Như thế thẳng thắn rõ ràng, nếu đổi lại là người khác nói, e rằng sẽ khiến Thiệu Minh Hằng cảm thấy thấp hèn vô sỉ. Nhưng Cố Vân Đình ngữ điệu thanh đạm, thần thái nghiêm trang, tựa như chỉ là câu hỏi bình thường, không chút nào mang ý khiêu khích.
Hắn đứng ngoài bức mành, trong ánh sáng đầu hạ, bóng dáng mơ hồ hiện lên.
Thiệu Minh Hằng vội kéo tấm chăn mỏng che kín thân thể, động tác quá gấp khiến nàng “Tê” một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, hư nhược chống đỡ thân mình.
“Ngươi không cần bước vào.”
Thanh âm tiểu cô nương tựa như cánh hoa đào vắt ra dòng nước, mềm mại ngọt ngào, vài giọt hương thơm lướt qua yết hầu Cố Vân Đình. Hắn khẽ nhéo ngón tay, theo lời không tiến thêm vào trong.
Cách một đạo mành, mùi hương nhàn nhạt không thể che giấu vẻ ngọt ngào của tiểu cô nương. Hắn khẽ ho một tiếng, cất lời hỏi.
“Hôm qua chạng vạng, chính là có người thi lấy viện thủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play