người Ân Diên ngày hôm qua.
Lần đầu tiên tái tạo thất bại, tâm trạng Tô Thời Ý hơi khó chịu.
Trời sinh cô có khứu giác nhạy bén hơn người thường, gần như là ngửi qua là nhớ, hầu như chưa từng thất bại trong việc tái tạo mùi hương.
Quả nhiên, hương như người, khó chiều như người đàn ông đó.
Nhớ lại cảnh tượng ở cửa khách sạn ngày hôm qua, Tô Thời Ý khẽ hừ một tiếng, tiện tay vứt tờ giấy thử mùi vào thùng rác.
Khi cô bước ra khỏi phòng điều chế nước hoa, Kiều Thi Ngữ đã đợi bên ngoài khá lâu.
Đưa cốc trà hoa trong tay cho Tô Thời Ý, cô ấy lo lắng hỏi: "Chuyện đầu tư thế nào rồi? Họ đồng ý chưa?"
Tô Thời Ý khẽ nhấp một ngụm trà hoa, lắc đầu: "Chưa, họ tạm thời đổi ý rồi."
Kiều Thi Ngữ cũng không ngạc nhiên, trong mấy tháng gần đây, với sự cản trở của bố và em rể Tô Thời Ý, gần như Tô Thời Ý gặp phải hàng ngàn sự cản trở, không chỉ bị từ chối không biết bao nhiêu lần, mà số lần hy vọng tan biến cũng không ít.
Nghĩ vậy, Kiều Thi Ngữ không khỏi thở dài: "Thời Ý, mấy năm nay tớ cũng dành dụm được một ít tiền, mặc dù không nhiều, nhưng ít ra cũng có thể giúp cậu lúc cấp bách..."
Gia cảnh Kiều Thi Ngữ không tốt, sinh ra ở một huyện nhỏ lạc hậu, bố mẹ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, trong nhà còn có một người em trai. Gia đình không có tiền cho cô ấy học đại học, Kiều Thi Ngữ đành đi làm ở một nhà máy hương liệu ở Bắc Thành, tình cờ gặp Tô Thời Ý đến bàn công việc.
Tô Thời Ý phát hiện cô ấy có năng khiếu về hương liệu, nên mời cô ấy về nước hoa Thập Di, tài trợ cô ấy học kiến thức điều chế hương chuyên nghiệp.
Nếu không phải Tô Thời Ý, Kiều Thi Ngữ cũng sẽ không có cơ hội làm công việc mình yêu thích, sống cuộc sống ổn định như bây giờ.
Đương nhiên Tô Thời Ý hiểu sự sốt ruột muốn giúp đỡ của cô ấy, cô dịu dàng an ủi: "Thực sự không cần đâu, tớ là sếp, sao có thể dùng tiền lương của cậu. Cậu cứ giữ tiền đi, tớ đã nghĩ ra cách rồi."
Nghe vậy, Kiều Thi Ngữ khẽ khựng lại, rõ ràng không tin: "Thật sao?"
Tô Thời Ý cười một tiếng, giả vờ thoải mái: "Thật, RY Capital, nghe qua rồi chứ."
Kiều Thi Ngữ kinh ngạc mở to mắt.
Ngay cả khi Kiều Thi Ngữ không hiểu nhiều về thương mại tài chính, cô ấy cũng từng nghe nói đến RY Capital.
Nói một cách đơn giản, RY và nước hoa Thập Di đặt cạnh nhau, đó là sự khác biệt giữa voi và kiến.
Cô ấy không khỏi nhíu mày: "Thời Ý..."
Lời chưa dứt, Tô Thời Ý đột nhiên ngắt lời cô ấy: "Thi Ngữ, nước hoa của chúng ta có tốt không?"
Kiều Thi Ngữ có chút không hiểu gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tốt, rất tốt."
Đó là sự thật.
Dù là từ công thức, nguyên liệu, ý tưởng, cho đến tinh thần nghệ nhân mà hầu hết các thương hiệu nước hoa nội địa đều không có, nước hoa Thập Di đều có.
Chính xác hơn, người mang lại những điều này cho nước hoa Thập Di, là Tô Thời Ý.
Là cô đã biến một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản, từng bước một tái tạo thành nước hoa Thập Di của hiện tại.
So với công ty của Lê San, họ hoàn toàn không hề kém cạnh.
Điều duy nhất thiếu sót là họ không có nhiều vốn và mối quan hệ như Lê San.
Kiều Thi Ngữ luôn tin rằng, dù là Tô Thời Ý hay Thập Di, cũng chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Tô Thời Ý mỉm cười rạng rỡ, không thấy chút u ám nào.
"Vì chúng ta đủ tốt, nên không sợ không gặp được người có mắt tinh đời. Khó khăn chỉ là tạm thời, tớ có niềm tin."
Mặc dù nói vậy, nhưng Kiều Thi Ngữ vẫn cảm thấy thử thách này quá lớn.
Cô ấy khựng lại, lo lắng hỏi: "RY Capital thực sự có khả năng đầu tư cho chúng ta sao? Nhưng một công ty nhỏ như chúng ta, e rằng không thể lọt vào mắt xanh của họ..."
"Không lọt được, thì phải nghĩ cách để lọt."
Tô Thời Ý khẽ vê vê tờ giấy thử mùi trong tay, mùi trầm hương nồng đậm vương lại trên đầu ngón tay.
Cô trầm ngâm khẽ lẩm bẩm: "Kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách..."
Đến giờ tan làm, ánh hoàng hôn chiếu vào văn phòng, lờ mờ nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ lơ lửng trong không khí.
Các nhân viên bên ngoài đã đi gần hết, chỉ còn Tô Thời Ý vẫn ở lại văn phòng, tiếp tục đối chiếu các chi tiết của hoạt động cửa hàng tuần tới.
Chiều nay, những lời cô nói chắc nịch với Kiều Thi Ngữ cũng chỉ là để các nhân viên trong công ty yên tâm mà thôi.
Nhìn bảng báo cáo chi tiêu do bộ phận tài chính nộp lên, Tô Thời Ý lại đau đầu.
Cô đẩy tài liệu sang một bên, tiếp tục tìm kiếm thông tin liên quan đến Ân Diên trên mạng.
Vẫn rất ít ỏi.
Với thân phận và địa vị hiện tại của cô hoàn toàn không thể tiếp cận được người cấp cao như Ân Diên.
Vẫn chỉ có thể dựa vào Văn Ngưng để nối mối quan hệ.
Cái khoảng cách giai cấp đáng ghét đó.
Tô Thời Ý thở dài, vừa cầm điện thoại lên, WeChat đã hiện lên một loạt tin nhắn, đều là từ Văn Ngưng.
Mở khung chat, nhìn rõ tin nhắn trên màn hình, đồng tử của cô lập tức co lại, rồi đột ngột đứng dậy khỏi ghế.
Tô Thời Ý: "Cậu nói Ân Diên là anh cùng cha khác mẹ của Ân Tử Mặc?"
Văn tiên nữ: "Đúng vậy, tớ phải khó khăn lắm mới moi được tin này. Ân Diên là con trai của Ân Hoành Trấn và người vợ đầu, từ rất nhỏ đã được gửi đi nước ngoài. Sau này Ân Hoành Trấn ly hôn và lấy vợ khác mới có Ân Tử Mặc là nhị công tử."
Có lẽ cảm thấy WeChat không nói rõ được, Văn Ngưng trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
"Nghe nói chuyện Ân Hoành Trấn lấy vợ khác hồi đó có vẻ khá phức tạp, hồi nhỏ hình như Ân Diên chính vì Ân Tử Mặc và mẹ anh ấy mà bị gửi ra nước ngoài, tuổi còn nhỏ đã phải sống nhờ ở nhà họ Bạch, quan hệ với người nhà họ Ân không hòa thuận cũng chẳng có gì lạ."
"Nhà họ Bạch cậu biết chứ, chính là cái nhà cũng phát triển nhờ nước hoa đó..."
Nghe thấy hai chữ "nhà họ Bạch", ánh mắt Tô Thời Ý khẽ tối lại, đột nhiên ngắt lời cô ấy: "Tớ biết."
Văn Ngưng không nhận ra sự khác lạ của cô, vô tư nói tiếp: "Bây giờ cậu lại mang danh vị hôn thê của Ân Tử Mặc, mặc dù hai người chỉ là giả thôi, nhưng Ân Diên không biết đâu."
Cô ấy lại cảnh báo: "Cẩn thận anh ta lôi cậu vào mà xử lý đấy, tớ khuyên cậu thấy Ân Diên thì nhanh chân chạy đi, đừng nghĩ đến việc moi tiền từ anh ta nữa. Tớ nghe anh tớ nói, những người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu, đừng trách tớ không nhắc trước."
Vệt tối trong mắt Tô Thời Ý dần phai nhạt, khôi phục vẻ sáng trong như thường lệ.
Cô không cho là đúng: "Để xem đã, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển tình thế."
Văn Ngưng lập tức tức nghẹn, hậm hực nói: "...Cậu đúng là cứng đầu."
"À, cậu có thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Ý Hoan không? Đăng ảnh một chiếc Maserati màu hồng, chắc lại là do ông bố khốn nạn của cậu mua."
Vừa nói, Văn Ngưng không nhịn được chửi thề một tiếng, tức giận nói: "Mẹ nó. Bỏ ra mấy triệu mua xe cho Tô Ý Hoan thì không tiếc, còn với cậu thì chỉ muốn hút cạn giọt máu cuối cùng, tớ còn nghi ngờ cậu có phải con ruột của ông ta không nữa."
Tô Thời Ý nhếch khóe môi, đã sớm quen rồi.
Tô Chính Hoa có coi cô là con gái hay không, cô đã sớm không còn bận tâm nữa.
Cô chỉ muốn bảo vệ những thứ thuộc về mình, chỉ vậy thôi.
"Nói Tào Tháo Tào Tháo đến", đúng lúc này, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn.
Là Tô Chính Hoa gửi đến.
"Lát nữa về nhà một chuyến, chúng ta nói chuyện về vấn đề tài chính của nước hoa Thập Di."
*
Không biết Tô Chính Hoa lại muốn giở trò gì, cuối cùng Tô Thời Ý vẫn chọn bắt taxi về nhà họ Tô một chuyến.
Trên đường đi, cô tiện tay lướt vòng bạn bè, thấy bài đăng của Tô Ý Hoan mà Văn Ngưng vừa nói.
P1 là ảnh một chiếc Maserati màu hồng, cô gái trẻ xinh đẹp ôm bó hoa hồng đứng bên cạnh, cười ngây thơ như công chúa lớn lên trong tháp ngà.
Tô Ý Hoan hiện vẫn đang du học nước ngoài, trong cả nhà họ Tô, có lẽ Tô Ý Hoan là người duy nhất coi Tô Thời Ý như người thân, thậm chí nghỉ phép về nước còn nhớ mang quà cho cô.
Có lẽ Tần Chi và Tô Chính Hoa đã bảo vệ cô ấy quá tốt, Tô Ý Hoan sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt so với cô, không có những âm mưu lừa lọc, không có những bước đi chật vật, cũng không cần phải giống cô, vì tranh giành đầu tư mà khắp nơi cười tươi chào đón người khác, bán xe cũng không đủ tiền.
Con người sinh ra đã khác biệt, thế giới khắp nơi đều bất công, Tô Thời Ý đã sớm hiểu sâu sắc đạo lý này, lớn rồi cũng sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tự oán tự trách nữa.
Cô nhấn thích bài đăng của Tô Ý Hoan trên vòng bạn bè, rồi tiện tay đóng WeChat lại.
Biệt thự của nhà họ Tô nằm trong khu biệt thự sầm uất ở trung tâm thành phố, phong cách trang trí bên trong biệt thự là kiểu Âu sang trọng mà Tô Chính Hoa yêu thích, cực kỳ phô trương, mỗi lần Tô Thời Ý đều lo mắt mình sẽ bị chói lóa.
Trong phòng khách biệt thự lúc này chỉ có một người hầu là dì Lưu, cũng là một trong số ít người trong nhà họ Tô đối xử với Tô Thời Ý hòa nhã thân thiện.
Thấy Tô Thời Ý đột nhiên trở về, dì Lưu vội vàng đón lên: "Ông chủ và bà chủ đang ở thư phòng trên tầng, tôi đi gọi ngay..."
Tô Thời Ý khách sáo nói: "Không cần đâu dì Lưu, dì cứ làm việc của dì đi, tôi đợi ở dưới nhà là được rồi."
Dì Lưu nhiệt tình nói: "Vậy tôi đi pha cho cô một tách trà hoa trước nhé."
"Vâng, cảm ơn dì Lưu."
Ngồi trên ghế sofa chờ một lúc, thư phòng trên tầng dường như vẫn chưa có động tĩnh.
Đêm đó cô đã làm đổ chai rượu quý của Tô Chính Hoa, chắc ông ta tức lắm.
Mới chưa đầy hai ngày, Tô Chính Hoa đã vội vàng gọi cô về như vậy, không thể nào trong thời gian ngắn ngủi này ông ta lại thay đổi ý định, muốn cấp vốn cho cô được.
Không hiểu sao, trong lòng Tô Thời Ý đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an nặng nề.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thư phòng trên tầng, dì Lưu vẫn đang ở trong bếp, phòng khách không có ai.
Tô Thời Ý do dự một lát, cuối cùng đứng dậy đi lên.
Lên cầu thang, cô cố ý rón rén bước đi không gây ra tiếng động nào, đến bên ngoài thư phòng ở cuối hành lang.
Đến cửa, Tô Thời Ý theo bản năng nín thở, có lẽ do cửa phòng theo phong cách Âu "rởm" của Tô Chính Hoa cách âm rất tệ, tiếng trao đổi bên trong rõ ràng lọt vào tai.
Là giọng của "chính thất" Tô Chính Hoa, Tần Chi.
Nói thật, Tần Chi cũng đã gần bốn năm mươi tuổi rồi, nhưng nói chuyện vẫn dùng giọng điệu dẻo quẹo, nghe mà nổi da gà.
"Chính Hoa, tôi nghe Mộ Chu nói rồi, nói bây giờ giá trị thương mại nước hoa Thập Di rất cao, nếu cứ theo cách kinh doanh của Tô Thời Ý tiếp tục, chi phí nước hoa niche cao như vậy, chúng ta phải bù lỗ bao nhiêu tiền vào đó chứ."
"Ông cứ thu hồi quyền kinh doanh của công ty về trước đi, rồi sau đó chúng ta để Mộ Chu tìm người, hoặc là bán với giá cao, để tập đoàn hàng tiêu dùng nhanh mua lại. Hoặc là đổi tên, biến nó thành mô hình nước hoa thương mại để bán, như vậy mới kiếm tiền chứ."
Nghe thấy từ "bán" đó, đồng tử Tô Thời Ý co lại.
Tô Chính Hoa do dự: "Con bé Thời Ý sẽ không dễ dàng giao lại quyền quản lý Thập Di đâu, dù sao cũng là công ty nó tự tay gây dựng từ khi tốt nghiệp, làm sao nó có thể dễ dàng buông tay. Hơn nữa còn có nhà họ Ân bên kia, không dễ nói chuyện đâu..."
Tần Chi khinh thường nói: "Không phải chỉ có Ân Tử Mặc thôi sao? Chỉ là một bác sĩ quèn, hơn nữa không phải ông nói người thừa kế thứ nhất của nhà họ Ân đã về nước rồi sao? Sau này nhà họ Ân chỉ có người đó mới có tiếng nói. Cho dù Tô Thời Ý có nói gì đi nữa, một bác sĩ như Ân Tử Mặc có thể vượt mặt anh trai mình mà quyết định được sao?"
"Ông cứ kéo dài không cấp vốn, Bắc Thành còn có công ty nào sẵn lòng cho nó tiền? Cùng lắm thì cứ kéo dài mãi như vậy, nó cũng không muốn nhìn thương hiệu mình tự tay sáng lập bị hủy hoại trong tay mình đúng không, sớm muộn gì cũng phải nhượng bộ thôi."
Ngoài cửa, Tô Thời Ý thầm cười lạnh một tiếng.
Tần Chi đúng là đánh một ván cờ quá hay.
Nước hoa Thập Di là tất cả tâm huyết của Tô Thời Ý, không khác gì đứa con do chính tay cô tạo ra.
Biết bao đêm cô không ngủ, thức trắng đêm để nghiên cứu công thức cho mùa mới.
Còn họ thì sao, nhìn thấy lợi ích mà nước hoa Thập Di có thể mang lại, liền muốn dùng mọi thủ đoạn để cướp đi đứa con của cô đem bán. Hoặc là thay đổi cốt lõi, khiến Thập Di cũng trở thành một món hàng hóa không khác gì trên thị trường.
Nhưng đối với Tô Thời Ý, đó không chỉ là tiền, không chỉ là một thương hiệu bình thường.
Đó là ước mơ cô đã phấn đấu nhiều năm, là tâm huyết chung của rất nhiều người, là vô số đêm không ngủ.
Và còn gánh vác tâm nguyện cả đời của mẹ cô.
Vậy mà họ lại ở đây âm mưu phá hủy tất cả, đánh cắp những thứ thuộc về cô, đúng là tham lam và đáng ghét.
Trong phòng sách, Tô Chính Hoa vẫn kiên nhẫn giải thích với Tần Chi: "Mọi chuyện không đơn giản như bà nghĩ đâu, vừa nãy không phải bà đã nghe điện thoại rồi sao? Có người thấy tối qua Thời Ý ở cùng Ân Diên... Nhỡ đâu nó thật sự có quan hệ gì với Ân Diên thì càng khó xử lý hơn..."
Tần Chi có chút sốt ruột, thái độ càng thêm gay gắt: "Tô Chính Hoa, ông đừng có qua loa với tôi! Đừng nói với tôi là ông thật sự coi Tô Thời Ý là đại tiểu thư nhà họ Tô rồi nhé! Ông đón nó về, chuyện trước đây tôi không chấp nhặt, bây giờ ông còn muốn để nó tiếp tục như vậy, đợi nó thật sự đạt đến mức ông không thể kiểm soát được, rồi cướp hết gia sản nhà họ Tô sao?"
Càng nói, giọng điệu vốn đã rất cao của bà ta lập tức được đẩy lên cao hơn: "Ông có thể nghĩ thêm một chút cho Ý Hoan và Mộ Chu không, đó mới là con gái ông nuôi lớn, và là con rể tương lai của ông đấy!"
Tô Chính Hoa bị bà ta cãi đến đau đầu, liền nói: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, lát nữa nó đến, tôi sẽ thăm dò thái độ của nó trước, xem nó có quan hệ gì với Ân Diên hay không, rồi sau đó sẽ tính bước tiếp theo."
Không biết từ lúc nào, móng tay Tô Thời Ý đã cắm sâu vào lớp thịt mềm trong lòng bàn tay, gần như sắp rỉ máu, cảm giác đau nhói lan tỏa.
Cô tức đến run rẩy khắp người, lửa giận gần như muốn thiêu rụi chút lý trí còn sót lại, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt khiến cô gần như không thể thở được.
Nhưng càng giận dữ như vậy, từ từ, Tô Thời Ý lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Trong đầu rối bời dần dần tĩnh lặng lại, chỉ còn lại một ý nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Đó là, những tính toán đẹp đẽ của Tô Chính Hoa và Tần Chi, cô sẽ khiến tất cả đều trở thành công cốc.
Không phải muốn bán nước hoa Thập Di của cô sao?
Được thôi.
Vậy thì cô sẽ rút ruột toàn bộ nhà họ Tô.
Rồi để họ tự mình trải nghiệm cảm giác khi thứ mình trân quý nhất bị hủy hoại trong tay mình, rốt cuộc là mùi vị như thế nào.