Khi Lâm Tư Niên đút xong non nửa bát mì trứng cà chua cho Phì Phì, bé con thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ: “Ba ơi, con no rồi ạ.”

Lâm Tư Niên nghe vậy thì cũng không ép bé ăn thêm nữa. Anh đặt bát đũa sang một bên rồi lại đưa tay sờ lên trán Phì Phì, hình như còn nóng hơn khi nãy. Anh liếc đồng hồ, vừa định gọi điện giục bác sĩ Vương thì chuông cửa đã vang lên.

Lâm Tư Niên đi ra cửa, nhìn qua màn hình giám sát thấy đúng là Vương bác sĩ đến một mình mới mở cửa ra.

Ngoài cửa là một ông bác lớn tuổi, tay xách hòm thuốc, vẻ mặt hiền từ, vừa bước vào đã cười híp mắt nói: “Tư Niên à, chỗ mới của cháu đúng là khó tìm quá đi mất. Bác lượn mấy vòng mới tới được đấy.”

Lâm Tư Niên không nói tiếp, chỉ gật đầu với ông một cái: “Chào bác Vương.”

Bác sĩ Vương cũng không để tâm đến thái độ lãnh đạm của anh, ánh mắt nhanh chóng dời sang bé con mà anh vừa bế từ bàn ăn sang sô pha.

“Xem ra đây là bệnh nhân nhỏ của bác rồi.”

Lúc này hai má phúng phính của Phì Phì đã ửng đỏ vì sốt. Người không biết nhìn vào chỉ thấy bé dễ thương má hồng hây hây, nhưng với bác sĩ Vương thì rõ ràng đó là dấu hiệu lên cơn sốt.

Bác sĩ Vương tiến lại gần, đặt hòm thuốc lên bàn trà rồi mở ra. Bên trong là đủ loại dụng cụ y tế quen thuộc: ống nghe, kim tiêm các cỡ, chai truyền nước cùng với thuốc men.

Phì Phì vừa liếc thấy những cây kim trong hòm thì ký ức về buổi chiều “kinh hoàng” lại ùa về trong đầu bé. Trên cánh tay nhỏ của bé vẫn còn hai vết kim đâm, một cái còn bị thâm tím vì lúc đó bé giãy dụa.

Phản xạ tự nhiên của động vật khi gặp thứ đáng sợ chính là trốn tránh, Phì Phì cũng vậy.

Bé con nhảy phắt khỏi sô pha, mặc kệ cái chăn đang quấn, chân trần chạy tới ôm chặt lấy chân Lâm Tư Niên, cố chui ra sau anh để trốn. Dù chỉ mới ở bên nhau một buổi chiều nhưng đứa trẻ còn chưa hiểu hết sự đời này đã đặt trọn niềm tin vào người ba trước mặt.

Bé cảm nhận được ai là người thật lòng đối xử tốt với mình.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Tư Niên cúi xuống hỏi.

“Ba ơi, không cần cái đó.” Phì Phì không biết tên cái thứ đâm vào tay đau thấu xương kia là gì, chỉ biết vừa nắm tay Lâm Tư Niên, vừa giơ một ngón tay nhỏ chỉ về phía hòm thuốc của bác sĩ: “Đau, chỗ này đau.”

Ngón tay nhỏ bé vừa chỉ ra đã vội thu lại ngay, như thể chỉ cần chậm một giây thôi là bác sĩ Vương sẽ lập tức kéo bé lại chích thuốc.

Lâm Tư Niên thấy bé ôm tay thì lập tức hiểu ra: “Sợ chích à?” Trẻ con mà, ai chẳng sợ tiêm. Trong thế giới của chúng, tiêm chính là thứ đáng sợ nhất.

Thì ra thứ khiến bé đau chính là “chích”. Bé con lắc đầu như trống bỏi: “Không chích đâu. Ba ơi Phì Phì ngoan mà, Phì Phì không chích.”

Bé con thực sự hoang mang từ trưa tới giờ. Rõ ràng bé rất ngoan, tại sao vẫn chích bé thế? Với Phì Phì, chích đồng nghĩa với đau đớn, mà đau đớn lại giống như bị “trừng phạt”.

Phạt bé vì không ngoan ngoãn nghe lời, phạt vì bé không học được cách mở miệng nói chuyện.

Cũng may là những ký ức khi còn chưa hồi hồn bé đều không nhớ rõ, chỉ có chút ấn tượng mờ mịt nên cũng không để lại bóng ma tâm lý gì. Phì Phì vẫn là một bé cưng vui vẻ hoạt bát.

Cũng giống như câu: “Tái Ông mất ngựa? Đừng lo / Dịp may đang đến, đang chờ ngoài kia…” (Trích Tạp chí điện tử Người đô thị)

Cuối cùng, sau một hồi Lâm Tư Niên kiên nhẫn giải thích, bé con mới hiểu rằng hóa ra chích là để chữa bệnh. Bây giờ bé đang bị bệnh, phải chích mới khỏi, không chích thì sẽ càng khó chịu hơn. Cái cảm giác đầu óc choáng váng, buồn ngủ cũng là do bị bệnh. Người không bệnh sẽ không như vậy.

Anh cũng không giải thích hai mũi tiêm ban chiều là vì cái gì, chỉ gộp chung vào một lý do là chữa bệnh.

Chích là để khỏe lại, không phải vì Phì Phì không ngoan. Nếu bệnh không khỏi thì còn khổ sở hơn chích nhiều lắm. Lâm Tư Niên nói vậy, bé con cũng không phản kháng dữ dội như lúc đầu nữa.

Nhìn thấy đôi chân trần nhỏ xíu của bé, Lâm Tư Niên chau mày, bế bé lên đặt lại trên sô pha: “Để bác sĩ Vương xem trước đã, nếu không nặng thì không cần chích đâu.”

Nghe vậy, trong suốt mấy phút bác sĩ Vương khám bệnh, bé con cứ dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

“Vẫn phải chích thôi, chích sẽ hạ sốt nhanh hơn. Bé con trông yếu quá, chắc là thiếu dinh dưỡng, sốt kéo dài không tốt cho sức khỏe. Mấy điều này sau này cũng cần chú ý.”

Bác sĩ Vương nói một câu mà chẳng nể nang gì đến ánh mắt trông mong kia, khiến bé con từ hy vọng chuyển sang thất vọng rồi sợ hãi. Mà ông nhìn cái biểu cảm đáng yêu rụt rè ấy lại bất giác mỉm cười.

Nhưng rồi ông khựng lại, ông vừa cười ư?

Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm ông không thật sự cười bằng cả tấm lòng như thế này? Có lẽ… gần hai mươi năm rồi.

Ông nhớ rất rõ, lần cuối cùng ông thấy thật sự vui vẻ là khi hoàn thành một ca mổ tim khó mà chẳng ai dám nhận. Sau khi cứu sống người đó từ tay tử thần, cảm giác thành tựu cuồn cuộn dâng lên, ông đã cười một nụ cười trọn vẹn.

Từ lần đó trở đi, cho dù có thực hiện thành công bao nhiêu ca phẫu thuật phức tạp khó khăn đến mấy, ông cũng chưa từng tìm lại được cảm giác ấy lần nào nữa. Cuối cùng, sau bao phen thất vọng ê chề, ông quyết định lui về sau màn, làm bác sĩ riêng cho mấy nhà quyền quý.

Tay cầm kim tiêm của bác sĩ Vương bắt đầu run rẩy. Điều này với một bác sĩ y thuật cao siêu mà nói quả thực khó tin. Khoảnh khắc ấy, khi ông nhìn đứa nhỏ đang mắt đỏ hoe rúc trong vòng tay ba mình, ánh mắt ông dịu dàng đến lạ thường.

Nếu không phải nhìn mặt đã biết đây là con của Lâm Tư Niên, ông suýt nữa đã muốn ôm về nuôi rồi.

Đến lúc ra về, bác sĩ Vương vẫn còn bịn rịn mãi không nỡ rời đi. Ông càm ràm dặn Lâm Tư Niên đủ thứ chuyện cần chú ý, còn nói rất nhiều cách nấu ăn bổ dưỡng cho trẻ con. Ông nói chưa đủ còn lấy giấy bút ra viết một loạt.

Viết càng lúc càng nhiều, cứ như muốn viết đến tận mai.

“Cháu nói xem Tư Niên à, sao có thể vô tâm với con nít như vậy chứ. Dù có bận đóng phim cách mấy thì cũng không thể để bé con gầy đến mức thiếu dinh dưỡng như thế được. Nếu thực sự không có thời gian, thì gửi con về cho ba mẹ cháu trông giùm. Tiện thể nhà bác cũng gần đó, bác có thể thường xuyên qua lại chăm chút được.” Bác sĩ Vương vừa dứt lời đã bị Lâm Tư Niên mặt mày u ám đuổi thẳng ra ngoài.

Ông coi anh bị mù hay sao mà không thấy ánh mắt của ông vẫn cứ lén liếc về phía Phì Phì mãi. Bé con này đúng là khiến người ta không kiềm được yêu thương mà.

Lúc nhỏ Lâm Tư Niên bị bệnh, ông cũng chưa từng lo lắng cho anh đến thế.

Không chỉ bác sĩ Vương, ngay cả Lý Húc cũng thế. Vừa nãy anh ấy còn gọi điện hỏi có cần mua ít đồ dùng sinh hoạt cho bé con không. Trước khi anh cúp máy còn nghe giọng Lý Húc còn dặn dò trợ lý của Lâm Tư Niên đi mua giường trẻ em, sữa bột, quần áo các thứ.

Lâm Tư Niên nghĩ, anh không phải vì ghen, anh chưa đến mức trẻ con như vậy. Nhưng anh cảm thấy, rõ ràng anh là ba của bé, còn chưa lên tiếng gì, người ta đã thay anh quyết hết cả rồi. Với người có tính chiếm hữu mạnh như anh thì chuyện này khó tránh khỏi bực mình.

Con trai của anh đương nhiên phải do anh tự tay lo hết mọi chuyện, người khác nhúng tay vào làm gì.

Chỉ tiếc, có tức đến mấy cũng không thay đổi được thực tế. Có vài chuyện, Lâm Tư Niên thật sự không lo được. Ví dụ như: nấu ăn.

Vì Phì Phì đang bệnh, kế hoạch chuyển nhà của anh đành tạm gác lại. Vừa khéo công việc của Lâm Tư Niên cũng đã hoàn tất, bộ phim mới nhất cũng đã đóng máy mấy hôm trước. Anh quyết định ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc bé con.

Thực đơn mà bác sĩ Vương để lại phong phú vô cùng, toàn là món vừa ngon vừa bổ, có điều yêu cầu về kỹ thuật nấu nướng khá cao.

Mà trình nấu ăn của Lâm Tư Niên tính tới tính lui cũng chỉ có ba món: trứng xào cà chua, mì trứng cà chua, khoai tây xào ớt xanh. 

Nhìn Phì Phì gầy gò trơ xương, chỉ có tí thịt nơi má bánh bao là giữ thể diện. Lâm Tư Niên dù không vui cũng đành cầu viện trợ.

Người viện trợ chính là Lý Húc.

Lý Húc thân là một người quản lý nổi tiếng trong giới giải trí, anh ấy không chỉ có năng lực công việc siêu đẳng mà tay nghề bếp núc cũng sánh ngang đầu bếp giỏi.

Trong bếp, Lý Húc đang quấn tạp dề, vừa hầm canh gà cho Phì Phì, vừa bắt máy với giọng nghiêm khắc, đầy bực bội: “Chuyện cỏn con thế này cũng phải gọi cho tôi, bình thường ở cạnh tôi học được cái gì hả? Nếu liên hệ với bên truyền thông xóa được tin thì xóa, không thì đi đường pháp lý, gửi thư luật sư. Cả phòng pháp chế to đùng của công ty đặt ở đó để làm cảnh chắc?”

Ở đầu dây bên kia, quản lý của một nghệ sĩ lo lắng đáp: “Xin lỗi anh Lý, em cũng nói vậy rồi, nhưng mà Phạm Vi không chịu. Cô ấy muốn nhân lúc tin đồn với Tưởng Hạo Dương đang nóng để đẩy độ nổi tiếng. Em không dám tự quyết mới gọi hỏi ý anh.”

Lý Húc vừa thong thả nêm canh, vừa hờ hững đáp: “Cô ta muốn làm thế cũng được thôi.”

“Thật ạ?” Quản lý bên kia không giấu được bất ngờ. Thật ra anh ta vốn cũng nghiêng về phương án của Phạm Vi, thử gọi hỏi mà không ngờ Lý Húc lại đồng ý.

Kết quả anh ta còn chưa kịp vui thì đã nghe Lý Húc nói tiếp: “Miễn là các người không cần công ty dọn dẹp hậu quả, tự chịu hết mọi rủi ro, muốn làm gì tôi cũng không ý kiến.”

Nghe đến đây, bên kia im bặt như ngậm bồ hòn.

Lý Húc không chỉ là quản lý của Lâm Tư Niên, mà còn là Trưởng phòng Kế hoạch tổng hợp của công ty, quyền lực chỉ đứng sau Chủ tịch và Tổng giám đốc. Một khi anh tuyên bố không nhúng tay, nếu có chuyện gì thật thì chẳng ai dám quản nữa.

Sức mạnh của fan cuồng ra sao thì từ vụ Lâm Tư Niên là biết. Nếu không có công ty hậu thuẫn, bọn họ cũng chẳng dám làm thế. Lỡ chơi quá tay có khi còn dẫn tới tai nạn chết người.

Lý Húc cẩn thận hớt mỡ trong nồi canh gà rồi múc ra tô: “Được rồi, dạo này tôi bận chuyện quan trọng, mấy việc các người tự xử được thì tự xử lý đi, thật sự không chắc thì hãy hỏi. Tôi không muốn nghe mấy thứ ngu ngốc như hôm nay lần thứ hai nữa.”

“Vâng vâng vâng.” Anh ta vừa nghe Lý Húc có chuyện quan trọng, liên tưởng đến cả đống rắc rối từ vụ Lâm Tư Niên rồi lập tức thông minh cúp máy không dám làm phiền.

Nghe tiếng “tút tút” vang lên, Lý Húc vứt điện thoại lên bàn, bước đến bên cạnh bé con đang chăm chú xem hoạt hình, nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn canh không? Chú Lý có để một cái đùi gà to trong chén của Phì Phì nè.”

Vừa nghe xong, bé con lập tức gác phim hoạt hình lại, nói to: “Muốn ạ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn thể nhân viên, nghệ sĩ, quản lý của Tinh Quang Giải Trí: Đây là “chuyện quan trọng” anh nói á? Tin anh cái nỗi gì, đồ ông già xấu xa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play