Edit Ngọc Trúc
Mục Dao lại nghe thấy chính mình nói: “Cảm ơn, ta sẽ dùng thật tốt số tiền này.”
Hắn vừa dứt lời, trước mắt liền trở nên mơ hồ, gương mặt ba người kia như tượng sáp tan chảy, vặn vẹo rồi biến mất. Hắn cúi đầu, trên mặt bàn lại lần nữa hiện lên gương mặt kia vừa quen thuộc lại xa lạ. Lần này, chủ nhân của gương mặt đó chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt kiên nghị ấy dần trở nên lo lắng. Hắn nói: “... Thực xin lỗi...”
“Lẽ ra là ta nên đi làm chuyện đó, giờ chỉ có thể giao lại cho ngươi...”
Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối. Mục Dao chợt mở mắt, thở dốc từng hơi nặng nề vừa rồi, hắn đã mơ một giấc mộng thật dài, thật dài.
Trong mộng, hắn như đang nhanh chóng trải qua cuộc đời của chính mình ở một thế giới khác. Sau khi bị heo húc chết, linh hồn hắn dường như nhập vào thân thể một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy là cư dân tinh cầu Mộ Quang thời đại Đế quốc Tinh Tế. Mộ Quang là một tinh cầu lạc hậu, vì cạn kiệt tài nguyên mà rơi vào khủng hoảng, người có khả năng đều đã rời đi, tinh cầu cũng tuyên bố phá sản. Sau đó, Đế quốc tiếp quản, đưa những cô nhi và người già không nơi nương tựa đi tái định cư.
Mục Dao ở thế giới này là một cô nhi, sống lay lắt qua ngày trên tinh cầu Mộ Quang. Khi được tàu vũ trụ “cứu” đi, hắn bị đưa vào viện nuôi dạy trẻ trí năng do Đế quốc thiết lập. Viện này do máy móc quản lý, chỉ duy trì mức sống tối thiểu cho bọn trẻ, khó có thể gọi là quan tâm thực sự. Những chuyện ẩu đả, bắt nạt giữa lũ trẻ gần như chẳng ai quản. Mà Mục Dao... lại là một thuần nhân loại không thể đánh lại bất kỳ ai.
Đúng vậy, trong thời đại Tinh Tế, nhân loại được chia thành thú nhân và thuần nhân loại. Như người đàn ông có tai lừa dài và cô gái trẻ có sừng trong mộng đều là thú nhân. Thú nhân được phân cấp dựa trên loài gốc, mà cấp bậc này chủ yếu phản ánh sức chiến đấu, không liên quan đến chỉ số thông minh hay ngoại hình.
Tinh Tế có một câu nói: “Thú nhân yếu nhất cũng có thể đánh bại thuần nhân loại.” Thế nên, trong giấc mơ, “Mục Dao” từng có một tuổi thơ đầy khổ sở. Cũng vì trải nghiệm ấy mà hắn nảy sinh ước mơ ghi danh vào chuyên ngành chăm sóc và giáo dục trẻ em, trở thành một giáo viên giỏi. Hắn làm được: bốn năm trước thi đậu Học viện Tổng hợp Thần Phong, chuyên ngành chính là nuôi dạy trẻ.
Đáng tiếc là... giấc mộng lại không cho hắn thấy kết cục của “Mục Dao” ở thế giới này. Sau khi tham gia phỏng vấn, trên đường về học viện thì gặp tai nạn giao thông. Đáng lý xe mất lái ấy không đâm trúng hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy một bé gái nhỏ đang đứng trước đầu xe, hắn không chút do dự lao ra...
Sau đó, linh hồn Mục Dao ở Trái Đất ở một chiều không gian khác liền được gọi đến.
Hiện tại, vừa mở mắt ra, hắn đã thấy một nhóm người vây quanh giường bệnh mình, ồn ào đến nhức đầu như muốn vỡ tung. Cuối cùng, phụ đạo viên Hùng lão sư giống hệt trong ký ức cao hơn hai mét, thân hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàm. Nếu không đeo huy chương giáo viên trước ngực, e rằng đi trên đường sẽ bị cảnh sát bắt nhầm. Chính ông đã đuổi các bạn học ra ngoài, rồi báo tin cho hắn: May mà ở Thần Phong tinh cầu, y học phát triển, hắn đã sắp khỏi hẳn rồi!
Mục Dao lúc này mới biết “hắn” ở thế giới này vì cứu người mà bị thương nặng, được cấp cứu thành công.
“... Chuyện này thật sự quá tốt rồi...”
Không biết kiếp trước chính là bản thân ở Trái Đất giờ ra sao?
Có khi nào... thật sự bị heo húc chết rồi không!
Hùng lão sư nói, theo lý mà nói, nửa tháng nữa hắn phải nhậm chức tại viện ấu tể Nhung Bảo, trấn Reuel, tinh cầu Barbarian. Nhưng vì tai nạn, ông đã giúp xin lùi lại một vòng. Trong thời gian hôn mê, Hùng lão sư và các bạn học thường xuyên đến thăm xem ra nhân duyên của thế giới này cũng không tệ.
Không hổ là “một ta” ở thế giới khác ~
Thế nhưng, tiếp đó Hùng lão sư lấy lý do mời hết bạn học ra ngoài, đóng cửa phòng lại, cau mày nói: “Nhưng ta vẫn kiến nghị ngươi từ chối công việc ở viện ấu tể Nhung Bảo.”
Mục Dao vẫn chưa hiểu gì, Hùng lão sư liền giải thích sơ lược về tinh cầu Barbarian: nói ngắn gọn, đó là nơi xa xôi, dã man, nghèo khó một tinh cầu lân cận biên giới văn minh của Đế quốc. Trong khi Thần Phong tinh cầu đã sớm nhất thể hóa giao thông, thì Barbarian thậm chí đến xe đạp còn chưa biết đi.
Viện ấu tể Nhung Bảo lại càng không chính quy do vợ chồng Robinson lập ra mười năm trước. Họ là tình nguyện viên, chẳng có tư cách dạy trẻ, nhưng lại đem toàn bộ tài sản đầu tư vào viện ấu tể này. Mười năm nỗ lực, rồi một tháng trước, cả hai cùng tử nạn trong tai nạn tàu vũ trụ. Kể từ đó, viện trở thành nơi không người quản lý.
Năm năm trước, hai người họ đã xin chứng nhận từ Hiệp hội Giáo dục Đế quốc, nên lý ra sau khi họ qua đời, hiệp hội phải cử người mới thay thế. Nhưng nơi đó không ai muốn đến, họ liền nhắm vào sinh viên tốt nghiệp như Mục Dao người chẳng hiểu rõ tình hình.
Hùng lão sư tận tình khuyên nhủ: “Chắc chắn họ giấu nhiều điểm bất lợi, như vậy là sai. Ngươi không cần gánh hậu quả thay họ.”
Đến lúc này, Mục Dao mới hiểu rõ lời cô gái sừng nhọn trong mộng nói “Ngắn hạn không thể trợ giúp” có ý gì.
Hắn cúi đầu.
Hắn... hắn thật sự hiểu vì sao Mục Dao của thế giới này lại chấp nhận công việc đó.
Vì hắn cũng là cô nhi. Viện Ấu Tể Nhung Bảo không giống viện thông thường. Viện thường nhận con em có cha mẹ, còn nơi đó toàn là cô nhi.
Nói cách khác, nếu ba tháng trôi qua mà không ai tiếp nhận, nơi đó sẽ bị đóng cửa, còn những đứa trẻ kia... sẽ trở thành trẻ lưu lạc.
Tương lai ấy, hắn không muốn thấy.
Mà Mục Dao từ trái đất đến cũng không muốn thấy một bi kịch như vậy. Hắn thấu cảm sâu sắc cho “chính mình” của thế giới này. Hắn nghĩ... Hắn hiểu. Huống chi, Hùng lão sư rõ ràng cũng không chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn từ chối. Một sinh viên mới ra trường, không quyền không thế, nếu bị ngành phong sát thì cũng chẳng có đường sống.