Edit Ngọc Trúc
Cuồng phong gào thét, mưa lớn xối xả nện xuống núi rừng, làm đất bùn trơn trượt, nước mưa cuốn qua chân núi, Mục Dao trước mắt mờ mịt, hắn giơ tay che mặt, khó nhọc bò lên núi. Dưới chân núi, Trần a bá chân đi không thuận, chống gậy sốt ruột hô lớn:
“Tiểu Mục à! Đừng lên nữa! Nguy hiểm lắm! Để ta đi thì hơn!”
Mục Dao thầm nghĩ ông mà đi lên chẳng phải càng nguy hiểm sao. Hắn lớn tiếng đáp:
“Không sao đâu Trần bá, cháu tìm được Thúy Thúy rồi sẽ xuống ngay!”
Trần bá là gia chủ Trần gia tập, vì chân đi lại bất tiện, mấy năm trước lại mất con trai và con dâu trong một vụ tai nạn giao thông, nên giờ trở thành hộ nghèo. Đầu năm nay, Mục Dao đến Trần gia tập giúp đỡ hỗ trợ, giúp Trần bá xin được vài con heo đen. Giống heo này thịt ngon, đầu to, đem bán ra cũng được kha khá. Mùa hè này, cháu gái Thúy Thúy của Trần bá đang nghỉ hè, mỗi ngày đều lên núi chăn heo, đến chiều mới xuống.
Sáng nay Thúy Thúy cũng lên núi. Dù dự báo thời tiết nói hôm nay nắng, nhưng chưa tới trưa trời đã đổ mưa. Trần bá định gọi Thúy Thúy về, mới phát hiện con bé quên mang điện thoại. Thấy mưa mỗi lúc một nặng hạt, Mục Dao biết chuyện liền vội lên núi đón Thúy Thúy.
Hắn tìm được con bé ở lưng chừng núi, Thúy Thúy đang gấp đến độ phát khóc, định đuổi mấy con heo đang co cụm trên một tảng đá lớn xuống dưới. Đám heo này là nguồn thu nhập duy nhất của hai ông cháu, dĩ nhiên không thể bỏ mặc. Mục Dao thấy người là yên tâm, cười nói:
“Thúy Thúy, em xuống trước đi, đưa roi cho anh.”
Thúy Thúy ngoan ngoãn đưa roi. Mục Dao ở nông thôn một thời gian cũng học được không ít cách trị súc vật, đang định thể hiện tài nghệ, thì sấm rền vang lên một tiếng, kế đó là tiếng Thúy Thúy hoảng hốt hét lên:
“Mục Dao ca!”
Vì hắn mới tốt nghiệp đại học, tuổi vừa ngoài hai mươi, nên mấy đứa nhỏ như Thúy Thúy đều gọi hắn là “ca”. Nhưng lúc này giọng Thúy Thúy đầy sợ hãi, Mục Dao theo ánh mắt cô bé quay đầu lại.
Vừa rồi tiếng sấm làm đám heo hoảng loạn, chúng nhào nhảy tán loạn, mấy con trong đó lại từ trên tảng đá lao thẳng về phía Mục Dao!
Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Mục Dao là khuôn mặt một con heo đen nhánh, trợn mắt nhe răng, rồi tiếp theo là một cơn đau buốt. Hắn mơ mơ màng màng nghĩ:
Không thể nào... mất mặt vậy luôn à, lại bị heo húc chết...
…
Trong căn phòng trắng toát gần như không có màu sắc thứ hai, Mục Dao cúi đầu, mặt bàn sáng bóng như gương phản chiếu gương mặt bình thản, ánh mắt kiên nghị của hắn. Gương mặt này rõ ràng là của hắn, nhưng hắn lại thấy có chút xa lạ.
Mấy người ngồi đối diện hắn càng xa lạ hơn. Có người tai dài như lừa, có người mọc sừng. Chỉ có người ngồi chính diện hắn là mang tướng mạo giống con người bình thường, đeo kính, mặt lạnh tanh, giọng khô khốc:
“Mục Dao đồng học, tin tốt là ngươi đã được Hiệp hội Giáo dục Đế quốc chọn trúng. Tin xấu là, nơi công tác tiếp theo của ngươi sẽ là tinh cầu Barbarian, thị trấn Reuel, Viện Ấu Tể Nhung Bảo…”
Người đàn ông trung niên tai lừa ngồi bên trái mở miệng:
“Tinh cầu Barbarian là trọng điểm phát triển sắp tới của đế quốc, hiện giờ điều kiện hơi kém, nhưng sau này sẽ ổn thôi.”
Cô gái trẻ có cặp sừng ngồi bên phải cũng nhỏ giọng nói:
“Dù… vì giao thông bất tiện, ngắn hạn chúng tôi không thể hỗ trợ công việc cho ngươi...”
Cô vừa nói dứt lời đã bị người đàn ông tai lừa trừng mắt, liếc cô một cái.
Sau đó, cả đám đều im lặng, chờ đợi Mục Dao trả lời.
Mục Dao mỉm cười.
Hắn không cúi đầu nhìn hình phản chiếu, nhưng biết mình đang cười. Hắn thành thật nói:
“Tiên sinh Browns, với tôi mà nói, thật ra đây là hai tin tốt.”
“Tôi đồng ý đến tinh cầu Barbarian, làm việc tại Viện Ấu Tể Nhung Bảo. Nhưng tôi cần một chút thời gian chuẩn bị.”
Lời hắn nói là thật lòng, nhưng rõ ràng bị hiểu lầm thành đang mặc cả. Người đàn ông tai lừa lập tức gật đầu lia lịa:
“Tất nhiên là được! Ngươi sẽ có một kỳ nghỉ ngắn. Chúng ta còn có thể xin cho ngươi ba vạn tinh tệ tiền cứu trợ cho viện ngươi là người phụ trách thực tế của Viện Ấu Tể Nhung Bảo, phải biết tận dụng số tiền này cho tốt!”
Ba vạn tinh tệ ấy, đối với Mục Dao mà nói chẳng khác nào “tiền mua mạng”. Dù hắn không rõ rốt cuộc cái nơi gọi là Barbarian ấy ra sao, nhưng chỉ nhìn biểu cảm nghiêm trọng của ba người kia cũng có thể đoán được: đó chắc chắn là một nơi hẻo lánh, nghèo khó, không ai muốn tới.