Mưa càng lúc càng lớn, Thiệu Minh Hằng toàn thân run rẩy vì lạnh, nàng dựa vào lồng ngực Minh Trác, nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn. Hắn dường như không thể chịu nổi, thân thể run rẩy, nhưng vẫn ôm chặt nàng, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nàng không biết cuối cùng họ sẽ đi đến nơi đâu, giống như trận mưa ngập trời này, hạo nhiên bao la, không biết bao giờ mới ngừng.
Đêm đen đậm đặc, họ tựa như hai con chó bị bỏ rơi, chẳng ai đoái hoài đến sống chết.
Dẫm vào vũng bùn, Minh Trác ngã quỳ xuống đất, Thiệu Minh Hằng bị hất văng ra ngoài, lưng đập mạnh lên nền gạch xanh, nước bùn bắn tung tóe khắp mặt. Nàng sặc nước, ho khan dữ dội, ngón tay co quắp, ánh mắt di chuyển, nhìn Minh Trác đang cố sức đứng dậy.
Hắn quá gầy, y phục dính chặt vào người, phác họa thân hình gầy guộc. Đèn lồng hai bên lay động, ánh sáng yếu ớt như sắp tắt, ngọn lửa nhỏ bé chập chờn. Dưới ánh sáng trắng bệch, hốc mắt hắn trũng sâu, sống mũi cao thẳng. Hắn dùng sức lau đi nước trên mặt, xác định vị trí của Thiệu Minh Hằng.
“Minh Trác ca ca, ta ở đây.” Thiệu Minh Hằng cố gắng ngồi dậy, nhưng dược hiệu chưa tan, nàng chỉ có thể nằm trong vũng nước, chờ Minh Trác đến cứu.
Minh Trác vừa lăn vừa bò đến bên nàng, cẩn thận nâng nàng lên khỏi vũng nước. Hắn run rẩy, dùng tay áo lau đi nước bẩn trên mặt nàng. Hơi thở nóng hổi của hắn nhanh chóng ngưng tụ thành sương lạnh. Hắn cắn chặt đầu lưỡi, ôm Thiệu Minh Hằng đứng dậy từ mặt đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play