Edit Ngọc Trúc
Mục Dao lại một lần nữa: “……”
Nhạc nền vừa dứt, năm tiếng sau, hắn lôi hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ra ăn. Bên trong là chút cơm chiên, đã nguội ngắt, nhưng vẫn rất ngon. Chỉ là ngoài hắn ra, dường như hành khách khác lại chuộng cơm phi cơ hơn, Mục Dao còn thấy có người chụp ảnh kỷ niệm.
Suất ăn trên phi cơ rẻ nhất chỉ 25 tinh tệ, cũng không tính là đắt, nhưng Mục Dao không muốn tiêu thêm đồng nào.
Sau khi giải quyết cơn đói, hắn quay lại chỗ ngồi phía trước chợp mắt. Sáu tiếng nữa trôi qua, cuối cùng cũng nghe được thông báo: “Chuyến phi cơ này sẽ đáp xuống tinh cầu Milin sau mười phút, xin quý hành khách chuẩn bị xếp hàng rời phi cơ.”
Mục Dao nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra khoảng cách đến Milin tinh lúc này đã rất gần, chỉ là việc hạ cánh còn cần thêm thời gian hắn có thể nhìn thấy một tinh cầu màu trắng ngà, trông mộng ảo vô cùng.
Milin tinh mang sắc trắng, trong trẻo, thuần khiết, một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ thường.
Mục Dao nghĩ thế.
Khi cùng các hành khách khác (có lẽ phần lớn là khách du lịch) nối đuôi nhau bước xuống thang bay, thứ đập vào mắt hắn chính là tinh cầu xinh đẹp kia.
……
Mục Dao chẳng khác nào những người lần đầu đặt chân đến Milin tinh, dù biết tinh cầu này từng vì kinh doanh không khấm khá mà trở nên khá tồi tàn, nhưng chỉ cần bước lên mảnh đất này, mọi định kiến trong hắn đều tan biến. Hắn bị cuốn theo dòng người đông đúc, thấy hai bên đường đâu đâu cũng là những biển hiệu như “Sữa đi”, “Bãi tắm sữa tươi mật lộ”, rồi cả đống “Trang trại trải nghiệm nông trường XX cây sữa”, hình như mời khách du lịch tự mình trải nghiệm quá trình lấy sữa.
Ngoài ra, mật lộ và sữa bột nơi đây mật lộ là sản phẩm sau khi đường nước từ dây mật bị ép nén, còn sữa bột là từ “cây sữa” lấy “sữa” rồi chế biến thật sự rẻ đến kinh ngạc! Vì đây là nơi sản xuất gốc, lại được chính quyền âm thầm thúc đẩy du lịch, mỗi du khách đều được phép mua giới hạn năm phần sữa mật tổng cộng 5 ký, mà chỉ tốn có 50 tinh tệ!
Thật sự là nhổ lông dê Milin tinh!
Vì quá rẻ, lại thêm không khí rộn ràng, ai cũng vừa đi vừa mua, Mục Dao cũng bị cuốn theo, đến lúc lấy lại tinh thần…… mới phát hiện trong tay mình đã lỉnh kỉnh mấy túi sữa bột và mật lộ.
Phía trước là cả đám người nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong, như thể hy vọng hắn sẽ mua thêm vài gói đại lễ, hắn vội vàng xua tay từ chối, chen khỏi đám đông, mới thở ra được một hơi. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã đi quá xa, vội vàng quay đầu chạy về hướng lối ra phi cơ từ đó có thể đón phi cơ.
Đích đến tiếp theo là tinh cầu Đông Mậu Dịch.
Mật Nãi tinh cách tinh cầu Đông Mậu Dịch rất gần, chỉ cần hai tiếng là tới. Không giống chuyến trước, lần này hành khách trên phi cơ chủ yếu là những người đi làm, mệt mỏi phong trần, có người mặc bộ vest ba món chỉnh tề, tóc chải keo bóng loáng, nhưng mắt trũng sâu. Còn có những người khoác áo da, túi trong đầy danh thiếp, vừa lên phi cơ đã bắt đầu phát danh thiếp khắp lượt, ngay cả Mục Dao cũng nhận được một tấm.
Ông chủ của cái gọi là “Công ty mậu dịch lông thú mị mị cao cấp” nói với hắn: “Nếu cần mua lông thú mị mị thì nhất định phải tìm đến chúng tôi nhé, chất lượng đảm bảo, giá cả siêu mềm! Nếu ngài có nguồn cung lông mao thú mị mị chất lượng cũng xin liên hệ tôi……”
Mục Dao khá hứng thú nên nhận lấy. Nhưng ngay sau đó, từ hàng ghế phía sau truyền đến một tiếng ho nặng nề của một gã thú nhân tộc Cá Sấu Long đang chiếm bốn chỗ ngồi, khiến ông chủ mị mị thú lập tức im bặt.
Không khí trên phi cơ cũng theo đó mà im ắng hẳn.
Hai tiếng sau, theo một tiếng còi cất lên tinh cầu Đông Mậu Dịch đến rồi.
Lại là một tinh cầu hoàn toàn mới.
Nhưng, đối với Mục Dao, nó lại “quen thuộc” hơn cả Milin tinh. Vừa bước ra khỏi trạm tàu bay, đập vào mắt là đủ loại cửa hàng, quầy hàng rong, trông thì hỗn độn nhưng lại có trật tự riêng. Những chiếc loa phát quảng cáo rầm rộ, các tấm poster rực rỡ sắc màu kích thích ham muốn mua sắm, tương phản bên dưới là những bức tường xám xịt và các kệ hàng. Ai cũng đang làm buôn bán, hoặc chuẩn bị làm buôn bán, tiếng thương lượng và mặc cả đan xen, hàng hóa đủ loại, cái gì cũng có.
Cảnh tượng này giống hệt khu chợ nhỏ gần quê cũ của hắn ở kiếp trước!
Đương nhiên, vẫn có điểm khác biệt, ít nhất ở chợ nhỏ quê cũ thì sẽ không có ai nói vài câu không hợp là đánh nhau.
Mục Dao trơ mắt nhìn thấy một người phụ nữ to béo đuôi dài, chỉ với một cái tát đã đánh bay tên lưu manh đang định trộm đồ xuống đất!
Cảnh tượng ấy thật sự khiến Mục Dao choáng váng một hồi, rồi vội tập trung vào việc quan trọng: Phải tìm chỗ đón phi cơ đến Barbarian.
Mục Dao lôi quang não ra, hiển thị dòng chỉ dẫn cuối cùng: “Tìm được chợ đầu mối rau quả đi tiếp, là chợ da lông ma thú, rồi hỏi nhân viên an ninh ở đó đường đi tới Barbarian tinh.”
“Bọn họ sẽ dẫn ngươi đi. (có thể tốn ít tiền, ngươi hiểu rồi đó)”
Trông chẳng đáng tin chút nào.
Mục Dao suy nghĩ, điều chỉnh quang não sang chế độ báo nguy khẩn cấp. Dù tinh cầu Đông Mậu Dịch có vài vùng xám, nhưng với tư cách là một công dân đế quốc tuân thủ pháp luật, nếu ở đây mà bị hại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng cả tinh cầu ai cũng đang làm ăn, nếu vì một người mà gây ảnh hưởng đến buôn bán, kẻ đó nhất định sẽ bị cả khu chỉ trích.
Đáng tiếc là khoảng ba tháng trước, tinh cầu Đông Mậu Dịch mới được cải tạo lại một đợt, bản đồ trong quang não không cập nhật kịp, hắn chỉ có thể mua bản đồ mới nhất ở địa phương, rồi vừa xem vừa cố gắng tìm đường giữa những khu chợ đủ loại. Hắn lần lượt đi qua chợ đồ tể, chợ lông chim cạc cạc điểu, rồi cả chợ thủ công mỹ nghệ lưu niệm……
Lúc đi ngang chợ đầu mối rau quả, hắn thấy phía trước có người đang xô đẩy nhau.
Là một nhóm tiểu thương đang kéo một thiếu niên cao gầy Không, có lẽ vẫn là một cậu bé, một trong số tiểu thương nói: “Cứ để nó đi đi.” Cũng có người nói: “Nhưng thằng nhóc này nhìn có vẻ là tay nghề giỏi đấy, chi bằng theo tao đi.”
Nhưng thiếu niên chỉ cố chấp lặp lại: “Tôi không theo các người, tôi về Barbarian.”
Mục Dao bước chậm lại.
Tên tiểu thương dẫn đầu cười xảo quyệt: “Tôi cũng định đưa cậu về Barbarian mà, nhóc à, cậu không biết đọc chữ à? Chỉ bằng cậu thì đi thế nào được?”
Thiếu niên lộ vẻ ngây thơ: “Được…… Vậy tôi theo ông.”
Cậu mấp máy môi, như thể đang nghĩ xem trong tình huống này nên nói gì, suy nghĩ thật lâu mới rụt rè nói: “Cảm… cảm ơn?”