Edit Ngọc Trúc
Bộ dạng lấy lòng của hắn khiến đám người kia cười ngả nghiêng. Mục Dao thở dài, giơ tay lên cao: “Đủ rồi!”
Ngón tay hắn dừng lại trên nút báo nguy của quang não: “Các ngươi định mang cậu ta đi nơi khác à? Tuy ta không hiểu vì sao phải lừa một đứa nhỏ như vậy, nhưng nếu các ngươi không rời đi ngay, ta sẽ báo cảnh sát!”
Tiếng cười lập tức im bặt. Tên tiểu thương lúc nãy hung hăng trừng mắt nhìn Mục Dao: “Hử? Mày từ đâu đến?”
Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh. Mục Dao cố làm ra vẻ hung dữ, chậm rãi bước đến bên cạnh cậu thiếu niên cao gầy suýt bị lừa: “Tao nói được là làm được! Mau tránh ra để bọn tao rời đi!”
Chữ “bọn tao” ở đây đương nhiên là chỉ hắn và cậu thiếu niên kia.
Nhưng đám người kia dựa vào đông người thế mạnh, bắt đầu bẻ khớp tay dọa nạt hắn, thậm chí có kẻ còn nhặt lên cây gậy sắt dựng ở góc tường. Lúc này Mục Dao mới phát hiện bọn chúng đều là thú nhân, chỉ là không dễ nhận ra thuộc giống loài nào… Hắn căng thẳng đến mức tay run rẩy, sắp ấn nút báo nguy—
Ngay lúc đó, cậu thiếu niên ngây ngô mờ mịt lại đột ngột hành động!
Trước mắt hắn loáng qua một bóng đen, sau đó là tiếng kêu đau đớn và âm thanh chát chúa sắc bén vang lên. Khi hắn kịp phản ứng, thì nhìn thấy… đám tiểu thương vừa rồi còn hống hách kiêu ngạo, giờ ngã gục từng tên một!
Mà người ra tay… dĩ nhiên chính là cậu thiếu niên trông ngoan ngoãn như cừu non ấy… Móng tay cậu ta dính máu, nhỏ giọng nói: “…Không sao, bọn họ không chết đâu, đi thôi.”
Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn Mục Dao, lại trở về dáng vẻ bối rối ban đầu.
Mục Dao cũng ngây người, không biết phải làm sao. Có điều giờ mà báo cảnh sát thì không được rồi. Hắn thu quang não lại, lật mấy tên tiểu thương vô lương kia lên kiểm tra, phát hiện đúng là không ai chết. Trong số đó có một tên còn làm rơi cả quang não từ trong ngực ra.
Ánh mắt gã ta đầy van xin: “Giúp tôi… gọi xe cứu thương giùm…”
Mục Dao cẩn thận lấy vạt áo bọc ngón tay để tránh lưu lại dấu vân tay, thao tác vài cái trên quang não của hắn — sau khi gọi xe cứu thương, tiện tay xóa luôn ảnh chụp cậu thiếu niên bị chụp lén trước đó.
Gã kia: “……”
Xong xuôi mọi việc, Mục Dao quay lại, rút khăn tay lau sạch máu trên ngón tay cậu thiếu niên: “Đi thôi, chẳng phải cậu cũng định đến Barbarian sao?”
Cậu thiếu niên kiên quyết nói: “Tôi về Barbarian.”
Mục Dao nhạy bén phát hiện cách dùng từ của cậu ta, nhưng không nói gì. Hai người nhanh chóng rời khỏi đầu hẻm.
Thì ra quẹo ra khỏi đầu hẻm, đi thêm hai ba trăm mét, trước mặt chính là khu chợ da thú náo nhiệt.
Mỗi cửa hàng ở đây đều dán một tấm da thú lên cửa, bóng loáng như nước, căn bản chẳng cần quảng cáo gì. Bên cạnh cổng chợ có một chốt bảo vệ, nhưng bên trong chẳng có ai. Mục Dao tìm nửa ngày, mới thấy một gã mặc đồng phục bảo vệ ngồi xổm dưới đất hút thuốc.
Hắn bước nhanh đến: “Chào ngài.”
Tên kia chẳng buồn liếc nhìn hắn.
Nhưng khi Mục Dao lôi từ ngực ra một hộp “Thần Phong Kim Điểu” đưa cho hắn, ánh mắt đối phương lập tức sáng lên, định đưa tay lấy. Mục Dao liền rút tay về, từ tốn xé bao, rút ra một điếu, ý bảo: “Đại ca, tôi muốn hỏi chuyện này, được không?”
Tên bảo vệ lập tức thay điếu thuốc trong miệng bằng điếu Thần Phong Kim Điểu, rít mạnh một hơi, nét mặt đầy sung sướng, cười với Mục Dao có phần chân thành hơn hẳn: “Có chuyện thì nói thẳng, yên tâm, khu này tôi phụ trách. Cậu muốn mua da thú giá rẻ à?”
Mục Dao lắc đầu: “Tôi và bạn muốn đến Barbarian, nhưng không biết đường. Nghe nói có thể thử vận may ở đây.”
Tên bảo vệ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cậu? Cậu đến Barbarian à…? Ừ, bạn của cậu đâu?”
Mục Dao lúc này mới phát hiện cậu thiếu niên vẫn chưa theo kịp, còn đang ngơ ngác đứng trước cửa chợ. Hắn vội vẫy tay gọi: “Là cậu ấy đó, bạn mới quen của tôi.”
“Bạn cậu? Trông quen quen…” Bảo vệ nhìn chằm chằm thiếu niên một lúc, rồi từ bỏ: “Thôi, hai người đúng không? Vậy cũng dễ sắp xếp… Đi theo tôi.”
Hắn dẫn đường, Mục Dao vội đi theo. Để đề phòng cậu thiếu niên lại tụt lại phía sau, Mục Dao nắm tay cậu ta suốt cả đường. Ba người rẽ vào một con hẻm hẹp đến mức hành lý của Mục Dao suýt nữa không lọt vào. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là, trong cái hẻm tối om gần như không thấy mặt trời ấy… lại có người ở!
Bảo vệ nói: “Cúi đầu.”
Mục Dao còn chưa hiểu gì, đã nghe thiếu niên khẽ nói: “Trên kia có người.”
Hắn ngẩng đầu cố nhìn… cuối cùng cũng thấy ngoài cửa sổ tầng hai có ai đó đang nằm trên võng…
“Thuê nhà ở đây đắt đỏ lắm đó!” Tên bảo vệ hình như biết hắn nghĩ gì, cười lớn: “Người kia tôi quen, nhà năm miệng ăn, chen nhau trong phòng tám mét vuông, giường tầng chồng tầng, vẫn không đủ chỗ ở, nên đại ca nhà đó chỉ có thể ngủ ngoài cửa sổ!”
Người nằm trên võng nghe được, bật dậy, mắng: “Muốn sống thì liệu cái thân mày đấy, Bill! Đừng quên mày cũng từ đây mà ra!”
Bảo vệ Bill bật cười ha hả.
Còn Mục Dao lại có cảm giác như vừa bước vào phần lõi thực sự của tinh cầu Đông Mậu Dịch… Giống như nửa tiếng trước hắn chỉ mới nhìn thấy lớp vỏ ngoài của nơi này, còn bây giờ, hắn thật sự nhìn thấy phía sau bộ mặt phồn vinh bận rộn.
Họ chưa đi được bao xa, thì người nằm võng kia đột nhiên nhảy xuống, rơi “bụp” xuống đất khiến Mục Dao giật nảy mình. Hắn nghe thấy người kia lớn tiếng gọi vào trong phòng: “Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Mao Mao, dậy đi! Làm việc thôi!”
Thì ra đứa nhỏ nhất tên là “Tiểu Mao Mao”.
Bảo vệ Bill hạ giọng giải thích: “Mấy người đó trực ca đêm, chuyên lo dọn hàng cho chợ da thú.”
Ngay sau đó là tiếng động loảng xoảng vang lên, đám em trai kia chẳng buồn mở cửa mà trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, rồi nhanh chóng chạy về một hướng khác, trong chớp mắt đã biến mất như chưa từng tồn tại.