Sau khi nghe Lâm Tư Niên giải thích, bé con rất hiểu chuyện, không còn đòi tìm mẹ nữa. Bé tiếp nhận rất nhanh việc “mẹ đi chơi rồi, sẽ rất rất lâu mới quay lại được, sau này con sẽ sống với ba” mà anh nói, chấp nhận thực tế đó một cách khá nhẹ nhàng.
Thấy bé con tiếp thu tốt đẹp, Lâm Tư Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng anh lại không khỏi cau mày.
Cứ nhìn cái cách Phùng Nguyệt Di cư xử ở đây hôm trước thì chẳng có chút nào giống một người mẹ tử tế. Anh đoán, bé con chắc cũng không được cô ta chăm sóc tử tế gì cho cam. Huống hồ bé còn nhỏ quá, tình cảm dành cho cô ta chắc cũng chưa sâu đậm gì, thành ra mới dễ dàng tiếp nhận chuyện mẹ rời đi như vậy, không khóc cũng chẳng làm ầm ĩ.
Vừa nghĩ qua là đã hiểu ngọn ngành, trong lòng Lâm Tư Niên dâng lên một cảm giác tức giận âm ỉ. Nhưng ngoài điều đó ra thì anh cũng không nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì từ hôm nay trở đi, bé là con trai của anh, không còn liên quan gì đến Phùng Nguyệt Di nữa.
“Nhóc con có tên thật chưa? Hay là để ba đặt cho một cái nhé?” Anh bế bé lên lắc lắc.
Đối mặt với câu hỏi của anh, Phì Phì trả lời đầy phấn khởi và kiên định: “Có rồi, con tên là Phì Phì!”
Lâm Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là bé còn nhỏ quá, chưa phân biệt nổi tên thật với tên gọi ở nhà nữa.
“Phì Phì à?” Anh nghe rõ nhưng cố tình chọc bé, vươn tay chọc chọc vào má phúng phính của bé con, trêu: “Đặt như vậy cũng khá hình tượng ha.”
Bé con chưa kịp hiểu ba đang chọc mình, nhưng theo bản năng vẫn cảm nhận được từ trong lời của anh có chút “ác ý” nhẹ nhàng, lập tức cau mày lại, nhấn từng chữ một để chỉnh lại: “Không phải “Phì Phì”, là… Phì, Phì!" (*)
(*): Phì Phì (腓腓): Tên gọi thân mật của bé con, đồng âm gần với từ “肥肥” (béo mũm), là lý do gây hiểu lầm thú vị ở trên.
Lâm Tư Niên nhẹ nhàng xoa dọc lưng bé một cái. Lúc tắm cho bé con vào buổi trưa, anh đã phát hiện ra rồi. Nhóc con này đúng là kiểu “mập giả”, người thì gầy nhẳng, chỉ có cái mặt là tròn xoe, khác hẳn mấy bé ba tuổi bình thường, toàn thân đều bụ bẫm nặng tay.
“Rồi rồi, là Phì Phì chứ không phải Phì Phì phải không? Ba nhớ rồi.” Lâm Tư Niên biết nghe lời mà sửa ngay.
Bé con dễ dỗ lắm, nghe vậy là hài lòng ngay.
Khoảng thời gian sau đó, bé chống đôi chân ngắn cũn đứng một mình giữa phòng khách, ngoan ngoãn nhìn Lâm Tư Niên hết lên lầu rồi lại xuống lầu, mỗi lần lại vác theo một món đồ từ phòng ngủ của bé xuống. Đi đi lại lại tầm ba, bốn lượt, cuối cùng anh mới dừng lại.
“Ba ơi, ba dọn mấy cái này làm gì thế?" Phì Phì chỉ vào mấy cái vali to tướng, tò mò hỏi.
Lâm Tư Niên tiện tay lấy khăn lau mồ hôi rồi xoa cái đầu xù của bé, nói: “Chúng ta sắp chuyển nhà rồi. Ba đang thu dọn đồ đạc.”
Chuyện hôm nay Phùng Nguyệt Di mò tới tận cửa nhà chỉ có thể chứng minh một điều: địa chỉ mới của anh đã bị lộ. Lý Húc đã bắt tay vào điều tra xem rò rỉ từ đâu ra, nhưng dù là ai làm thì nơi ở hiện tại cũng không còn an toàn để ở tiếp nữa rồi.
Từ sau vụ lần trước, Lâm Tư Niên bắt đầu không chịu nổi việc người khác đụng vào đồ của mình. Thành ra việc anh đường đường là một đại minh tinh, thân phận giàu có lại danh tiếng, vậy mà cũng chỉ có thể tự mình chạy lên chạy xuống dọn đồ.
Anh lại cúi đầu xoa đầu bé một lần nữa, dặn dò: “Ba đi làm chút đồ ăn cho con, con ngồi đây ăn ngoan nhé, ba đi tắm một lát.”
Lúc Lâm Tư Niên đưa tay vuốt tóc bé, lòng bàn tay ấm áp của anh vừa chạm lên trán thì lập tức giật bắn, nhiệt độ ở đó nóng rực.
Phì Phì phát sốt rồi!
Lâm Tư Niên không kịp nghĩ ngợi tắm hay không tắm gì nữa, lập tức bế bổng bé con lên, nghiêng người áp trán bé vào trán mình để cảm nhận kỹ hơn.
Anh biết thân nhiệt trẻ con thường cao hơn người lớn một chút nên lúc trưa khi tắm cho bé cũng không để ý. Nhưng giờ thì không phải chỉ là cao một chút nữa, rõ ràng là đang sốt rồi.
Ôi, đúng là lý thuyết có hay đến mấy cũng phải kết hợp thực tế mới nghiệm ra được chân lý. Nếu đổi lại là người có kinh nghiệm hơn thì chắc đã phát hiện sớm từ lâu rồi.
Anh lục hộp y tế tìm nhiệt kế, đo lần đầu 38,5 độ, lần hai tròn 38 độ.
Lâm Tư Niên đổi tư thế, để bé nằm sấp lên vai mình: “Phì Phì nói cho ba biết, con có thấy chỗ nào trong người khó chịu không?”
Phì Phì lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Thật ra lúc mới tỉnh lại bé từng nói là thấy khó chịu. Nhưng thấy Phùng Nguyệt Di chẳng hề quan tâm, hơn nữa từ lúc mở mắt tới giờ bé luôn cảm thấy đầu óc choáng choáng, lâu dần bé còn tưởng làm người là như vậy nên cứ nghĩ mình như này là bình thường.
Lâm Tư Niên đổi cách hỏi: “Vậy con có thấy chóng mặt không? Có buồn ngủ không?”
"Buồn ngủ." Bé con đáp với giọng mềm như bông.
Lâm Tư Niên hiểu ngay, thế thì chắc chắn là thấy khó chịu rồi.
Anh vừa lấy một chiếc chăn từ vali ra quấn bé lại, vừa gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm. Vừa kết nối được liền nói: “Chú Vương, làm phiền chú qua đây một chuyến nhé. Bên cháu có một đứa trẻ đang sốt.”
“Trẻ con hả? Bao nhiêu tuổi?” Đầu dây bên kia, bác sĩ riêng, người được gọi là chú Vương, vừa nghe đã hỏi ngay thông tin bệnh nhân.
“Vừa tròn ba tuổi.”
Vị bác sĩ họ Vương này là bác sĩ riêng của nhà họ Lâm từ khi Lâm Tư Niên còn nhỏ, cũng xem như là người chứng kiến anh trưởng thành. Vì thế, ông được xem là một trong số ít người mà Lâm Tư Niên hoàn toàn tin tưởng.
Lâm Tư Niên cúp máy xong thì dịu giọng dỗ dành bé con đang lim dim tựa đầu vào vai anh: “Có muốn ăn gì không? Ba làm cho con ăn nhé, mình cùng xem trong tủ lạnh có gì ngon nào.”
Bây giờ tranh thủ lúc bé con còn thèm ăn mà cho ăn thêm chút gì đó hẳn là không sai. Từ trưa đến giờ, Phì Phì tính ra chỉ mới uống được một bình sữa.
Lâm Tư Niên bế bé, hiện giờ được quấn kỹ như một cái bánh nhỏ, tới trước tủ lạnh, mở cửa ra.
“Oa!” Bé con bị quấn chặt chỉ lộ mỗi cái đầu, vừa nhìn thấy trong tủ lạnh đủ thứ ngon lành rực rỡ sắc màu thì miệng há hốc ngạc nhiên, đôi mắt sáng rỡ.
Những món ăn trong tủ lạnh đều do Lý Húc đều đặn bổ sung mỗi ngày. Và nhờ những món ngon đó, Lâm Tư Niên đã dễ dàng chinh phục trái tim bé con.
Ba giỏi quá, thích ba nhất! Ở với ba, Phì Phì không bị đói bụng nữa rồi!
“Muốn ăn cái này.” Bé con cố gắng giãy giụa thò một bàn tay ra khỏi lớp chăn, chỉ vào hộp ớt chuông đầy màu sắc trong tủ. Thoạt nhìn bé cực kì vui vẻ.
Lâm Tư Niên nhìn theo hướng tay bé con, thấy rõ món được chỉ là ớt chuông liền nhướn mày. Mấy đứa bé bình thường có thích ăn món này đâu nhỉ.
Nhưng anh nhìn thấy bé con vui thế thì cũng không nỡ từ chối. Sau khi xác nhận đây là loại có thể ăn sống được, anh mới nói: “Được rồi, ba cắt cho con một miếng nhỏ nếm thử nhé.”
Những trái ớt chuông nhỏ xinh trông như mấy cái lồng đèn mini đáng yêu. Phì Phì há to miệng như chim non chờ mớm, kiên nhẫn chờ ba cắt ớt chuông ra thành miếng nhỏ rồi đút tới miệng, sau đó bắt đầu nhấm nuốt.
Vừa nhai chưa được mấy cái, mặt mày bé con liền nhăn tít lại. Bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niên, người đang chăm chú quan sát phản ứng của bé, do dự chưa biết có nên nhả ra không, ánh mắt đáng thương vô cùng.
Lâm Tư Niên cũng bắt đầu cảm thấy mình hơi ác. Bé con còn đang bệnh, thế mà người ba như anh lại bắt đầu trêu chọc người ta nữa.
Thế là anh vội đưa tay lấy cái đĩa nhỏ, đặt cạnh miệng Phì Phì: “Không thích thì nhả ra nhé.”
Được cho phép rồi thì bé con lập tức “phì phì phì” nhả toàn bộ ra, nhả xong còn được ba đút cho một viên kẹo trái cây để an ủi.
Phì Phì đúng là dễ dỗ, dễ hài lòng. Bé chỉ cần một viên kẹo là quên ngay vị ớt khó ăn hồi nãy.
Trước khi bác sĩ Vương tới, Lâm Tư Niên còn tranh thủ nấu một tô mì cà chua trứng cho Phì Phì. Đây một trong số ít món ăn trong thực đơn của anh mà hương vị còn coi được.
Bé con còn chưa biết dùng đũa, nhà lại không có ghế ăn cho trẻ em nên Lâm Tư Niên dứt khoát đặt bé ngồi ngay lên bàn ăn. Anh tự tay gắp từng đũa mì, thổi nguội rồi đút từng miếng cho bé.
Bé con ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa vui vẻ đung đưa cả người: “Con thích ba lắm.”
Chỉ có những đứa trẻ ngây thơ như bé con mới có thể nói ra câu “thích” dễ dàng như thế.
Lâm Tư Niên khẽ cười, rồi lại gắp thêm một miếng trứng gà đút cho đứa trẻ dễ nuôi và dễ thương này.
Chỉ là, có một điều anh không nhận ra là trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi chơi với Phì Phì, đã mấy tiếng rồi anh không hề nhớ tới cái cảnh tượng đẫm máu kia nữa.
Đã rất lâu rồi Lâm Tư Niên không có được một giấc ngủ trọn vẹn.
Thực ra, trên đời này có rất nhiều người chẳng thể cảm nhận được niềm vui. Thế là từ đó kéo theo vô số vấn đề khác không thể coi thường.
Nhưng cho dù không cảm nhận được hạnh phúc, họ vẫn gánh trên lưng những trách nhiệm nặng nề. Con người phải tiếp nối, văn minh phải truyền thừa, đó là sự bướng bỉnh được khắc sâu vào trong bộ gen của loài người.
Dần dần, khi nhân loại bước vào thời đại công nghệ hiện đại, các trung tâm tư vấn tâm lý bắt đầu mọc lên khắp nơi. Những liều thuốc tinh thần như chương trình giải trí, hài kịch, phim ảnh, livestream, sách truyện, bất cứ thứ gì khiến con người cảm thấy vui vẻ đều được săn đón nồng nhiệt.
Nếu có ai đó khẳng định mình có thể tìm thấy niềm vui và cảm giác thành tựu từ một việc gì đó, miễn là việc đó hợp pháp và không làm hại ai, họ không chỉ được gia đình ủng hộ mà thậm chí còn nhận được sự hỗ trợ nhất định từ phía chính phủ.
Đó gọi là một loại hướng dẫn tích cực.
Cách làm này quả thật có hiệu quả. Kể từ khi công nghệ internet bùng nổ trong gần một thế kỷ vừa qua, cùng với hàng loạt chính sách của chính phủ các nước, dân số toàn cầu đã tăng lên tới hơn 20 tỷ người. Những vụ khủng bố hoặc tội ác quy mô lớn cũng dần dần biến mất khỏi đời sống.
Mọi thứ có vẻ như đang trở nên tốt đẹp hơn…
Thật sự là vậy chăng?