Edit Ngọc Trúc
Mục Dao ngẩng đầu lên, hắn nói: “Hùng lão sư, ta muốn thử xem xem.”
Hùng lão sư thở dài.
Trên gương mặt tục tằng của Hùng lão sư hiện lên một tia kiêu ngạo phức tạp: “Ai, ta liền biết ngươi đứa nhỏ này sẽ không nghe khuyên.”
“Barbarian tinh cầu không có liên tiếp thượng dân dụng tinh tế internet, chờ ngươi tới bên kia, chỉ sợ rất khó có thể liên hệ với chúng ta, cho nên cần cái gì tốt nhất hãy chuẩn bị sẵn trước.” Hùng lão sư đưa cho Mục Dao một tờ danh sách: “Bởi vì lần này ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, cha mẹ của tiểu nữ hài mà ngươi cứu kia không cần lo tiền thuốc men nữa, học viện đã xin cho ngươi tiền thưởng, cộng thêm học bổng trước đây, tổng cộng hai vạn tinh tệ đúng rồi, khoản vay học tập lúc trước, trong viện cũng giúp ngươi xóa sạch, cho nên hai vạn nguyên này chính là có thể cầm được tận tay.”
Mục Dao: “!!!” Nhiều tiền như vậy sao!
Trong ký ức của nguyên chủ, Thần Phong tinh cầu là một tinh cầu trung tâm của đế quốc tinh tế, tiền lương người thường mỗi tháng chỉ khoảng 3000 tinh tệ mà khoản vay học tập của hắn lúc trước là 6000 tinh tệ một năm. Tuy rằng Thần Phong Tổng Hợp Học Viện là học viện công lập, được quốc gia trợ cấp nhiều nên học phí cũng thấp hơn các học viện tư, nhưng vẫn có thể thấy được tinh tệ có giá trị khá cao.
Hùng lão sư nói: “Quang não của ngươi, ta cũng mang tới rồi. Ta giúp ngươi tải dữ liệu của Barbarian tinh cầu, có thời gian thì xem thử một chút, mặc kệ khó khăn thế nào, đều phải chuẩn bị đầy đủ.”
Mục Dao nhận lấy quang não. Đây là thứ nguyên chủ dùng học bổng để mua vào năm hai đại học, bên trong chứa đựng rất nhiều tư liệu hắn đã thu thập mấy năm qua, cùng với các loại đề tài nghiên cứu, luận văn, báo cáo thực tiễn xã hội và huấn luyện thực chiến có thể nói là toàn bộ tâm huyết của đối phương.
Hắn gật đầu thật mạnh: “Ta sẽ!”
……
Barbarian tinh, ngoài chuyện vị trí xa xôi ra, vấn đề lớn nhất chính là “sinh mệnh lực quá mức tràn đầy”.
Lúc đế quốc vừa phát hiện ra tinh cầu này, họ rất coi trọng, nghĩ rằng có thể có khoáng thạch quý hiếm nào đó. Nhưng sau khi điều tra phát hiện, có hay không khoáng sản thì chưa biết, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì đây là một tinh cầu có thể “ăn người”.
Phàm là ma thú sinh trưởng trên tinh cầu này, đều mạnh hơn nhiều so với các tinh cầu khác. Thực vật cũng dữ dằn hung hãn, quang hợp không còn đủ để duy trì sự sống của chúng. Rừng đen trên Barbarian có không ít thực vật ăn thịt. Trên tinh cầu cũng có một ít dân bản xứ, vô cùng thô bạo, ngôn ngữ không thông. Hơn nữa do vị trí của tinh cầu quá xa, lại gần với đại bản doanh của tinh tặc đảo Sax nên nếu sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ đụng phải bọn tinh tặc đã “giải nghệ”... Những tên tội phạm bị truy nã này tự tuyên bố mình đang sống cuộc sống yên bình trên tinh cầu, ghét nhất là quân đội đế quốc tới quấy rối! Vì thế hai bên thường xuyên xảy ra đụng độ.
Lâu dần, Barbarian trở thành tinh cầu bên rìa của đế quốc tinh tế, thỉnh thoảng có thương nhân và học giả lui tới, cư dân Barbarian thể hiện thái độ khá hữu hảo, họ không bài xích giao lưu tự phát từ dân thường.
Mục Dao nhìn đến phần chú thích bên dưới: chữ “Hữu hảo” này, là chỉ khi đối mặt với người từ nơi khác tới, bọn họ “có khả năng” sẽ cướp bóc một cách bình đẳng, chứ không mang lòng thù địch. Hiện tại có khoảng 50% công dân đế quốc đi vào Barbarian bị cướp bóc ngay trong ngày đầu tiên, nhưng cũng có 5% ở đó suốt một năm mà chưa từng bị cướp lần nào. Ở Barbarian, chuyện này rất bình thường, vì bản thân cư dân nơi đó cũng thường xuyên cướp bóc lẫn nhau. May mắn là, bọn họ không thích giết người. Cũng không ăn thịt người.
Có chuyên gia tội phạm học từng phát hiện, những người bị cướp thường là do ăn mặc quá nổi bật, hoặc hành vi quá dễ thu hút sự chú ý. Còn những người không bị cướp thì đa phần sống điệu thấp, bình lặng, không thích gây chuyện. Do đó khuyến cáo những người sắp đến Barbarian nên cẩn thận, đừng nghĩ nơi đó là một tinh cầu văn minh.
Điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, về sau lại có không ít “võng hồng” (người nổi tiếng mạng) tự chạy tới Barbarian. Có người vì muốn nổi tiếng, đã quay lại quá trình mình bị cướp. Cũng có người mê đánh nhau, trong số thú nhân vốn đã có một bộ phận tôn sùng chủ nghĩa sức mạnh, họ khiêu khích cư dân Barbarian rồi bị đánh cho thê thảm.
Mục Dao: “……”
Phỏng chừng cả chuyên gia tội phạm cũng không ngờ thế gian lại có người rảnh rỗi đến vậy. Tóm lại sau này, rất ít chuyên gia còn nói về chuyện Barbarian trên tiết mục nữa, độ hot của tinh cầu này cũng nhanh chóng hạ nhiệt, đám người nhàm chán tìm đánh nhau cũng gần như chẳng còn tới nữa.
Barbarian tinh cầu có mức độ khai phá rất thấp, cư dân phần lớn tụ tập sống quanh khu rừng Hắc Ám dân bản xứ dũng mãnh coi khu rừng ấy là khu săn bắn thiên nhiên, ở đó nghỉ ngơi, dưỡng sức. Nghe nói bọn họ ăn tươi nuốt sống, khiến người khác sợ hãi.
Tuy nhiên, đội thăm dò của quân đội đế quốc lúc đầu cho rằng, ngoài khu rừng Hắc Ám ra thì phần lớn các khu vực khác của Barbarian tinh vẫn khá bình thường: có sông, có núi, có đồng bằng, có biển cả, khí hậu thích hợp cho sinh vật sinh sống.
Mục Dao nghĩ thầm, hắn có thể mua ít hạt giống, dù là rau củ hay ngũ cốc cũng rất rẻ, nếu điều kiện ở trấn Reuel trên Barbarian cho phép, hắn sẽ tự trồng một vườn rau tự cấp tự túc. Có điều nạn cướp bóc trên Barbarian quả thật là vấn đề, dựa theo lời chuyên gia, hắn nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn và tự bảo vệ tốt bản thân… Nếu Viện Ấu Tể Nhung Bảo có sân, có thể trồng trong vườn nhà mình trước!
Barbarian cũng có bốn mùa, tốt nhất nên chuẩn bị thêm quần áo, chăn đệm, thảm lông các loại. Viện Ấu Tể Nhung Bảo có bảy ấu tể, tuổi từ ba đến mười một, trẻ con lớn nhanh, hắn cũng không thể chuẩn bị sẵn quần áo cho từng đứa, nhưng có thể mua ít vải vóc, bông sợi này nọ, đến lúc đó có thể tự may.
Thời đại tinh tế hầu như không còn ai phải tự tay may quần áo, nhưng Barbarian lại không giống như có xưởng may sẵn. Mục Dao nhớ lại khi còn nhỏ, viện trưởng nãi nãi từng may quần áo cho bọn hắn mặc. Viện trưởng rất khéo tay, máy may chạy ro ro một lúc là xong một cái quần. Có khi không dùng máy được, bà liền may tay. Đường may bà làm vừa dày vừa đẹp, mặc vào rất thoải mái.
Còn cả sách vở nữa… Ở các ấu tể viên bình thường, người ta sẽ dùng hình thức “quang não kết hợp sách giấy” để dạy học, nhưng quang não chỉ có thể sử dụng luân phiên trong một tháng. Mà Barbarian… hình như còn chưa có điện. Vậy nên hắn sẽ mang nhiều sách giáo khoa và văn phòng phẩm đến Viện Ấu Tể Nhung Bảo. Đúng rồi, thú nhân ấu tể thường rất hiếu động, gần như tất cả các viện ấu tể đều mở “khóa học chiến đấu”, chuyên dạy các bé cách chiến đấu.