Phì Phì là một tiểu thần thú mới ra đời chưa bao lâu, vừa mở mắt được mấy hôm đã bị vứt vào một thung lũng nhỏ gần Hoắc Sơn.

Vì không có cha mẹ bên cạnh, lại thêm việc loài thần thú Phì Phì vốn không phải giống loài cao quý gì trong thế giới Sơn Hải nên cả tộc Phì Phì đều không có ký ức truyền thừa như Phượng Hoàng hay Bạch Trạch.

Bé con vừa mới khai mở linh trí, còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn trời. Trên trời nứt ra một cái khe khổng lồ, từ đó những luồng gió mạnh hủy diệt gào thét cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Ngay cả những ngọn núi nổi tiếng như núi Trường Lưu, núi Tích Thạch, thậm chí cả núi Bất Chu cũng dần bị nuốt chửng, tàn phá tan tành.

Các thần thú trên núi cất tiếng than não nề, quyết không chịu rời khỏi quê hương mình. Đất, nước, lửa, gió tàn sát khắp nơi, từng con thần thú cổ xưa vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết xuất hiện giữa bầu trời, nhưng cuối cùng cũng chỉ như châu chấu đá xe, không chống nổi sự diệt vong.

Thế giới Sơn Hải đang sụp đổ, khắp nơi ngập tràn nỗi sợ hãi và bi thương.

Chỉ duy nhất bé con nằm trong thung lũng là một ngoại lệ. Đôi mắt to tròn vẫn đầy vẻ tò mò, chăm chú nhìn từng cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt. Bé còn quá nhỏ, chỉ có bản năng, chưa hiểu nổi những gì đang xảy ra.

Huống hồ, loài Phì Phì trời sinh đã mang đến niềm vui cho người khác. Bé con thuộc giống loài dễ dàng cảm nhận hạnh phúc hơn bất kỳ ai, cũng dễ dàng quên đi nỗi buồn hơn bất kỳ ai.

Bảy ngày sau, cả thế giới Sơn Hải chìm vào im lặng. Nhưng thực ra, từ ba ngày trước, bé con ngoan ngoãn ở trong thung lũng đã đột nhiên biến mất không dấu vết.

Một tiểu thần thú vô danh biến mất vào thời điểm như thế này tất nhiên chẳng ai để tâm. Nhưng bé Phì Phì lại bất ngờ mở mắt ra trong một thế giới hoàn toàn mới.

***

Bé con được một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng bế trong lòng, đôi mày nhỏ xíu khẽ nhíu lại, rồi hé miệng ho khan vài tiếng. Bé không hiểu mình đang ở đâu nữa, nhưng mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra từ người phụ nữ khiến bé theo bản năng thấy khó chịu, lập tức vươn tay nhỏ định đẩy cô ta ra một tí.

Người phụ nữ vì bị bé động đậy trong lòng mà có vẻ mất kiên nhẫn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội. Cô ta chỉnh lại tư thế bế bé, giấu mặt bé vào trong ngực, tiếp tục đứng rình rập ở một góc khuất gần cổng khu dân cư.

Bé con vốn đã ngơ ngác, lại bị bế trong tư thế bí bức nên càng thấy không thoải mái, càng giãy giụa mạnh hơn. Nhưng bé đang sốt, lại còn quá nhỏ, dù cố gắng thế nào thì trong mắt người lớn cũng chỉ là phản kháng yếu ớt, chẳng chút uy lực nào.

“Mẹ, khó chịum mẹ ơi, con khó chịu quá.” Bé con gọi bằng giọng mềm mại, đôi mắt vì sốt mà long lanh như phủ một tầng sương mù khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.

Thế nhưng người phụ nữ ôm bé lại chẳng mảy may phản ứng, dường như không nghe thấy lời bé, cũng chẳng chú ý rằng đứa trẻ trong lòng mình không còn đờ đẫn như mọi khi nữa.

Cô ta đang rơi vào tuyệt vọng, đầu óc chỉ còn đúng một ý nghĩ: Nếu hôm nay không gặp được cha ruột của đứa trẻ, chắc chắn cô ta sẽ bị đám chủ nợ trong sòng bạc dồn đến bước đường cùng! Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, cô ta không khỏi rùng mình. Rồi như chợt nhớ ra mình còn đang bế đứa trẻ, cô ta cúi đầu dặn: “Lát nữa phải ngoan nha, phải gọi ba đó. Không thì mẹ sẽ tức giận đó.”

Cô ta chưa kịp chờ bé con phản ứng thì ánh mắt đã chợt sáng lên vì nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt. Cô ta lập tức sải bước về phía một chiếc xe đỗ gần đó.

Cô ta đi nhanh đến mức làm bé con thấy bất an, đôi bàn tay nhỏ lập tức nắm chặt lấy cổ áo, sợ bị lắc mạnh quá mà rơi xuống.

Đứa trẻ cô ta bế không ai khác chính là tiểu thần thú Phì Phì, người đã biến mất khỏi thế giới Sơn Hải. Vì trời xui đất khiến mà bé rơi khỏi Sơn Hải, thân thể nhỏ bé chẳng thể nào chịu nổi sức hủy diệt của nó, nên đã sớm tan biến, chỉ còn một tia thần hồn lơ lửng vô định trong thế giới này.

Trong lúc thần hồn sắp tiêu tán vì không có thân thể trú ngụ thì bất chợt, một lực hấp dẫn yếu ớt mà đáng thương đã kéo giữ bé lại. Khi thần trí bé tỉnh dậy, bé đã từ một tiểu thần thú biến thành một em bé loài người.

Thần hồn của bé vốn tổn thương nặng nề, theo bản năng tự bảo vệ, ba năm qua ngoài duy trì chức năng sống cơ bản, bé gần như không phản ứng với thế giới bên ngoài. Mãi đến hôm nay, khi thần hồn đã dần hồi phục, bé mới nói ra câu đầu tiên kể từ khi đến thế giới này.

Chỉ tiếc là, khán giả duy nhất lúc ấy lại chẳng hề để tâm.

Ba năm trước, dù Phì Phì vừa mới sinh đã có linh trí, nhưng không có cha mẹ dạy dỗ, phần lớn hành động vẫn dựa vào bản năng. Bé cũng không biết rằng, trong thế giới loài người, một đứa trẻ ba tuổi không nói được một câu nào sẽ bị xem là ngốc nghếch.

Người phụ nữ đang bế bé tên là Phùng Nguyệt Di, cũng chính là mẹ ruột của bé ở kiếp này.

Cô ta ôm chặt bé, cố gắng đuổi theo chiếc xe. Vì hôm nay có mục đích đặc biệt nên cô ta không đi giày cao gót như mọi khi.

“Anh Lý, có người đang đuổi theo xe.” Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu rồi quay đầu nói với người quản lý phía sau, Lý Húc.

“Đuổi theo xe á?” Lý Húc nhíu mày. Fan dạo này càng lúc càng điên cuồng, chuyện lần trước mới vừa dàn xếp xong, giờ lại tới nữa rồi: “Tăng tốc đi, bỏ cô ta lại.” Anh ấy không chút do dự nói.

Vừa nói ra khỏi miệng, anh ấy như sực nhớ điều gì, do dự một chút rồi lại lên tiếng: “Thôi cứ dừng lại đã, xem cô ta định giở trò gì. Bây giờ Tư Niên không thể bị thêm cú sốc nào nữa đâu.”

Lâm Tư Niên là nghệ sĩ có thành tích cao nhất trong số các nghệ sĩ anh ấy quản lý, nhưng đồng thời cũng là người khiến anh phải lao tâm khổ tứ nhất gần đây. Tuổi còn trẻ mà đã là Ảnh đế Tam kim, có hàng chục triệu fan, gương mặt điển trai, diễn xuất tuyệt vời, gia thế cũng không chê vào đâu được. Nếu không vì sự cố bị hãm hại cách đây bốn năm thì sự nghiệp của anh trong giới giải trí vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Thế mà dạo gần đây lại xảy ra một chuyện rúng động phát sinh trên người anh. Một fan cuồng của Lâm Tư Niên sau khi điều tra ra địa chỉ của anh thì lén lút đột nhập vào nhà, rồi làm một việc cực kỳ điên cuồng.

Cô ta dùng máu viết đầy những dòng thư điên loạn trên giường ngủ và cả tường trắng trong nhà anh. Từng chữ từng câu đều là nỗi ám ảnh si mê cô ta dành cho anh. Cô ta muốn dùng cách này để khiến Lâm Tư Niên vĩnh viễn không thể quên mình.

Khi Lâm Tư Niên trở về, anh cùng quản lý là Lý Húc đã gọi xe cấp cứu đưa người đó đi.

Chuyện này lan truyền nhanh chóng trong giới, khiến các nghệ sĩ ai cũng hoảng hốt. Họ biết mấy năm nay fan ngày càng cuồng nhiệt, nhưng không ngờ lại có thể điên đến mức này.

Sau đó, Lâm Tư Niên vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có gì xảy ra, ngày ngày tiếp tục đi quay phim. Nhưng sự điềm tĩnh ấy trong mắt người ngoài lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Người ngoài không biết, nhưng Lý Húc thì rõ lắm. Mấy năm gần đây tinh thần của Tư Niên vốn đã chẳng ổn định. Chứng bệnh mất cảm giác hạnh phúc khiến anh như một thùng thuốc súng đầy ắp, không biết khi nào, có lẽ chỉ cần một tia lửa nhỏ, anh sẽ…

Gia đình anh cũng từng nghĩ đến chuyện cho anh rút khỏi giới giải trí. Nhưng bản thân Tư Niên lại tỏ ra dửng dưng. Anh chỉ nói một câu: Diễn xuất là công việc của anh. Nếu mất đi nó, anh cũng không biết mình còn muốn làm gì nữa.

Dù bây giờ việc đóng phim không còn mang lại cho anh chút niềm vui nào, anh vẫn như người đang chới với giữa biển khơi, bám víu vào khúc gỗ cuối cùng. Trước ánh mắt soi mói của dư luận, anh ngẩng lên, nở một nụ cười vừa vặn, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Ngay khi sự cố kia vừa xảy ra, Lý Húc đã lập tức sắp xếp cho Tư Niên đổi nơi ở. Vì hiểu rõ tình trạng tinh thần của anh nên dạo này Lý Húc làm gì cũng hết sức cẩn trọng, gần như xem anh như tổ tiên mà cung phụng. Thế mà ở chưa được bao lâu, nơi ở tưởng là bảo mật tuyệt đối lại bị lộ tiếp.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Húc quyết định phải nói chuyện trực tiếp với fan đang đuổi theo xe kia. Sau sự việc lần trước, cả anh lẫn công ty đều không định tiếp tục nuông chiều hành vi quá khích của fan nữa.

Đợi đến khi người phụ nữ kia đến gần, Lý Húc mới để ý thấy cô ta đang bế theo một đứa trẻ. Giờ còn có cả kiểu dắt con theo để chặn xe thần tượng à?

Phùng Nguyệt Di nhìn chiếc xe dừng cách mình không xa, rõ ràng đang chờ cô ta, đôi mắt lập tức bừng sáng hy vọng. Nhưng đến khi tới gần nhìn vào trong xe lại không thấy người mà cô ta mong ngóng, nét mặt liền lộ vẻ thất vọng.

Nhưng rồi khi thấy Lý Húc, cô ta lại lấy lại tinh thần. Cô ta nhận ra anh ấy, quản lý của Lâm Tư Niên. Nhiều chuyện nói với anh ấy còn dễ thành công hơn nói với Lâm Tư Niên. Có khi mục đích của cô ta còn thực hiện dễ dàng hơn.

Bỏ tiền ra dàn xếp cho yên chuyện hay là để nghệ sĩ nhà mình dính thêm một scandal “con rơi”, Lâm Tư Niên và quản lý của anh chắc hẳn biết rõ cái nào nhẹ cái nào nặng.

“Tôi muốn gặp Lâm Tư Niên. Đây là con của anh ấy. Nếu anh ấy không tin thì có thể đi xét nghiệm!” Phùng Nguyệt Di đưa bé con ra phía trước, như thể đang níu lấy cọng rơm cuối cùng.

Con? Xét nghiệm? Cái gì với cái gì thế này? Toàn bộ bài phát biểu chính đáng mà Lý Húc đã chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Phải mất hai giây anh ấy mới hiểu ra rốt cuộc cô ta đang nói gì.

Anh ấy định bật lại ngay là không thể, nhưng đến khi nhìn kỹ độ tuổi của đứa trẻ, trong lòng chợt giật mình. Hình như… cũng có khả năng đó.

Lý Húc lại nhớ đến nét mặt chắc như đinh đóng cột của Phùng Nguyệt Di, một người chẳng hề tỏ ra sợ hãi chuyện xét nghiệm ADN, anh ấy liền tin hơn phân nửa.

Nửa tiếng sau, trong nhà của Lâm Tư Niên, ba người ngồi đối diện nhau. Chỉ có Lâm Tư Niên, người trong cuộc, là ngồi cách xa nhất, trông như thể sợ dính phải thứ gì bẩn thỉu, vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt.

Phùng Nguyệt Di có vẻ như bị thái độ của anh kích động, tay siết chặt lấy bé con Phì Phì trong lòng.

Bé con méo miệng, sắp khóc. Nhưng nhớ tới lời dọa dẫm trước đó của mẹ rằng nếu không ngoan thì mẹ sẽ giận, nhớ đến mỗi lần mẹ tức giận đều khủng khiếp thế nào, bé lại cố gắng nhịn, cắn răng nuốt nước mắt vào trong.

Dù đầu óc bé vẫn còn mơ hồ, thần hồn chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng những lần mẹ trở về sau khi thua bạc, gào thét điên loạn trong nhà, vẫn khiến bé ám ảnh sâu sắc. Hơn nữa mỗi lần mẹ tức giận, bé đều không được ăn cơm, cảm giác đói bụng thật sự khó chịu lắm.

“Nếu thật sự muốn cho đứa trẻ nhận cha, cô đã làm từ lâu rồi, đâu cần đợi tới tận bây giờ. Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?” Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt như chẳng liên quan gì của Lâm Tư Niên ở chiếc ghế xa xa, Lý Húc đành bất lực bắt đầu cuộc thương lượng với Phùng Nguyệt Di.

Phùng Nguyệt Di bị hỏi thẳng như vậy, lớp mặt nạ cuối cùng bị lột trần, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô ta vẫn đỏ mặt xấu hổ và tức tối.

Nhưng vừa nghĩ tới khoản nợ cờ bạc khổng lồ đang treo trên đầu, cô ta liền cảm thấy toàn thân lạnh toát. Với năng lực của mình hiện giờ, cô ta chẳng đời nào có thể trả nổi. Mà ngày mai chính là hạn chót để trả nợ. Nếu không có tiền, cái kết chờ đợi cô ta chắc chắn sẽ là chết không toàn thây.

Những kẻ cho vay đó đều là lũ ác quỷ, toàn những kẻ liều mạng, coi tiền hơn mạng sống. Cô ta không dám không trả.

“Hai mươi triệu. Tôi muốn hai mươi triệu.” Phùng Nguyệt Di hít sâu một hơi, cắn răng đưa ra con số đã tính sẵn trong lòng từ lâu.

Lúc này, ngoài Lâm Tư Niên vẫn giữ im lặng, còn có một người khác cũng đang chăm chú quan sát là bé con Phì Phì. Chỉ khác là Lâm Tư Niên không muốn nói, còn bé con thì căn bản chẳng hiểu gì hết.

Bé chớp đôi mắt to, nhìn mẹ một chút, lại quay sang nhìn Lý Húc, khuôn mặt bầu bĩnh non nớt đầy vẻ tò mò. Cuối cùng, ánh mắt của bé dừng lại trên người Lâm Tư Niên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play